Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 47: Chương 47




Không thể kiểm soát, gần gũi với nàng
*
Có lẽ là không, nếu không, Thương Nguyệt có thể một mình ra biển tham gia vào buổi tụ tập của chủng tộc nàng, thay vì đưa cô đến đây cùng nhau xem những thứ này.
Vân Khê tự đưa ra kết luận, sau đó gọi tên Thương Nguyệt.
"Thương Nguyệt."
Thương Nguyệt kêu a a, quay người lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, như trăng như nước, đầy trong trẻo.
Vân Khê quỳ xuống, xoa xoa tóc Thương Nguyệt, do dự một lúc, cẩn thận hỏi: "Cô...!cô có muốn đến đó không?"
Cô chỉ vào nhóm nàng tiên cá đang nhảy dưới ánh trăng ở phía xa.
Nhóm nàng tiên cá với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển nhảy ra khỏi làn nước trong xanh, xoay vài vòng rồi sà xuống nước, vây đuôi vỗ nhẹ xuống mặt nước, vảy đuôi dài tỏa sáng trong làn nước dưới ánh trăng chiếu rọi.
Thương Nguyệt chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lắc đầu.
Có vẻ như không quan tâm lắm.
Vân Khê lại hỏi: "Vậy chúng ta trở về nhé?"
Cô chỉ về hang động.
Thương Nguyệt a a, cõng Vân Khê sau lưng, trực tiếp nhảy xuống từ tảng đá.
Khi rơi xuống mặt biển tạo ra một tiếng rầm.


Nước bắn tung tóe, Vân Khê lau mặt, quay lại nhìn nhóm người cá rồi ôm chặt lấy cổ Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt bơi ngược dòng về phía cửa sông, hướng về phía hang động, bỏ xa đàn cá huỳnh quang và nàng tiên cá.
Trái tim treo lơ lửng của Vân Khê cũng dần thả lỏng.
Thương Nguyệt đã dùng hành động của bản thân để nói rõ rằng đêm nay nàng không có ý định đổi bạn đời.
Vân Khê nằm trên lưng nàng, nhìn lên mặt trăng.
Nếu như vừa rồi Thương Nguyệt thật sự đến đấy, Vân Khê không biết nên làm sao bây giờ.
Cô ích kỷ hy vọng Thương Nguyệt sẽ không đi qua và bỏ rơi cô vào lúc này.
Cô giống như một con thú nhỏ chưa học được cách săn mồi độc lập, không thể làm gì nếu không có sự che chở của Thương Nguyệt.
Nhưng sau khi có thể tự đi săn, cô cũng cảm thấy bản thân vẫn không thể rời khỏi lãnh thổ của Thương Nguyệt, thậm chí không cách quá xa.
Những con vật kỳ lạ giống rắn, giống báo mà cô thấy chiều nay rất hung dữ, sẽ vồ lấy, cắn cô gần như ngay khi bước vào lãnh thổ của chúng.
Vân Khê không chắc có thể đánh bại chúng.
Nhưng Vân Khê biết rằng chỉ cần cô ở lại lãnh thổ của Thương Nguyệt, sẽ rất khó gặp được chúng.
Về phần những nàng tiên cá khác, có vẻ như họ sẽ không đến hòn đảo này...
Đêm nay, Vân Khê đã biết: Vùng biển này có ít nhất hàng trăm nàng tiên cá.
Những nàng tiên cá này, giống như những con cá huỳnh quang, sẽ tụ tập trên mặt biển vào đầu mùa xuân để tìm kiếm bạn đời và bạn tình.
Sau đó thì sao? Sẽ cùng nhau nuôi dạy con cái? Hay sống chung với nhau? Hoặc quay trở lại lãnh thổ tương ứng của họ?
Không chắc lắm.

Thậm chí Vân Khê không thể quan sát được hình dáng cụ thể của họ, cô chỉ có thể mơ hồ cảm thấy rằng tất cả những gì mình có thể nhìn thấy chỉ là những nàng tiên cá có đuôi và mái tóc dài.
Không, ở đây, không còn có thể dùng tóc dài và tóc ngắn để phân biệt là nữ hay nam, tóc dài cũng có thể là nam nhân ngư.
Họ không biết cách cắt tóc.
Tóc của họ luôn dài đến ngang lưng, có lẽ chỉ có thể dài đến mức đó thôi.
Tóc của con người cũng ngừng phát triển khi đạt đến một mức độ nhất định, nhưng so với nàng tiên cá, tóc của con người có chu kỳ phát triển dài hơn và có thể dài hơn.
Trên hòn đảo này, Vân Khê gần như đã quên mất cảm giác sống tập thể, vô thức áp dụng thẩm mỹ của xã hội hiện đại để phán xét giới tính.
Nếu có cơ hội, cô nên quan sát kỹ hơn về ngoại hình và hình dáng của họ.
Vân Khê đột nhiên nghĩ đến điều gì khác.
Những nàng tiên cá, giống như loài cá huỳnh quang, tụ tập dưới ánh trăng tròn trên mặt biển khi mùa xuân đến, nhưng dường như tất cả chúng đều bắt đầu hành vi tán tỉnh những nàng tiên cá cùng chủng tộc.
Tại sao Thương Nguyệt lại tán tỉnh con người vào mùa hè?
Thời gian có thể giải thích được, có lẽ Thương Nguyệt chính thức động d*c vào mùa hè, giống như mèo chỉ động d*c khi được 5, 6 tháng tuổi, sau đó rất dễ động d*c vào mùa xuân thu.
Nhưng vấn đề chủng tộc luôn là điều Vân Khê tò mò...
Trong quá khứ, Vân Khê có thể suy đoán rằng Thương Nguyệt bắt đầu tán tỉnh những người tương tự vì không có nàng tiên cá nào khác ở gần đó.
Tình trạng này cũng xảy ra trong tự nhiên, chẳng hạn như cá heo sẽ bắt đầu hành vi giao phối với những loài cá trông giống cá heo, thậm chí có thể lai tạo để sinh ra con cái, chẳng hạn như cá heo mũi chai và cá voi sát thủ giả, có thể sinh ra động vật giáp xác.

Một ví dụ khác là ngựa và lừa có thể lai tạo ra con la.


Sư tử và hổ có thể lai tạo ra sư hổ.
Con cái từ con lai của chúng hầu như không sinh sản.
Vì vậy, xuất phát từ bản năng sinh sản, các loại sinh vật sẽ cố gắng hết sức để tìm ra cùng một loài để giao phối, trừ khi không tìm được hoặc chúng thực sự bị mê hoặc và thích loài khác...
Bây giờ Vân Khê phát hiện gần đó không thiếu những nàng tiên cá khác, vậy tại sao Thương Nguyệt lại chọn con người làm bạn đời?
Vân Khê không thể hiểu được.
Cô chỉ có thể suy đoán theo hai hướng - hoặc là những nàng tiên cá khác không sẵn lòng chấp nhận sự tán tỉnh của Thương Nguyệt, Thương Nguyệt không còn cách nào khác ngoài tán tỉnh những loài tương tự khác, hoặc Thương Nguyệt đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên...
Hai loại suy đoán này đều có chút khiến cô hụt hẫng.

Vân Khê dằn suy nghĩ của bản thân lại, do dự một lúc lâu mới dứt khoát hỏi: " Thương Nguyệt, tại sao...!tại sao cô lại xem tôi như bạn đời?"
Thương Nguyệt a a một tiếng, giống như có chút nghi hoặc.
Vân Khê nhớ rằng dường như Thương Nguyệt không hiểu ý nghĩa của "tán tỉnh".
Cô chưa bao giờ dạy từ này cho Thương Nguyệt.
Vân Khê tìm đủ mọi cách bối rối, làm sao có thể diễn tả ý nghĩa của từ này cho Thương Nguyệt? Cô có muốn dạy nàng ý nghĩa của từ này không?
Thương Nguyệt, nàng...!thực sự không cần nhận thứ mà con người gọi là giáo dục giới tính, nàng chỉ cần dựa vào bản năng sinh học của mình là được.
"Quên đi, coi như tôi chưa hỏi gì vậy." Vân Khê sờ mũi, quyết định không hỏi Thương Nguyệt đáp án của vấn đề này nữa.
Cô thực sự không muốn mô tả ý nghĩa của "tán tỉnh" và "giao phối" trong ngôn ngữ của con người với một nàng tiên cá đang tán tỉnh mình.
Điều này quá kỳ quái.
Trở lại trong hang và tắm rửa xong, Vân Khê nằm trên chiếu rơm, đang suy nghĩ kế hoạch ngày mai thì chiếc đuôi của Thương Nguyệt đã quấn quanh người cô, vây đuôi lạnh lẽo nhẹ nhàng gõ nhẹ vào bụng cô.

Vân Khê quay lưng lại với Thương Nguyệt.
Cô biết rằng vào đầu tháng, đầu mùa xuân, thời kỳ động d*c của Thương Nguyệt lại đến...
Vân Khê nghĩ đến điều này khi nhìn thấy cảnh tượng cá huỳnh quang và nàng tiên cá tụ tập tối nay.
Chẳng qua, cô không sẵn sàng đối mặt với nó.
Vài tháng trôi qua, cô gần như quên mất chuyện đó.
Mùa xuân đến đương nhiên khiến cô vui mừng, nhưng kỳ động d*c của Thương Nguyệt lại đến, khiến cô không khỏi lo lắng.
Chỉ trong nửa năm, có rất nhiều điều cô vẫn chưa hiểu ra.
Trước đó, cô không muốn làm việc gì dễ dàng, đặc biệt là chủ động.
Thương Nguyệt dường như rất khó chịu, chiếc đuôi dần quấn quanh eo cô, cơ thể không tự chủ mà áp sát cô, chỗ giao nhau giữa đuôi và eo có chút nóng rực, không ngừng cọ sát vào cô.
Cơ thể cô gần như bị chiếc đuôi của Thương Nguyệt quấn chặt, mặt đỏ bừng, sau đó Thương Nguyệt buông cô ra, chỉ dùng đuôi quấn quanh hai chân cô, vây đuôi dán vào bắp chân cô, trượt lên trượt xuống.

Giống như đưa ra một lời mời ái muội.
Vân Khê nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, không dám cử động.
Thương Nguyệt phát ra tiếng r3n rỉ bên tai cô.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Chú ý đến tôi đi!
--------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.