Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 17: 17: Tôi Rất Dễ Ăn




"Thiếu gia mừng cậu về nhà!" Lưu quản gia kính cẩn khi thấy Phó Thần trở về biệt thự, đã rất lâu ông không thấy hắn về lại nơi này dù đã ly hôn với Lâm Ngọc Yên, tầm mắt của Lưu Tùng vốn định dời đi nơi khác bỗng dừng lại khi thấy người đi phía sau thiếu gia của ông: "Cô Lâm?"
Lưu Tùng thốt lên kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên tột đột của Lưu Tùng, Lâm Ngọc Yên xấu hổ chào lại: "Lưu quản gia, đã lâu không gặp!"
"Cô Lâm đã lâu không gặp!"
Lưu Tùng biết mình vừa thất thố nên nhanh chóng thu lại vẻ mặt vừa rồi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà Lâm Ngọc Yên và Phó Thần lại cùng nhau về biệt thự, gương vỡ lại lành chăng?
Chuyện này hình như hoang đường quá!
"Sắp xếp cho cô ấy phòng khách kế phòng ngủ chính, ngoại trừ mỗi ngày đều có người đến quét dọn thì ông và tất cả người hầu tạm nghỉ mấy ngày đi."
Phó Thần ngồi xuống sofa cởi áo vest, nới lỏng cà vạt nhìn Lưu Tùng phân phó.

Mấy ngày tới hắn và Lâm Ngọc Yên ở cùng một chỗ, hắn không muốn bị làm phiền, hắn muốn từ từ đùa cợt với cô, bộ dạng xù lông như mèo nhỏ của cô rất đáng yêu.
Lưu Tùng nghe vậy kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia, vậy ai sẽ phục vụ thiếu gia và cô Lâm?"
"Vợ cũ của tôi sẽ làm chuyện đó.


Em nói có đúng không?"
Phó Thần vừa nói vừa nhìn sang Lâm Ngọc Yên bực bội ngồi bên cạnh.
"Chuyện này..."
Lưu Tùng càng ngày càng khó hiểu.

Rốt cuộc giữa thiếu gia nhà ông và cô Lâm vợ cũ xảy ra chuyện gì lại bắt buộc cả hai phải ở cùng nhau như vậy? Hơn nữa thiếu gia còn muốn cô Lâm hầu hạ, thật sự hai người đang nối lại tình xưa với nhau sao? Chuyện vô lý thế này cũng có thể xảy ra à? Thiếu gia nhà ông từ bao giờ để mắt đến vợ cũ thế?
"Bảo ông làm thì cứ làm đi!" Phó Thần gắt gỏng.
Ông già Lưu Tùng này bình thường rất nghe lời, hôm nay sao lại nói nhiều như vậy chứ?
"Vâng...!thiếu gia..."
"Lại chuyện gì nữa?"
"Mặt của cậu...!sao lại sưng đỏ vậy? Có cần gọi bác sĩ không?"
Lưu Tùng lo lắng hỏi.
"Không cần, tôi bị một con mèo nhỏ tát, chườm đá sẽ hết!"
Phó Thần lại nhìn qua Lâm Ngọc Yên đang chột dạ.

Dấu vết trên mặt hắn là do cô đánh.

Khi nghe hắn nói một loạt yêu cầu vô lý cô đã không kiềm chế được tát hắn một cái.

Đây là lần thứ ba hắn bị tát, dĩ nhiên hắn sẽ không tính toán nhưng cũng không để cô được sống yên, mấy ngày tới không biết hắn sẽ bày trò gì để làm khó cô nữa.

Vì cứu Lâm Đình Vũ và Lâm Hà Hoa, cô nhất định, nhất định, nhất định phải nhẫn nhịn.

"Vâng!"
Lưu Tùng biết là không tiện hỏi nhiều, ông lui xuống căn dặn người hầu trong biệt thự, từ khi làm việc ở đây cả ông và họ chưa từng có ngày nghỉ, lần này xem như được xả hơi mấy ngày.

Chỉ là không biết Lâm Ngọc Yên và Phó Thần có thể yên ổn sống cùng nhau mấy ngày này hay không.

Lâm Ngọc Yên rất tốt bụng, ông sợ thiếu gia nhà ông sẽ gây chuyện thiệt thòi cho cô ấy.
"Vợ cũ của tôi, bây giờ tôi đi tắm, tắm xong tôi muốn ăn bữa tối, em làm món gì cũng được, tôi rất dễ ăn, tôi chỉ không ăn cay nóng dầu mỡ, không ăn thịt gà, thịt bò, thịt heo, không ăn hải sản, không ăn cà rốt, cải xanh, không ăn đồ ăn chay, cũng không thích ăn quá ngọt.

Ngoài những thứ đó, em nấu gì tôi cũng sẽ ăn."
Lâm Ngọc Yên: "..."
Lưu quản gia: "..."
Người hầu trong biệt thự: "..."
Cmn, thiếu gia nhà ông từ lúc nào trở nên khó chiều như vậy? Cái gì mà không ăn cay nóng dầu mỡ, không ăn thịt gà, thịt bò, thịt heo, không ăn hải sản, không ăn cà rốt, cải xanh, không ăn chay, không ăn ngọt? Trừ hai món cuối, nhũng món kia không phải đều là thứ thiếu gia nhà ông thích ăn sao? Nhất là món lẩu hải sản vừa cay vừa nóng và thịt bò bít tết.

Cái này đâu phải là muốn cô Lâm nấu ăn, đây rõ ràng là làm khó người ta thì có.
Lưu Tùng định lên tiếng nhưng trông thấy ánh mắt cảnh cáo của Phó Thần đành ngậm miệng lại.


Được rồi, cậu ấy là thiếu gia, cậu ấy muốn hành hạ ai thì xem như người đó xui xẻo.
"Vợ cũ của tôi, em làm được không?"
Phó Thần vô tội hỏi.
"Được, tôi chắc chắn làm được!"
Lâm Ngọc Yên đặt mạnh túi xách xuống sofa sau đó bực dọc đi vào trong bếp.

Dễ ăn cái gì chứ? Rõ ràng là khó chiều, hắn giống hệt mấy cô gái thời nay, bạn trai hỏi muốn ăn gì lúc nào cũng bảo ăn gì cũng được nhưng lại chê cái này kén cái nọ.
"Lưu quản gia, giúp cô ấy chuẩn bị mấy bộ quần áo, cô ấy ở đây lâu như vậy chắc không cần tôi hỏi cô ấy mặc size gì rồi nói cho ông biết chứ? Phòng ngủ của cô ấy cũng phải được sắp xếp thoải mái nhất, mọi vật dụng đều phải thay mới và dùng đồ tốt nhất, có hiểu không?" Phó Thần khôi phục lại vẻ lạnh lùng, sợ Lưu Tùng hiểu theo nghĩa khác, hắn nói tiếp: "Nếu cô ấy không thoải mái hay có bất kỳ đồ vật gì kém chất lượng thì ông nên nghỉ việc đi!"
"Tôi đã hiểu."
Phó Thần không nói gì thêm nữa, hắn đi về phòng ngủ của mình, Lưu Tùng thở dài một cái, thiếu gia rõ ràng quan tâm cô Lâm, sợ cô Lâm bị thiệt thòi nhưng ngoài mặt lại muốn làm khó, hai người này cuốu cùng là đang chơi trò gì với nhau đây? Đúng là người già như ông không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.