Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 38: 38: Lôi Vân Là Chị Của Tôi




Lâm Ngọc Yên cuối cùng cũng quay về cuộc sống hàng ngày, hôm nay là ngày đầu tiên cô trở lại quán cà phê để xem tình hình nửa tháng qua.

Quán cà phê vẫn rất đông khách, Thẩm Thanh Đào vô cùng bận rộn khi vừa làm phục vụ, vừa làm pha chế.

Tuy rằng trong quán còn hai nhân viên nữa nhưng để ứng phó với lượng khách đông thế này cần có thêm nhân viên.
Lâm Ngọc Yên sẽ suy xét đến việc tuyển thêm người phụ giúp.
Quán cà phê luôn làm người ta cảm thấy thư giãn, bước vào quán, Lâm Ngọc Yên như được trở về nhà của mình, cảm giác thân thiết tiếp thêm tinh thần phấn khởi cho cô.
"Chị Ngọc Yên!"
Thẩm Thanh Đào mừng rỡ khi thấy Lâm Ngọc Yên đi đến quầy pha chế.

Nửa tháng không gặp, hai người chỉ trao đổi qua loa vài câu qua điện thoại, bây giờ gặp được cô chủ, Thẩm Thanh Đào cực kỳ phấn khích, cô chờ Lâm Ngọc Yên quay lại quán đã lâu, công việc ở quán một mình cô không làm xuể.
"Đã lâu không gặp, để chị phụ em một tay!"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười, cô nhanh chóng đi vào quầy pha chế, mang tạp dề để tránh vấy bẩn quần áo.

Vị cứu tinh đã xuất hiện, Thẩm Thanh Đào liền ra ngoài cùng hai bạn nhân viên kia làm phục vụ.
Có thêm Lâm Ngọc Yên nên chẳng mấy chốc đã mang đầy đủ nước cho tất cả khách.
"Phù, mệt quá!"
Thẩm Thanh Đào ngồi ngã ra ghế than vãn.


Quán cà phê trước giờ duy trì một lượng khách nhất định, không hiểu sao từ khi Lâm Ngọc Yên tạm có việc bận thì khách ngày càng đông đúc, phần lớn là nhân viên công sở mặc vest, âu phục sang trọng, mỗi lần họ đến là kêu rất nhiều món trong tiệm, giống như sợ không gọi đồ ăn, thức uống thì sẽ bị phạt vậy.
"Mấy hôm nay vất vả cho em và mọi người rồi, tiền lương tháng này chị trả gấp đôi nhé!"
Lâm Ngọc Yên cười mang bữa trưa ra cho Thẩm Thanh Đào và hai nhân viên kia.
"Chị đúng là quá tốt với bọn em đó, bà chủ!" Thẩm Thanh Đào hai mắt sáng rỡ khi nghe sẽ được tăng lương: "Từ hôm nay, em sẽ càng làm việc chăm chỉ siêng năng hơn!"
"Con bé này thật là..." Lâm Ngọc Yên phì cười trước thái độ hào hứng của Thẩm Thanh Đào: "Chị sẽ tuyển thêm hai người nữa, xoay ca với các em, lúc chị không có mặt cũng có thể dễ dàng ứng phó, các em thấy có được không?"
"Được đó chị, bọn em chỉ có ba người thật sự là làm không kịp."
Một bạn nhân viên trong quán lên tiếng hưởng ứng.

Người này tên Tiêu Quân, hiện đang là sinh viên trường kinh tế thành phố Hoa.
"Nửa tháng nay không có chị, bọn em còn chả dám đến trường, chỉ có thể học theo kiểu từ xa."
Một bạn nhân viên khác nói.

Đây là Hồ Mi Nhi, bạn cùng lớp với Thẩm Thanh Đào.
"Cực khổ cho các em rồi, tối nay chúng ta đóng cửa sớm, chị mời các em đi ăn một bữa."
Lâm Ngọc Yên rất áy náy khi vì mình mà làm cho ba nhân viên của cô không có thời gian học tập, họ chỉ làm bán thời gian nhưng lúc rảnh họ đều làm toàn thời gian cho quán.
"Chị Ngọc Yên, chị là bà chủ tốt nhất trên đời này!"
Thẩm Thanh Đào ôm chầm lấy Lâm Ngọc Yên vui vẻ nói.
Nhìn cả ba cực kỳ thích thú khi sắp được mời đi ăn, Lâm Ngọc Yên cảm thấy cuộc sống của cô cuối cùng cũng trở lại đúng điểm xuất phát của nó, chuyện của Lâm Đình Vũ, vế thương của Phó Thần đều đã được giải quyết ổn thỏa, sau này cô chỉ cần cuộc sống bình yên như thế này là được.
"Bà chủ xinh đẹp, đã lâu không gặp."
Lôi Kiêu đi vào quán, nhìn thấy Lâm Ngọc Yên liền không giấu được niềm vui, nửa tháng nay hắn thường xuyên lui tới nhưng không lần nào gặp được cô, nghe nhân viên nói vì nhà cô xảy ra chút chuyện nên tạm thời giao quán cà phê lại cho bọn họ.

Bây giờ gặp được nữ thần trong lòng, xem như hôm nay không uổng công đến.
"Anh Lôi, đã lâu không gặp, anh muốn dùng gì? Để tôi mang cho anh."
Lâm Ngọc Yên cười hỏi.
"Một ly Latte, mỗi khi đến đây tôi đều uống món đó!"
"Vậy sao? Tôi sẽ ghi nhớ."
Lâm Ngọc Yên vui vẻ đi về quầy pha chế làm một ly Latte mang ra cho Lôi Kiêu, hắn tỏ ý muốn cùng cô trò chuyện.
"Nghe nói trong nhà cô xảy ra chuyện không biết đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
Lôi Kiêu nhấp ngụm cà phê sau đó mở miệng hỏi.

Vị cà phê Lâm Ngọc Yên pha đúng là không lẫn đi đâu được, dù nhân viên trong quán cũng có tay nghề nhưng không làm ra ly Latte ngon như của cô.
"Đã giải quyết xong rồi, cảm ơn anh Lôi đã quan tâm."

"Thật ra tôi là việc ở tòa thị chính, nếu cô có rắc rối có thể tìm tôi giúp đỡ."
"Anh làm việc ở tòa thị chính à?"
Lâm Ngọc Yên hơi kinh ngạc, cô nhớ lần trước Lôi Kiêu tự giới thiệu bản thân đang làm một công việc văn phòng nhàm chán, không ngờ công việc đó lại ở tòa thị chính.
"Đúng vậy, tuy không làm chức quá cao nhưng chắc chắn có thể giúp được cô."
Lôi Kiêu không muốn Lâm Ngọc Yên biết thật ra hắn là Phó thị trưởng của Thành phố, giả nghèo cùng cô chơi trò yêu đương mới kích thích.

Có không ít cô gái vì ham tiền tài nên thường chê bai người không có thân phận, từ nhỏ đến lớn, hắn đã gặp không ít người như vậy.
"Nếu anh nói với tôi sớm có lẽ tôi đã nhờ cậy đến anh." Lâm Ngọc Yên không che giấu, cô quan sát vẻ mặt kinh ngạc Lôi Kiêu rồi nói tiếp: "Anh có biết vụ án thương nghiệp xảy ra gần đây không? Lâm Đình Vũ, người bị nghi ngờ bán tin tức cho Trịnh Thị là anh ruột của tôi."
"Cô là em của Lâm Đình Vũ?"
Lôi Kiêu chấn động.

Vụ án đó hắn nào chỉ có biết qua, bản thân còn là nạn nhân có đấy, vụ làm ăn với Lâm Đình Vũ là do Phó Thần móc nối, sau khi xảy ra chuyện, hắn giao toàn bộ quyền quyết định cho chị gái Lôi Vân, bản thân cũng vì chuyện này bị bố mắng một trận.

Tuy nhiên hắn không hề cảm thấy ấm ức mà luôn thấy oan ức thay cho Lâm Đình Vũ, mặc dù không cis giao hảo nhưng hắn rất tán thưởng năng lực của người đứng đầu Lâm gia.
Hiện tại biết được Lâm Ngọc Yên là em gái của Lâm Đình Vũ, hắn thấy rất tiếc nuối khi bỏ qua cơ hội giúp cô.

Còn có một chuyện nữa, nếu hắn nhớ không lầm, Lâm Đình Vũ có một người em gái kết hôn với Phó Thần nhưng gần đây nghe nói đã ly hôn, lẽ nào là...
"Anh biết anh trai của tôi sao?"
"Ừm, tôi và anh trai cô có quen biết." Lôi Kiêu dò hỏi: "Cô là vợ của Phó Thần?"
"Chúng tôi đã ly hôn rồi.

Anh cũng biết anh ta sao?"
Lần này đến phiên Lâm Ngọc Yên kinh ngạc.

"Cũng biết một chút."
Tâm trạng của Lôi Kiêu hỗn độn.

Hắn vừa vui vừa buồn.

Vui vì tiểu tiên nữ trước mặt dù từng là vợ người ta nhưng bây giờ đã ly hôn, xem như bắt đầu cuộc đời mới, buồn vì hắn bỏ qua cơ hội giúp đỡ cô.

Nếu biết sớm, hắn đã không để Lôi Vân nhúng tay vào, hắn có nghe nói Lôi Vân có âm thầm làm vài chuyện gây khó khăn cho Lâm Đình Vũ.
"Trái đất này hình tròn, thành phố Hoa đúng là quá nhỏ bé."
Lâm Ngọc Yên cười nhạt.
"Cô nói không sai, tôi rất lấy làm tiếc vì đã không giúp được cô chuyện đó."
"Không sao, cũng đã qua rồi." Lâm Ngọc Yên lại ngẫm nghĩ ra gì đó, vội hỏi: "Anh cũng họ Lôi, vậy anh và nghị viên Lôi Vân có quan hệ gì không?"
"Đó là chị gái của tôi.

Cô cũng biết chị ấy à?" Lâm Ngọc Yên im lặng không đáp, cô và Lôi Vân không những quen biết mà cô còn rất ác cảm, nếu không phải cô ta tìm cô nói chuyện Phó Thần nắm chứng cứ minh oan cho anh cô thì cô và hắn đã không cãi vã, hắn cũng không vì dỗ dành cô mà trúng đạn.
Lôi Kiêu kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Lâm Ngọc Yên, qua một lúc, cô mới chậm rãi mở miệng:
"Tôi và cô Lôi không chỉ quen biết, còn có vài chuyện không hợp ý với nhau.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.