Bờ biển có một buổi họp mặt nhỏ.
Lâm Ngọc Yên y theo thời gian đã hẹn đến gặp Lạc Lạc.
Đã rất lâu rồi cô không được gặp bạn thân, lần này chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.
Nơi hẹn gần với khu ăn uống đồ ăn vặt của khu du lịch.
Lạc Lạc cùng những người bạn của cô ấy vui chơi ăn uống, Lâm Ngọc Yên đi đến, Lạc Lạc nhìn thấy cô vô cùng vui mừng, vội vàng nói với bạn bè của mình một tiếng rồi cũng Lâm Ngọc Yên đi ra xa.
Gió đêm mát lạnh, bầu trời đầy sao và tiếng sóng vỗ vẫn vang lên đều đặn.
Những ngọn đèn neon thắp sáng, ngoài khơi xa, ngọn hải đăng cũng đang làm nhiệm vụ của mình đó là soi đường cho tàu thuyền qua lại.
"Cậu vẫn ổn chứ? Ly hôn không có gì to tát đâu, cậu không cần buồn bã."
Ngay khi vừa ngồi xuống, Lạc Lạc vội vàng lên tiếng an ủi.
Tuy rằng vẫn giữ liên lạc qua mạng xã hội nhưng gặp mặt vẫn tốt hơn nhiều, Lâm Ngọc Yên sẽ không thể giấu diếm cảm xúc thật sự.
Mấy hôm trước biết tin cô ấy ly hôn, cô rất muốn đến Lâm gia để ở bên động viên cô ấy, nhưng mà lúc đó cô đang đi công tác ở thành phố khác, hôm qua mới trở về.
Buổi đi chơi hôm nay do công ty tổ chức, biết được Lâm Ngọc Yên cũng ở đây, cô vui mừng khôn xiết.
"Mình vẫn ổn, cậu không cần lo lắng.
Hôn nhân kia mình cũng muốn kết thúc từ lâu nhưng không có cơ hội thôi.
Bây giờ xem như đạt thành ý nguyện." Lâm Ngọc Yên sợ Lạc Lạc không tin nói tiếp: "Thật ra cuộc hôn nhân này không khác gì một vụ mua bán, giao dịch xong rồi thì hủy hợp tác vậy thôi."
"Mình cũng đâu nói là không tin cậu, cậu giải thích nhiều làm gì? Bất kể cậu lựa chọn ra sao mình cũng ủng hộ cậu." Lạc Lạc mỉm cười: "Sau này cậu có dự tính gì không?"
"Lâu nay mình muốn mở một tiệm cà phê hoa, không cần quá sang trọng, chỉ cần làm cho khách đến thấy thoải mái là được.
Mình cũng có thể đến Lâm Thị làm việc nhưng mình không thích công việc văn phòng lắm."
"Mở quán cà phê hoa sao? Nghe cũng thú vị đó.
Mình có thể góp vốn với cậu không? Mình biết cậu không thiếu tiền nhưng mình muốn góp sức với cậu một chút."
Nghe Lạc Lạc nói, Lâm Ngọc Yên cảm thấy rất ấm áp, bạn thân không cần nhiều, lúc gặp chuyện chỉ cần có người bên cạnh, an ủi, động viên và ủng hộ mình là được.
"Cảm ơn lời đề nghị của cậu, mình rất vui khi được cậu giúp đỡ, mình cũng sẵn sàng nhận vốn đầu tư của cậu."
"Cậu nói thật sao? Mình vui quá!" Lạc Lạc phấm khích ôm chầm lấy Lâm Ngọc Yên: "Mình sẽ cùng cậu phát triển quán cà phê."
"Hứa với nhau vậy nhé!"
Lâm Ngọc Yên cười, cô nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, dù nhỏ bé nhưng khi kết thành từng chòm sao sẽ trở nên đẹp đẽ.
"Đúng rồi, lần này đi công tác, mình có món quà này cho cậu." Lạc Lạc nói rồi lấy ra cái hộp nhỏ trong túi xách đưa cho Lâm Ngọc Yên: "Món quà tuy không đắt giá nhưng sẽ hợp với cậu."
"Cảm ơn cậu, mình có thể xem không?"
Lâm Ngọc Yên nhận lấy hộp quà ngó nghiêng hỏi.
"Được chứ, cậu mở ra xem đi."
Được sự đồng ý của người tặng, Lâm Ngọc Yên mở hộp quà ra, hộp quà được đóng gói rất kỹ lưỡng, bên trong là một khối pha lê điêu khắc tinh xảo thành hình một đóa mẫu đơn, phía dưới khối pha lê có một cái công tắc, khi khởi động, khối pha lê đó sẽ phản chiếu bảy màu rực rỡ, còn có mấy mảnh giấy kim tuyến trong đó chuyển động qua lại theo ánh đèn, nếu để trang trí trên bàn chắc chắn sẽ rất đẹp.
Ngoài viên pha lê còn có một chiếc lắc cùng chất liệu với viên pha lê kia.
Lạc Lạc lúc nhìn thấy hai thứ này đã muốn mua cho Lâm Ngọc Yên, tuy không phải đồ đắc tiền nhưng Lâm Ngọc Yên sẽ không từ chối.
Làm bạn với cô ấy đã lâu, cô ấy là người thế nào cô còn không biết sao? Lâm Lạc Yên rất giản dị, dễ gần, cô ấy không hề đòi hỏi cao sang gì với những thứ được bạn bè tặng.
Tuy vậy, có không ít người cho rằng Lâm Ngọc Yên giả tạo, nhận đồ rẻ tiền rồi cũng mang vứt.
Chỉ có cô là biết, cô ấy sẽ không làm vậy.
Lâm Ngọc Yên xuất thân giàu có, tính tình lại rất tốt, không đỏng đảnh kiêu ngạo, không xem thường bất kỳ ai.
"Chiếc lắc này đẹp quá."
Lâm Ngọc Yên ngắm nghía chiếc lắc thật lâu khen ngợi.
"Mình biết cậu sẽ thích mà, lúc nhìn thấy nó mình nghĩ sẽ hợp với cậu."
Lạc Lạc vui vẻ.
"Cảm ơn hai món quà này của cậu!"
"Chúng ta là bạn, cậu không cần khách sáo!"
Lâm Ngọc Yên đeo chiếc lắc vào tay, cô đưa lên ánh đèn tiếp tục ngắm nghía.
Những viên pha lê lấp lánh dưới ánh sáng.
Lâm Ngọc Yên có làn da trắng, những viên pha lê kia như được dịp phát huy hết khả năng tỏa sáng của mình.
Lâm Ngọc Yên và Lạc Lạc tiếp tục cùng nhau trò chuyện đến nửa đêm.
Khi Lâm Đình Vũ đến tìm mới tạm biệt nhau.
(............)
"Em muốn mở tiệm cà phê à? Đã có dự định sẽ chọn mặt bằng ở đâu chưa?"
Lâm Đình Vỹ vừa lái xe vừa hỏi.
Hai anh em đã kết thúc chuyến đi nghỉ mát.
Bây giờ đang trở về tổ trạch Lâm gia, công việc ở Lâm Thị đã chất đống, Lâm Đình Vũ còn không về nữa thì trợ lý của hắn sẽ chết ngợp trong đống hồ sơ tài liệu mất.
Lâm Ngọc Yên cũng đã giải tỏa được tâm trạng, cô cũng không muốn cản trở anh trai kiếm tiền, Lâm Đình Vũ hiếm khi nghỉ phép, cô tận dụng mấy ngày này để anh trai nuông chiều cũng đủ rồi.
"Em vẫn chưa biết nữa, hôm nay em sẽ đến nơi môi giới để tìm hiểu." Lâm Ngọc Yên vừa chơi điện thoại vừa đáp, mắt cô dừng lại ở mây trang quảng cáo cho thuê giá rẻ: "Trên mạng cũng có mấy chỗ đăng quảng cáo cho thuê, anh xem nơi này có được không?"
Lâm Đình Vũ liếc qua một cái, hắn tập trung lái xe, hạ giọng: "Trên mạng không đáng tin, em tự đến nơi môi giới cũng dễ bị lừa gạt, để anh kiếm chỗ cho em, em tuyệt đối có thể tin tưởng."
Nơi Lâm Ngọc Yên vừa đưa Lâm Đình Vũ xem thuộc sở hữu của Phó Thị, chỗ cho thuê đó từng xảy ra hỏa hoạn chết người, chuyện này Phó Thị giấu diếm với bên ngoài vô cùng kỹ nhưng với quan hệ với Phó Thần, Lâm Đình Vũ biết chuyện này rất rõ.
Chỗ đó sau khi sửa sang lại có cho thuê mấy lần, nhưng lần nào cũng khiến người ta phá sản, cực kỳ nhiều tà khí.
"Vậy cũng được, anh không cần tìm nơi quá rộng rãi hay sang trọng đâu, em chỉ cần một nơi vừa phải là được rồi.
Đủ không gian cho em trang trí hoa cỏ, em sẽ làm quán cà phê thư giãn, yên tĩnh để mọi người có thể thả lỏng tinh thần sau thời gian làm việc căng thẳng.
Em cũng không có nhiều tiền đầu tư, chỉ khoảng mấy trăm triệu, anh đừng khiến em vượt quá chi tiêu."
"Anh trai em sẽ để em lo lắng chuyện tiền bạc thuê chỗ à? Anh không cho không em đâu nên không cần từ chối vội, khoảng tiền đó là anh đầu tư, có lời thì chia cho anh một phần là được.
Tiền của em nên để dành đầu tư vào vật dụng hoặc là cà phê trong quán."
"A, như vậy rất cảm ơn anh, em sẽ không để tiền anh đầu tư bị lỗ đâu." Lâm Ngọc Yên cười nói: "Quán còn chưa mở đã có tới hai người góp vốn, em cũng may mắn quá nhỉ?"
"Đó là do em tài giỏi." Lâm Đình Vũ dỗ dành: "Chỉ cần không để tâm đến chuyện khác, anh trai sẵn sàng làm hậu phương chi tiền cho em làm kinh doanh."
"Có một gia đình yêu thương em nhiều như vậy, em không rảnh để bản thân vì chuyện khác khiến mình phải buồn bã đâu, anh yên tâm đi."
Lâm Ngọc Yên cam đoan, thật ra trừ chuyện liên quan Phó Thần, thì không có gì làm ảnh hưởng trạng thái tinh thần của cô.
Lâm Đình Vũ đưa tay xoa đầu Lâm Ngọc Yên, rất nhanh liền thu tay lại để tiếp tục lái xe.
Làng chài biển xa dần, xa dần, thành phố Hoa lúc này từ từ xuất hiện..