"Hôm nay sao lại rảnh rỗi muốn ăn trưa cùng bọn anh vậy?"
Lâm Đình Vũ vừa gọi xong món, hắn trả lại thực đơn cho người phục vụ rồi hướng đến Lâm Ngọc Yên ngồi đối diện.
Từ sau khi được trả tự do, hắn vui mình vào công việc, xử lý hết những việc còn tồn đọng của Lâm Thị, Lâm Khánh Xuyên cũng giúp một tay nhưng do văn bản hợp đồng quá nhiều nên mấy ngày liền cả hai không ai về nhà cả.
"Mấy hôm nay hai anh không về nhà, bác ba và bố mẹ đều lo lắng cho sức khỏe của hai người nên em đến để giám sát hai người ăn uống."
Lâm Ngọc Yên cười nói.
Thật ra là cô có chuyện muốn hỏi Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên, hôm trước Lạc Lạc cứ không ngừng lải nhải Phó Thần thích cô nên cô muốn đem chuyênh này hỏi người có kinh nghiệm.
Lâm Đình Vũ lẫn Lâm Khánh Xuyên đều trải qua yêu đương nhiều lần, tuy không thành đôi nhưng cũng xem như từng trãi, hơn nữa, với tâm lý của đàn ông chắc sẽ dễ phân tích hơn.
"Lâm Thị công việc tồn đọng, dù anh và anh Đình Vũ đã chia ra làm nhưng vẫn không xuể, thời gian ăn còn không có làm sao về nhà."
Lâm Khánh Xuyên than thở, lúc Lâm Đình Vũ bị bắt, hắn thay anh họ quán xuyến mọi việc, nhưng có nhiều chuyện cần có con dấu ủy quyền của tổng giám đốc mới thực hiện được nên hắn chỉ giải quyết những hợp đồng trong giới hạn quyền lực của mình, sau khi Lâm Đình Vũ về, nhờ anh họ đóng dấu ủy quyền nên hắn mới có thể phụ anh họ một tay.
"Dù sao cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình chứ!" Lâm Ngọc Yên uống cạn ly nước rồi nói tiếp: "Hai anh như vậy chỉ khiến người nhà lo lắng thôi."
"Bọn anh biết rồi!" Lâm Đình Vũ xoa đầu Lâm Ngọc Yên: "Nói đi, em có chuyện gì muốn tìm bọn anh? Bị người ta bắt nạt sao?"
Nghe Lâm Đình Vũ hỏi, Lâm Ngọc Yên im lặng, cô không biết phải mở lời ra sao, nói thẳng liệu có khiến anh trai và Lâm Khánh Xuyên hiểu lầm hay không? Cô sợ họ sẽ nghĩ cô chỉ ở cùng Phó Thần có mấy ngày đã bắt đầu nảy sinh ảo giác.
Nhà hàng gần Lâm Thị là một nhà hàng tương đối tĩnh lặng và giản dị, nơi đây thường xuyên có nhân viên công sở lui tới nên lúc nào cũng ở trạng thái yên tĩnh để những người đi làm có thể giải tỏa căng thẳng sau một buổi làm việc mệt mỏi.
Không giống như quán cà phê của Lâm Ngọc Yên, nhà hàng này chỉ mở vào buổi trưa, sau khi hết giờ giải lao sẽ đóng cửa.
Đồ ăn cũng chuyển qua hình thức giak hàng để tránh một số nhân viên lười biếng sẽ ngồi lì chỗ này không về văn phòng làm việc.
Lâm Ngọc Yên, Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên mỗi khi gặp nhau ăn trưa đều chọn nơi này, bọn họ có một phòng riêng nên không sợ các nhân viên khác của Lâm Thị quấy rầy khi dùng bữa.
Lâm Ngọc Yên im lăngn một lúc, đồ ăn cũng được mang lên, là ba món mặn, một món xào, một tô canh nóng và cơm trắng.
Lâm Khánh Xuyên nhận nhiệm vụ xới cơm vào chén cho từng người sau đó gắp thức ăn vào chén của Lâm Ngọc Yên chờ đợi cô mở miệng
Nhìn thái độ lưỡng lự này, chắc không phải bị người ta ức hiếp, chịu thiệt thòi gì rồi chứ? Nếu thật sự có kẻ dám làm vậy, Lâm Khánh Xuyên hắn nhất định tìm tên khốn đó phanh thây, xẻo thịt.
"Nếu như có một người dùng mọi cách để em ở gần họ, còn chú ý đến sở thích, quan tâm khi em không vui, luôn bóc hải sản cho em mỗi khi đi ăn thì có phải người đó đang có ý với em không?"
Lâm Ngọc Yên cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Cô muốn làm rõ tâm sự trong lòng, để lâu cô sẽ bứt rứt khó chịu.
"Phó Thần đối xử với em như thế à?"
Lâm Đình Vũ lau đũa hỏi.
"Sao anh lại nghĩ là anh ta?"
Lâm Ngọc Yên hỏi lại.
"Những gì em nói không phải rất giống chuyện gần đây xảy ra giữa em và Phó Thần sao? Nếu anh nhớ không lầm thì cái hôm anh đến Phó Thị gặp Trịnh tổng, nghị viên Lôi và hắn thì em cũng có mặt phải không? Cái hôm hắn bỏ họp để về văn phòng gặp em cùng ăn trưa đó, rồi còn đi mua bánh cho em."
Lâm Khánh Xuyên nhắc lại chuyện cũ.
Chuyện ngày hôm đó vẫn luôn lấn cấn trong lòng hắn, thú thật từ khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ Phó Thần và Lâm Ngọc Yên đang yêu nhau, nếu như từ đầu hắn không biết em gái vì anh họ mới cầu cạnh tên khốn đó.
"Đúng vậy.
Người em nói đúng là Phó Thần."
Lâm Ngọc Yên không phủ nhận, trước mặt anh trai, cô không muốn nói dối.
"Yên Yên, em có thích hắn không?"
Lâm Đình Vũ hỏi.
"Không có, sao anh lại hỏi vậy?"
"Nếu đã không có, thì em cần gì quan tâm hắn có thích em hay không làm gì? Cho dù hắn có thật sự thích em cũng là chuyện riêng của bản thân hắn.
Em và hắn từng kết hôn, lúc đó hắn không trân trọng thì bây giờ có muốn cứu vãn cũng không kịp nữa." Lâm Đình Vũ nói tiếp: "Anh có nghe qua vài chuyện của hai người từ mấy cảnh sát ở cục, cho dù thế nào, anh cũng không ủng hộ em và hắn."
"Em và anh ta chỉ là bạn thôi!"
"Làm bạn cũng không được!" Lâm Khánh Xuyên lên tiếng: "Hắn có tư cách gì làm bạn với em?"
"Em...!cũng không biết..."
"Yên Yên, xét theo những gì em nói, có thể Phó Thần đã thích em, nhưng em đừng quên hai năm nay hắn đối với em ra sao, lúc anh bị bắt, hắn lại thừa nước đục thả câu thế nào.
Cho dù hắn vì dỗ dành em nên mới bị bắn, thì cũng do bản thân hắn tạo nghiệt đến lúc phải trả.
Yên Yên, người như hắn, em không cần để ý nhiều làm gì."
Lâm Đình Vũ nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lâm Ngọc Yên trầm mặc.
Cũng giống như Lạc Lạc, hai anh trai của cô không hề có cảm tình tốt với Phó Thần dù vẫn đang là đối tác của nhau, ngay cả việc cô làm bạn với hắn cũng bị cấm cản, có lẽ cô không nên để tâm đến hắn nhiều làm gì, nhưng mà không hiểu sao bất tri bất giác cứ muốn để ý.
"Mọi người không cấm em giao du với người khác giới, nhưng em phải mở to mắt nhìn cho kỹ, không phải cứ tốt với em thì đều có thể làm bạn với em đâu."
Lâm Khánh Xuyên xoa đầu Lâm Ngọc Yên.
"Em...!biết rồi..."
Lâm Ngọc Yên cúi đầu ăn cơm.
Đã có ba người trực tiếp hoặc gián tiếp cho cô biết Phó Thần đang để ý đến cô và ngăn cô kết bạn với hắn.
Trong lòng cô cực kỳ rối rắm, đã đồng ý làm bạn với Phó Thần, mặc kệ hắn có thích cô thật hay không, thì việc cô nuốt lời, không kết giao với hắn nữa hình như không hay cho lắm.
Bữa cơm rơi vào trầm mặc, suốt lúc ăn cơm, Lâm Ngọc Yên không nói thêm điều gì nữa, cô lẳng lặng ăn xong chén cơm của mình.
Lâm Đình Vũ lẫn Lâm Khánh Xuyên cũng không mở miệng tạo thêm áp lực cho cô..