Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 12: Chương 12




Đến cô nhi viện rồi Diệp Quân Vũ mới biết, Ngôn Cảnh Huyên không phải là không xem trọng tình cảm như lời cô đã nói lúc ký thoả thuận hôn nhân.

Nói đúng hơn là cô không hề có tình cảm với nhà họ Ngôn mới phải.

Nhìn thằng nhóc tầm mười tuổi, mặt mũi sáng sủa đang chống hông đối diện, Diệp Quân Vũ bỗng cảm thấy buồn cười vì thằng nhóc ấy bảo sẽ đưa Ngôn Cảnh Huyên đi nếu hắn không đối xử tốt với cô ấy.
"Hồng Nhiên, đừng vô lễ tổng giám đốc Diệp!"
Sơ hoảng sợ nhắc nhở.
"Không sao, tôi không so đo với trẻ con nên sơ đừng lo lắng." Diệp Quân Vũ cười nói, rồi ngồi xổm xuống nhìn Hồng Nhiên: "Nhóc đang cảnh cáo anh đấy à?"
"Đúng vậy, tôi đang cảnh cáo anh đó! Chị Huyên Huyên rất tốt, đám cưới của chị ấy chúng tôi rất muốn đến nhưng cái người họ Ngôn xấu xa kia lại cấm chúng tôi xuất hiện, nên chưa có dịp nói chuyện với anh đấy!"
Hồng Nhiên tỏ ra hung dữ trả lời.
Đêm trước ngày cưới của Ngôn Cảnh Huyên, người phụ nữ nhận nuôi cô ấy đã đến gặp hiệu trưởng, cảnh cáo họ không được tham dự lễ cưới vì sợ người khác biết xuất thân của Ngôn Cảnh Huyên.

Bà Ngôn nói chuyện rất cay nghiệt khiến sơ hiệu trưởng đau lòng, mất mặt.
"Yên tâm anh sẽ không đối xử tệ với chị Huyên Huyên của em đâu."
Diệp Quân Vũ xoa đầu Hồng Nhiên cười cười, hắn cũng nhìn qua Ngôn Cảnh Huyên đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt của cô bây giờ giống như muốn ăn tươi nuốt sống nhà họ Ngôn tàn nhẫn.
Chẳng trách mà lúc đó thấy Ngôn Cảnh Huyên cứ nhìn ra cửa, bà ta lặp tức thúc giục cô nhanh chóng vào lễ đường.
Nhà họ Ngôn xem cô là con cờ, vậy mà cô lại từng xem họ như ân nhân, người tốt.

Suốt mười năm ở nhà họ có uất ức gì cũng cố gắng nhịn nhục.
"Huyên Huyên, con đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, trẻ con không biết gì cả, nên ăn nói lung tung."

Sơ hiền từ an ủi.
Ngôn Cảnh Huyên là do bọn họ nuôi lớn, tâm tư của cô ít nhiều gì các sơ cũng có thể nhìn ra.

Lời nói vô tri của Hồng Nhiên vừa rồi chẳng khác nào ngòi nổ, nổ tung tường thành nhân nhượng cuối cùng của Ngôn Cảnh Huyên đối với nhà họ Ngôn.
"Vâng, con biết rồi ạ."
Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười.
Cô tiếp tục chơi với mấy đứa trẻ đến trưa.

Hôm nay cô muốn toàn tâm toàn ý chơi đùa nên chuyện nhà họ Ngôn để sau hãy tính.
(...)
Bữa trưa do đích thân Ngôn Cảnh Huyên chuẩn bị.

Diệp Quân Vũ cũng phụ giúp cô một tay, thi thoảng sống một ngày bình thường cũng không phải là tệ lắm.

Hai sơ phụ trách bếp núc và đầu bếp nhìn thấy Diệp Quân Vũ ban đầu cũng hơi sợ hãi, nhưng mà khi thấy hắn thành thục làm đồ ăn và tỏ ra thân thiện với mọi người thì sự sợ hãi ấy không còn nữa.
Bây giờ Diệp Quân Vũ mà họ biết đang khác xa với lời đồn đại.
Cơm nước xong, Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ lại đảm nhận việc rửa chén bát, dọn dẹp sau đó mới trở về căn phòng nhỏ của Ngôn Cảnh Huyên ở cô nhi viện.

Căn phòng này rất sạch sẽ, đồ đạc cực kỳ ngăn nắp, mấy bộ quần áo lúc trước của cô vẫn được cất giữ gọn gàng.

Ngôn Cảnh Huyên đoán là do sơ hiệu trưởng giữ lại cho cô.

Mặc dù trong mười năm nay vẫn thường xuyên về đây, nhưng cô chưa từng ghé qua căn phòng cũ của mình vì không có thời gian để làm chuyện đó.
Tình cảm của mọi người ở cô nhi viện vẫn ấm áp như ngày nào.
"Cô bây giờ mới thật sự là cô à?"
Diệp Quân Vũ bâng quơ hỏi.
"Cái gì mà bây giờ mới thật sự là tôi? Tôi lúc nào chẳng là tôi chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên khó hiểu hỏi lại.
"Ý của tôi là bây giờ mới là bản chất thật của cô phải không? Từ lúc kết hôn đến giờ cô vẫn luôn đeo mặt nạ để tiếp xúc với mọi người xung quanh!"
Diệp Quân Vũ giải thích.
Bình thường hắn sẽ không rảnh rỗi để ý đến ai hay giải thích chuyện gì, nhưng không hiểu tại sao mấy ngày gần đây ở cùng Ngôn Cảnh Huyên lại không tự chủ để ý đến cô.

Lúc đầu là muốn quan sát xem cô có phải do nhà họ Ngôn sắp xếp để ý chuyện làm ăn của hắn không, sau đó biết cô không thích thú gì với nhà họ Ngôn thì hắn lại chú ý chuyện khác.
"Tổng giám đốc Diệp anh minh thần võ thật đấy! Vừa nhìn là có thể nhìn thấu tâm can của tôi.

Tổng giám đốc Diệp quan tâm tôi như vậy có phải đã bị thu hút bởi sắc đẹp của tôi không?"
Ngôn Cảnh Huyên nghịch ngợm nói.

"Cô đang làm một con công đang xoè đuôi khoe mẽ nhan sắc đấy à?"
"Đâu có, tôi cần gì khoe mẽ, rõ ràng là nhan sắc của tôi vô cùng cuốn hút."
"Tôi nói rồi, cô muốn làm Đát Kỷ thì phải xem tôi có muốn làm Trụ Vương không...!Cô làm gì vậy?"
Diệp Quân Vũ đang nói dở đột nhiên nhíu mày kinh ngạc khi thấy Ngôn Cảnh Huyên chủ động ngồi lên đùi mình, còn vòng tay ôm lấy cổ của hắn.
"Thì làm Đát Kỷ mê hoặc anh đó, Tổng giám đốc Diệp.

Anh nói anh không muốn làm Trụ Vương hả? Không sao, anh còn có thể làm Bá Ấp Cảo mà."
Ngôn Cảnh Huyên trêu chọc.
Dù gì cô với Diệp Quân Vũ cũng không phải ngày đầu thân mật, quá phận chọc ghẹo hắn một chút sẽ không sao đâu nhỉ?
"Ngôn Cảnh Huyên, cô đừng làm loạn!"
Diệp Quân Vũ trầm giọng muốn đẩy Ngôn Cảnh Huyên ra.

Hai hôm trước còn không dám tiếp xúc quá gần với hắn vậy mà hôm nay lại to gan đùa cợt.

Có phải vì hắn cùng cô làm nhiều việc cho cô nhi viện, nên cô quên mất hắn là ai rồi phải không?
"Tôi đâu có làm loạn, tôi muốn thử nghiệm lời anh nói thôi mà..."
Ngôn Cảnh Huyên chớp mắt.
Nhìn gần, cô mới có dịp quan sát gương mặt của Diệp Quan Vũ, ngũ quan của hắn rất tinh tế, mày tầm, mắt phượng, mũi cao, lông mi lại cong vút, cô là con gái mà còn không có được lông mi cong như hắn đâu.

Chẳng trách mà ở nước S có lắm người thầm thương trộm nhớ.
"Ngôn Cảnh Huyên, leo xuống!"
Diệp Quân Vũ gằng giọng.
"Tôi không xuống đó thì sao? Anh có thấy ai đang quyến rũ người khác mà làm theo yêu cầu của đối phương không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười nói.
"Tôi nói lần cuối là leo xuống khỏi người tôi!"
Diệp Quân Vũ rít hơi lạnh quát.

"Không mà.

Tôi không xuống đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên tỏ ra bướng bỉnh lắc đầu.
Diệp Quân Vũ nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Huyên như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cái nhìn của hắn tạo cho cô cảm giác như con hổ dữ sắp ăn thịt người đến nơi.

Chuyện gì cũng đã làm rồi, hắn cần gì phản ứng mạnh như thế?
"Cô..."
Diệp Quân Vũ bóp mạnh eo của Ngôn Cảnh Huyên đinh nói gì đó thì cô lại trưng ra bộ mặt làm nũng, bĩu môi rồi xuống khỏi người hắn.
"Anh hung dữ như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn chọc anh một chút thôi.

Con người anh không có tế bào cảm xúc à? Mỹ nhân như tôi dâng đến cửa cũng có thể phũ phàng xua đuổi.

Nếu không phải chúng ta từng làm chuyện đó, thì chắc chắn là tôi sẽ nghĩ anh có vấn đề ở phương diện riêng tư đấy!"
Ngôn Cảnh Huyên nói xong liền bỏ chạy ra khỏi phòng mình, để lại Diệp Quân Vũ đang bị sốc trước lời nói của cô.
Diệp Quân Vũ: "..."
"NGÔN CẢNH HUYÊN!!!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.