Tô Tân lên mạng xem, lúc này Cố Phi Nam và « vô địch thiên hạ » có bốn cái hot search, trong đó “Cố Phi Nam tức giận” và “Vô địch thiên hạ có độc” nằm trong top mười, chuyện cũ năm xưa của Tần Chí Minh cũng bị lôi ra nói một phen, điều này giống như gió tanh mưa máu, đổ dầu vào lửa.
Một cái tiểu tiểu thịt bị dạng này đồ bản, đãi ngộ này, có thể xưng đỉnh lưu.
Lại xem xét, ảnh chụp của hot search kia, hai tấm là chụp lén cô đi đến đoàn làm phim thăm ban, Cố Phi Nam mặc đồ hóa trang chạy tới chào hỏi cô chào hỏi, hai tấm còn lại là buổi chiều hai người bọn họ ở đại sảnh truyền hình An Châu, lần lượt là Cố Phi Nam đưa cho cô một túi điểm tâm cùng hình ảnh Cố Phi Nam tiến tới bên tai cô nói chuyện.
Trong ảnh chụp Cố Phi Nam chính diện, dù là có ý chụp lén, nhưng vẫn như cũng nhìn ra Cố Phi Nam rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo kiêu ngạo, cười một tiếng mang lại cảm giác tràn đầy sức sống, thanh xuân tươi trẻ, phía dưới bình luận hot search có rất nhiều anh hùng bàn phím chửi, nhưng cũng xen lẫn một hai người bất ngờ tán thưởng.
[ Người này là ai? Trông rất đẹp trai.]
[ Tôi bởi vì gương mặt này mà dừng chân ở đây. ]
…
“Tại sao cậu ấy thành tiểu tam được vậy?” Tô Tân cảm thấy hướng gió này có chút không thể tưởng tượng: “Ảnh chụp cũng bình thường, nhìn thân mật, kỳ thật chỉ là chụp lấy góc mà thôi.”
Trần Khuông Minh tức giận đến nói chuyện không lưu loát: “Người tình mắt cũng nhìn ra được, có thể có người cố ý muốn bôi đen, trêи mạng không ai quan tâm đến sự thật, anh hùng bàn phím lại rất nhiều, điều này rõ ràng muốn đem Cố Phi Nam cùng bộ phim này của chúng ta dìm xuống mặt đất.”
Tô Tân đem hot search ấn mở lên nhìn mấy lần, bỗng nhiên cười: “Trần lão sư, anh đừng tức giận, vừa rồi tổng biên Vệ không phải đang hỏi chúng ta muốn cọ nhiệt hay không sao? Cơ hội đây rồi.”
“Cái này... Đây không phải ảnh hưởng xấu sao? Nếu lại bị dìm xuống nữa, không phải sự kiện Tần Chí Minh lặp lại sao?” Trần Khuông Minh không hiểu hỏi.
“Tôi đã ly hôn.” Tô Tân lạnh nhạt: “Bọn họ sao có thể bôi đen, cũng không thể bôi đen được Cố Phi Nam là tiểu tam.”
“Cái... cái gì...” Trần Khuông Minh chấn động không nói nổi một lời.
Tô Tân suy nghĩ một lát hỏi: “Khi đó tôi để mọi người sắp đặt cùng quay phim thế nào?”
“Tôi xem qua vài đoạn phim mẫu, không tệ.”
“Vậy mọi người chuẩn bị một chút, bắt đầu tuyên truyền sớm, còn có.”
Tô Tân suy nghĩ: “Để Trịnh Vân quay xong chương trình giải trí rồi đưa Cố Phi Nam trở về Ninh Châu trong đêm, tịch thu điện thoại nói là chủ ý của tôi, yêu cầu cậu ấy tập chung đóng phim.”
“Được, vậy tôi lập tức quay lại, cùng tổ hạng mục bàn bạc.”
Giọng nói Trần Khuông Minh phấn chấn: “Hôm nay coi như phản kϊƈɦ lại những thứ đã phải chịu suốt đêm.”
Cúp điện thoại, Tô Tân trầm tư một lát, mở ra weibo đã lâu không dùng đến.
Cái weibo này được cô đăng ký khi tham gia biện luận của trường học, ngay từ đầu chỉ cùng đồng đội hỗ trợ nhau.
Từ khi bắt đầu tham gia thi biện luận sinh viên quốc tế, ban tổ chức yêu cầu thường xuyên đăng bài liên quan đến tranh biện, theo mỗi lịch đấu, fan hâm mộ càng ngày càng nhiều, cuối cùng trận chung kết giành được chiến thắng, người theo dõi bất ngờ lên đến con số mười vạn.
Lúc ấy thi biện luận tổ chế tác vô cùng thích cô, đã chuẩn bị ra một chương trình giải trí khác về tranh biện muốn mời cô tham gia, cô uyển chuyển từ chối.
Từ nhỏ đã sống gia đình sung túc, khiến cô không cảm thấy hứng thú với danh tiếng và tiền bạc, chỉ có khát vọng mãnh liệt đối tình yêu, thật giống như một người trẻ tươi mới bước vào đời, không có thế giới của riêng, mãi mãi cũng duy trì theo đuổi một loại nhiệt huyết.
Giản Diệc Thận thích nhu tình như nước, không thích ăn nói khéo léo, mưu mô toan tính.
Cô nguyện ý vì Giản Diệc Thận thay đổi bản mình.
Đáng tiếc, đánh mất bản thân, vì yêu mà hèn mọn giống như cát bụi, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Đăng nhập giao diện, yêu cầu Tô Tân điền mật mã vào, cô sửng sốt một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Tất cả mật mã của cô, đều là sinh nhật của Giản Diệc Thận.
Nhập nhanh sáu chữ số, trước tiên Tô Tân đổi mật khẩu, rồi trở lại tài khoản xem, giật nảy mình.
Cô đã có bốn năm không có phát weibo, vậy mà còn chín vạn người theo dõi.
Chuyện ly hôn này là chuyện riêng tư của cô, từ trước đến nay không thích việc riêng của mình bị người khác chỉ trỏ, cho nên cũng không công khai.
Nhưng bây giờ nếu không công khai. Loại chuyện này, dùng weibo chính thức của công ty phát sẽ không thích hợp, nên đăng weibo cá nhân của cô là hợp lý nhất, không cần lôi cùng tuyên truyền Trần Khuông Minh cũng không cần ảnh hưởng đến công ty, lại càng có sức ảnh hưởng đến công chúng.
Vì yêu Giản Diệc Thận khiến cô bỏ weibo, rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, hiện tại cũng bởi vì ly hôn cùng Giản Diệc Thận, khiến cô một lần nữa trở lại thông báo cho công chúng. Kết thúc như vậy, rất tốt, xem như hai người hoàn toàn kết thúc.
—
Bên kia thành phố, Giản Diệc Thận vừa ăn tối ở Giản gia, đang ngồi ở trêи ghế sofa suy nghĩ làm sao mở miệng với Giản Thành Trạch, nhờ Giản Thành Trạch ra mặt giúp anh cùng Tô Tân hòa giải.
Ngày đó ở chung cư Tô Tân trở về, một mình anh trong ô tô ngây ngốc rất lâu.
Ánh đèn sáng chói trong quảng trường, người đi đường như dệt, một góc phồn hoa, nhưng cảnh phồn hoa lại không lọt nổi vào mắt anh.
Một khắc này, trong đầu chỉ có một ý niệm: Nếu như thời gian có thể quay lại, anh nhất định trở lại đêm kia, thức tích bản thân đã tàn nhẫn tổn thương Tô Tân như thế nào.
Kết hôn ba năm, anh không để ý đến ngày kỷ niệm, đối đãi lạnh nhạt với Tô Tân.
Tô Tân đã từng cho anh cơ hội lựa chọn không kết hôn, là Giản Diệc Noãn chặn lá thư lại, Bạch Thiến Ngữ cũng không có bị hãm hại, là Bạch Thiến Ngữ nói sai sự thật cố ý châm ngòi, khiến anh hiểu lầm.
Đó anh kết bạn tùy tiện, không hiểu rõ người, cuối cùng dẫn đến hậu quả như ngày hôm nay, đồng thời một khắc kia, trái tim Tô Tân bị một nhát dao cuối cùng tàn nhẫn đâm vào.
Nếu như anh là Tô Tân, anh cũng sẽ không tha thứ chính bản thân mình. Nhưng anh không cam tâm từ bỏ như vậy, nếu như đã làm tổn thương, hối tiếc quá khứ cũng chẳng được gì, chi bằng nghĩ cách bù đắp tương lai.
Hiện tại việc cần thiết trước mắt, đó là nhận được sự tha thứ của Tô Tân.
Giản Thành Trạch và Trịnh Mính Tiêu tản bộ bên ngoài trở về, hai người thần sắc cũng không quá tốt, giống như vừa mới cãi nhau.
Giản Diệc Noãn nhịn không được hỏi: “Cha, mẹ hai người sao vậy? Ra ngoài tản bộ còn có thể cãi nhau?”
Trịnh Mính Tiêu tức giận ở trêи ghế sofa ngồi xuống: “Còn có thể vì chuyện gì, cũng là do con dâu tốt của ông ấy.”
“Bà đừng nói bậy nói bạ.” Giản Thành Trạch đen mặt hỏi: “Tôi thật không hiểu, vừa nhắc tới tiểu Tân bà liền như vậy? Con bé rốt cuộc đã làm gì bà?”
“Tôi thấy con bé thật nhẫn tâm, theo đuổi ba năm, kết hôn ba năm, kết quả nửa ngày đã quyết định ly hôn, đây không phải nhẫn tâm sao?” Trịnh Mính Tiêu phản bác.
“Cái gì gọi là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, bà hiểu không?” Giản Thành Trạch lườm con trai một chút: “Băng dày ba thước không phải do một ngày nắng.”
“Mẹ!” Giản Diệc Thận trầm giọng nói: “Từ giờ mẹ đừng nói xấu tiểu Tân, cô ấy rất tốt, là do con sai, con đang nghĩ cách để vãn hồi.”
“Bang lang” một tiếng, tay chung trà trêи tay Trịnh Mính Tiêu để xuống bàn trà, ngay cả Giản Thành Trạch cũng ngây người hai giây.
“Con nói cái gì?” Trịnh Mính Tiêu quả thực không thể tin vào tai mình.
Từ nhỏ đến lớn, Giản Diệc Thận rất kiêu ngạo tự phụ, bất kể là việc học hay là sự nghiệp, anh ưu tú hơn so với đám bạn cùng lứa giống như một đường một ngựa, hiếm khi phạm sai lầm, hầu như chưa từng ăn nói khép nép như vậy.
Hôm nay anh không chỉ nhận sai, mà còn muốn cứu vãn dù vừa ly hôn chưa được mấy ngày, tự vả mặt mình, đây đúng là lần đầu tiên.
Sắc mặt Giản Thành Trạch phức tạp nhìn con trai: “Biết sai là tốt còn vãn hồi thì không cần. Tính tình của Tiểu Tân cha hiểu, đã cùng con ly hôn, tức là quyết định hướng cho tương lai, con cũng nên như vậy.”
Giản Diệc Thận bị chẹn họng một chút, nhắm mắt nói: “Cha, ban đầu là người bức con kết hôn, hiện tại con đã làm sai chuyện, đương nhiên người cũng có một chút trách nhiệm, không thể mặc kệ buông tay. Khi nào cha gọi tiểu Tân ra ăn một bữa cơm, con...”
“Anh!” Bên cạnh Giản Diệc Noãn kinh hô một tiếng, ngắt lời anh: “Trời ơi, Tô Tân đi làm ở công ty nhà sao? Anh mau nhìn hot search weibo, chị ta cùng nghệ sĩ của giải trí Tinh Hà làm chuyện xấu!”
Giản Diệc Thận ngẩn ngơ, rất nhanh ấn mở điện thoại di động.
Anh không biết nghệ sĩ giải trí Tinh Hà là ai, nhưng biết bộ phim « vô địch thiên hạ » của Tinh Hà phải thay đổi nam chính, ấn mở “Vô địch thiên hạ có độc”, có mấy ngàn vạn người đọc, lập kỉ lục cao nhất về lượt xem trêи weibo.
[ # vô địch thiên hạ có độc # bộ phim truyền hình này thật sự có độc a? Nam chính ban đầu Tần Chí Minh bị tố bạo lực gia đình, phải quay lại nam chính Cố Phi Nam thực hư chen chân hôn nhân người khác trở thành tiểu tam, nghe nói nhà gái là rất có lai lịch, mọi người nhìn một chút ảnh chụp có vấn đề hay không? 】
Ảnh chụp rất rõ ràng, bóng lưng Tô Tân và sườn mặt đều rất dễ nhận ra, chuyện nhân vật nam chính rất trẻ rất đẹp trai, đôi mắt đào hoa nhìn Tô Tân, ánh mắt ôn nhu mà đa tình, tấm ảnh tiếp theo tiểu thịt tươi lại gần Tô Tân, từ góc độ này nhìn sang, giống như hôn ở bên tai.
Trai thanh nữ tú, đẹp mắt lạ thường.
Trong lỗ tai của anh bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của một thanh niên trẻ tuổi lên ngày đó ở trong điện thoại.
“Chị Tân, thịt cá đều đã nguội hết rồi.”
“Món điểm tâm ngọt đã được mang lên, em để pudding cho chị, chị mau trở lại ăn.”
…
Giản Diệc Thận nhìn chằm chằm ảnh chụp nhìn một lát, bên tai phảng phất nghe được rất nhỏ âm thanh “Đùng đùng”.
Trái tim từng chút từng chút nứt từng khe, đau đớn chậm rãi ập tới, giống như ngư dòng nước nhỏ dần dần hội tụ thành biển cả, bao phủ cả người anh.
Cầm di động đầu ngón tay có chút run rẩy.
Anh bỗng nhiên bừng tỉnh lại.
Vì sao anh lại muốn cùng Tô Tân chung sống thật tốt?
Vì sao Tô Tân lại đề xuất ly hôn, dù anh vẫn luôn không thích cuộc hôn nhân này nhưng lại không muốn ly hôn?
Vì sao sau ly hôn vẫn luôn chú ý Tô Tân, âm thầm giúp Tô Tân vượt qua hoạn nạn?
Vì sao lại chấp nhất đi tìm sự thật năm đó?
Khi biết sự thật vì sao lại hối hận không kịp như vậy, vội vã muốn được Tô Tân tha thứ?
…
Tất cả đều bị La Trân Huệ nói trúng.
Trong ba năm này, Tô Tân dùng tất cả ôn nhu của mình dệt thành một tấm lưới vô hình, lặng lẽ bao phủ lấy anh, đang hưởng thụ loại tình cảm mãnh liệt đồng thời đã vô tình yêu Tô Tân.
Vậy mà anh không nhận ra, khi mọi chuyện không cách nào cứu vãn mới thanh tỉnh, thật quá ngu xuẩn!