Nguyên Dã ngậm điếu thuốc trong miệng, ngồi xổm bên làn khẩn cấp trên đường cao tốc, bị khói xông lên đến híp mắt lại mà nhìn di động. Trên điện thoại đạo diễn của một chương trình đang liên lạc với anh, gửi cho anh một đống chi tiết nội dung quy trình và thỏa thuận của chương trình.
Nguyên Dã gửi tin nhắn qua, cắt ngang dòng tin không ngừng của đối phương: Cô đợi một chút.
Phía cô bé đạo diễn: Sao vậy thầy Nguyên?
Nguyên Dã: Ai bảo cô liên lạc với tôi vậy? Cảnh Cận Duy vẫn chưa hủy hợp đồng với các cô à?
Cô bé đạo diễn: ….Thầy Nguyên à em không hiểu ý của anh.
Nguyên Dã: Chương trình này Phương Thiệu Nhất vẫn tham gia à? Các cô đã xác nhận lại với anh ấy chưa?
Phía đối diện nhất thời bị câu hỏi của anh làm cho bối rối, không dám trả lời ngay, có lẽ đang vội vã hỏi cấp trên của mình.
Nguyên Dã cầm điện thoại, chân mày chau lại. Tàn thuốc rơi xuống quần, anh cúi đầu thổi đi, chút vết tích còn lại cũng bị anh tùy ý lấy tay phủi.
Chương trình này ký hợp đồng từ hơn một năm trước, khi ký anh và Phương Thiệu Nhất là một cặp, tham gia chương trình du lịch tình yêu. Lâu như vậy trong lòng anh vốn không nhớ tới chuyện này, đó giờ Phương Thiệu Nhất cũng không thích tham gia các chương trình giải trí, lúc này không phải miễn cưỡng nữa, Nguyên Dã cứ đinh ninh rằng hắn đã hủy hợp đồng từ lâu. Lúc này anh đột nhiên nhận được tin tức của cô bé đạo diễn, có phần không kịp xoay chuyển.
Một lúc sau cô bé đạo diễn trả lời tin nhắn, nói đã xác nhận rồi, phía thầy Phương không có vấn đề gì.
Nguyên Dã đứng lên, ngồi một lúc lâu khiến đôi chân hơi tê dại, anh nhẹ nhàng giậm chân, gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Đào của Phương Thiệu Nhất.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, lập tức gọi anh, “Anh Dã à?”
Nguyên Dã ừ một tiếng, sau đó hỏi thẳng cậu ta: “Các cậu chưa từ chối chương trình kia à?”
“Gì cơ ạ?” Tiểu Đào phản ứng lại, hỏi anh, “Anh nói “Trong thời quang” á?”
Nguyên Dã “ừ” một tiếng.
“Không từ chối, bọn họ liên lạc với anh rồi à? Em còn đang định mấy hôm nữa nói với anh chuyện này đây.” Tiểu Đào trả lời trong điện thoại.
Nguyên Dã hỏi lại một lần nữa: “Phương Thiệu Nhất tham gia được à? Anh ấy bận như vậy, không phải vẫn đóng phim hay sao?”
Tiểu Đào nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa với phía đoàn phim rồi, về mặt thời gian linh động được. Sao vậy anh Dã? Phía bên anh có vấn đề gì à? Nếu anh không muốn tham gia bên em có thể nghiên cứu lại, về hỏi anh Cảnh xem có từ chối được hay không.”
Nguyên Dã khựng lại, đút tay vào túi quần, anh đứng đó cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Cũng đã ký rồi, thôi đi.”
Vốn là hôm nay anh định tới thành phố bên cạnh tụ tập với mấy đứa bạn, đi được nửa chừng trên đường cao tốc, càng lái càng cảm thấy xe nặng nề. Sau khi lái sang làn bên nhìn lại, hai lốp trước xẹp hoàn toàn, có lẽ không thể lái thêm bao lâu nữa. Nếu không phải người ta cố ý đâm lốp thì cũng chỉ có thể nói anh đen đến cực hạn. Sau khi cúp máy Nguyên Dã vẫn ngồi bên lan can đường cao tốc, đợi người đưa lốp tới.
Hôm nay gió lớn, gió thổi một lúc mà da mặt ráo hoảnh.
Lúc anh đến nơi, mọi người trong phòng đã uống hai vòng rượu rồi. Thấy anh đẩy cửa đi vào, Ninh Lục ngồi gần cửa nhất khoác vai anh, trêu chọc, “Uầy, đại sư, bọn em không để yên cho anh đâu nhé, sao anh không đến sớm?”
Nguyên Dã nhướng mày quay đầu chực đi, “Thế thì sao? Tôi ra ngoài lát nữa vào lại nhé.”
Mọi người cười mắng anh, Ninh Lục kéo anh ngồi xuống, đến muộn như vậy phải phạt mấy chén, không trốn được đâu.
Trong phòng toàn là bạn lâu năm, có mấy người là bạn hồi cấp ba của Nguyên Dã, quan hệ cũng không tệ. Những người này thường xuyên tụ tập, nhưng Nguyên Dã chẳng mấy khi gặp họ, với cái tính của anh, có thể hẹn anh tham gia một bữa cũng tốn sức lắm.
Trong buổi Nguyên Dã hút thuốc, nhìn nhóm người này tán dóc chém gió với nhau. Mỗi người ở đây khi ra ngoài đều là nhân vật có máu mặt, thậm chí còn có người là một MC giải trí được nhiều người chú ý tới. Nguyên Dã biết anh ta sớm nhất, đây là bạn thân của anh, hai người quen biết nhau từ nhỏ.
MC tên là Quan Châu, bình thường đối với người ngoài thì quân tử khiêm tốn, khi đóng cửa rượu vào thì cũng say đứ đừ cười hỉ hả. Một đám người uống rượu nói chuyện không có giới hạn, há miệng ra là mấy chuyện thịt thà mặn mà, còn chưa được mấy câu đã chỉ xuống chân giữa. Không biết có ai hỏi: “Châu à, tôi nghe nói đại hoa mới được ảnh hậu kia lại bám lấy không thôi nằng nặc đòi thu phục ông, sao rồi? Ông đã duyệt chưa? Nói đi, người một nhà với nhau cả mà?”
Quan Châu mắng, “Phắn đi.”
“Phắn cái gì mà phắn, nói cho chúng tôi nghe coi?”
Quan Châu lắc đầu, miệng rất nghiêm túc, “Đừng nhây nữa, chuyện vô căn cứ.”
Đàn ông rượu vào là thô bỉ nhất, bám lấy Quan Châu thăm hỏi bí mật showbiz, Quan Châu làm chương trình giải trí, mạng lưới giao thiệp rất rộng, có chuyện gì mà anh ta không biết? Nhưng rất ít khi Quan Châu nói với người khác, trên bàn rượu không đề cập tới những chuyện này, hầu như không nghe được bí mật showbiz gì từ miệng anh ta. Bởi vậy nên anh ta rất được ưa thích trong giới này, nhân duyên rất tốt.
Nguyên Dã tựa lưng vào ghế, chỉ vào mấy người kia, quăng một câu: “Mấy ông rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Quan Châu và anh chạm tầm mắt, nở nụ cười, “Ai dám nói không phải nào, anh Dã bảo kê cho tôi đấy!”
Nguyên Dã vẫy vẫy tay về phía Quan Châu, đoạn nói: “Nào, Châu, qua chỗ anh ngồi xem, xem ai dám nhây nữa.”
Quan Châu cười hì hì cầm cốc của mình tới, đẩy Ninh Lục về vị trí ban đầu, chen tới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Dã. Anh ta cụng cốc rượu của mình với cốc của Nguyên Dã, hai người cùng uống với nhau.
Cả bàn đều là anh em bạn bè, nhưng cũng phân biệt anh em trong ngoài gần xa. Trong phòng này có mấy người thân với Nguyên Dã hơn một chút, như Ninh Lục với Quan Châu. Nhà Quan Châu và Nguyên Dã gần nhau từ nhỏ, hồi bé Nguyên Dã là một đứa trẻ nghịch ngợm chẳng màng điều gì, Quan Châu được anh bảo vệ từ nhỏ. Sau đó lớn lên không ai bảo vệ ai, thân phận và địa vị của mọi người đều đã thay đổi, nhưng giao tình từ nhỏ đến lớn thì không. Quan Châu vẫn thường treo câu “Anh Dã bảo kê em” bên cửa miệng, lấy ra làm trò đùa.
Năm ấy Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất oanh oanh liệt liệt tổ chức hôn lễ, Quan Châu làm MC. Những người khác đều cho rằng Quan Châu hướng về phía Phương Thiệu Nhất, dù sao khi đó nửa giới showbiz tham dự, đúng là đều hướng về phía Phương Thiệu Nhất, cũng hướng về phía người cha có thân phận và sức ảnh hưởng của hắn. Nhưng chỉ có Quan Châu là không, người kết hôn kia là anh em của anh, anh hướng về phía Nguyên Dã.
Năm nay Nguyên Dã đã ba mươi ba, đã không còn là thằng nhóc choai choai nghịch ngợm năm nào từ lâu. Nhưng anh ngồi ở đây, cái đầu đinh chỉ như một tầng tóc đen phủ trên da đầu, ngậm thuốc lá khẽ nhếch cằm, liếc nhìn người từ mí mắt dưới mỏng manh, trên gương mặt đẹp trai cool ngầu còn hằn những vết sẹo thời nghịch ngợm, rõ ràng vẫn là bộ dạng coi trời bằng vung ngày trước.
Lại uống hai vòng, mọi người đều đã ngà ngà say.
Quan Châu cũng phá lệ rút một điếu thuốc, bình thường anh ta không dính vào thuốc và rượu, sợ làm ảnh hưởng tới cổ họng, cũng chỉ khi tụ tập với mọi người mới phóng túng một trận. Anh hít một hơi thuốc, nghiêng đầu nhìn Nguyên Dã, gọi một tiếng: “Người anh em.”
“Hả?” Nguyên Dã quay đầu nhìn sang, nhướn nửa chân mày chờ anh ta nói.
Quan Châu nhìn anh nói: “Em nghe nói… Anh muốn tham gia chương trình ở đài em à?”
Nguyên Dã không phản ứng lại, chỉ đáp một tiếng: “Ờ.” Sau đó không để ý thuận miệng hỏi, “Là đài chú à?”
Quan Châu chau mày nói: “Đài nào không quan trọng, anh nghĩ kỹ chưa vậy?”
Nguyên Dã thu tầm mắt, nhìn cả bàn đang ầm ĩ uống rượu. Mọi người mải ầm ĩ, không ai nghe thấy hai người họ nhỏ giọng chuyện trò, họ như bị cách ra bằng một tấm bình phong, cảm giác này rất thú vị. Nguyên Dã nở nụ cười, nói rằng: “Có gì đâu, một chương trình thôi mà.”
“Sư bố anh.” Quan Châu lại hít một hơi thuốc, vẻ mặt khó coi lắm, “Anh lo mà viết lách của anh đi, anh dây vào cái giới này làm gì? Lên chương trình coi như anh cũng giẫm một chân vào trong giới rồi, tính cách anh như vậy, đợi người ta sỉ vả à?”
Nguyên Dã uống rượu viền mắt ưng ửng đỏ, anh cười “xùy” một tiếng: “Không có gì, anh cũng không xem.”
“Anh sao vậy?” Quan Châu chỉ tiếc mài sắt không nên kim, “Đám văn nhân các anh không lọt mắt mấy cái này nhất, không phải trước đây anh cũng hay chửi nó sao? Tội gì phải dính thân mình vào, em thấy anh hâm rồi đấy.”
Tính cách Nguyên Dã vẫn rất ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ, tính khí cũng tệ. Ngày hôm đó mặc kệ Quan Châu nói gì, anh vẫn giữ bộ dạng chẳng để tâm, thậm chí bên môi treo mãi nụ cười nhạt, không có ý định thay đổi chủ ý.
Sau đó Quan Châu lại uống với anh một chén, uống một ngụm rượu lớn, không biết có phải vì bị rượu kích thích không, đôi mắt Quan Châu đỏ vằn lên. Anh ta đè thấp giọng, chỉ vào Nguyên Dã nói: “..Anh còn giả bộ với em cái đếch gì!”
Nguyên Dã nhìn sang.
Quan Châu dùng sức lau mặt, sau đó nhìn chòng chọc Nguyên Dã nói: “Em nghe lâu con mẹ nó lắm rồi, không hỏi nên anh coi như em không biết à? Mẹ kiếp anh với Phương Thiệu Nhất chia tay từ lâu rồi!”
Ý cười trên gương mặt Nguyên Dã dần dần biến mất, anh nhìn thẳng về phía Quan Châu, một lúc sau mới bình tĩnh hỏi, “Tin từ đâu ra vậy?”
Quan Châu cười lạnh một tiếng, nhìn Nguyên Dã như nhìn một gã khờ, “Cái giới này vốn không có bí mật gì, anh giấu ai được chứ? Não anh úng nước rồi hay sao mà còn tham gia chương trình kia với anh ta, lên chương trình còn là một đôi à? Còn em yêu anh anh yêu em thắm thiết? Em không vạch trần anh đến quần lót cũng chẳng chừa, anh lại tưởng em ngây thơ!”
Nguyên Dã không nói gì nửa buổi, chỉ trầm mặc nghiêng đầu hút thuốc. Dạo gần đây anh nghiện thuốc nặng quá, người bỏ thuốc rồi nay dính vào, lại càng nghiện hơn so với trước đây.
“Anh Dã à.” Quan Châu gọi anh một tiếng.
Nguyên Dã khẽ đáp lời.
Lần này Quan Châu hỏi thẳng, quăng một câu hỏi thẳng thắn tới trước mặt Nguyên Dã: “Chia tay thật à? Khi nào vậy?”
Nguyên Dã thả bật lửa xuống, đồ kim loại đập xuống bàn kính, phát ra tiếng lanh lảnh. Nguyên Dã gật đầu, đoạn nói: “Ừ, chia tay rồi.”
Anh giơ tay lên lấy điếu thuốc trên miệng xuống, làn khói lượn lờ trước mặt, Nguyên Dã không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Hơn một năm rồi.”Tác giả có lời muốn nói:
Đợi lâu rồi, nay mở hố.
Viết lại hết bản nháp trước đó, cũng thay đổi thiết lập nhân vật một chút, đổi cả tên luôn. Hy vọng mọi người có thể thích.