Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 45: “Đừng làm loạn nữa anh.”



Chứng lệch múi giờ của Phương Thiệu Nhất là bẩm sinh, một căn bệnh kì quái không biết có thể coi là bệnh hay không. Lệch múi giờ khiến hệ thần kinh của hắn hỗn loạn, lệch múi giờ càng nhiều càng ảnh hưởng nặng nề. Lần đầu tiên Nguyên Dã biết đến bệnh này cũng là từ Phương Thiệu Nhất, lệch múi giờ khiến cơ chế sinh học trong hắn xuất hiện sự sai lệch, người khác ngủ bù một giấc là ổn, nhưng Phương Thiệu Nhất phải mất ba, bốn ngày hoặc nhiều hơn, hơn nữa mấy ngày này hầu như không làm được gì, vô cùng khó chịu.

Nhưng nghề nghiệp của hắn là vậy, với nghề nghiệp của hắn mà nói, xuất ngoại là chuyện rất bình thường, bay tới nơi lệch múi giờ là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng với hắn mà nói lệch múi giờ thực sự là một sự hạn chế, bởi vậy nên mỗi lần trước khi xuất ngoại Cát Tiểu Đào đều sắp xếp công việc thỏa đáng, mấy ngày trước và sau khi xuất ngoại đều phải để trống, nếu thời gian eo hẹp, những hạng mục ở nước ngoài có thể từ chối thì từ chối.

Chuyện này chỉ những người thân thiết bên cạnh hắn biết, những người khác chỉ cho rằng Phương Thiệu Nhất quá lạnh lùng, các hoạt động bình thường không mời nổi, thực ra chỉ là hắn không chịu được chuyện lệch múi giờ.

Mấy ngày ở Paris Phương Thiệu Nhất không đi đâu, những khi thời tiết thoải mái hắn mới rủ Nguyên Dã cùng ra ngoài đi dạo, hóng gió một chút. Stylist mỗi ngày đi sớm về trễ, người trong giới thời trang tới Pháp sao có thể chịu ở yên trong khách sạn được, đã lên kế hoạch cho mấy ngày này từ lúc còn chưa đi. Có những lúc Cát Tiểu Đào theo hai người anh đi dạo, thế nhưng phần lớn thời gian đều ở khách sạn hoặc ra ngoài chơi một mình, tìm đồ ăn ngon mang về cho hai anh.

Tới đây rồi họ cũng không ưỡn ẹo thuê hai phòng, hơn nữa trạng thái của Phương Thiệu Nhất như vậy, Nguyên Dã không muốn bỏ mặc hắn, bởi vậy nên đều ở với nhau.

Từ lúc rời đoàn phim tới bây giờ, hai người không nhắc tới bộ phim kia, Nguyên Dã chưa từng nói về cái nhìn của anh. Phương Thiệu Nhất cũng không chủ động đề cập tới. Nguyên Dã không tỏ thái độ ghét bỏ việc này, tâm tình anh chôn sâu dưới lớp vỏ bọc, dù nội tâm chống cự hay cảm thấy mâu thuẫn thì cũng tự mình gặm nhấm. Phương Thiệu Nhất bị chứng lệch múi giờ tự biến mình thành kẻ yếu, cần được tận tâm chăm sóc, mấy ngày này Nguyên Dã đều nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn.

Đêm cuối cùng ở Paris, Phương Thiệu Nhất mượn cớ đáng thương, bán thảm với anh.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Nguyên Dã cầm điện thoại xem kịch bản Ninh Lục gửi cho mình, càng đọc càng chau mày, sau đó “hừ” một tiếng, ngón tay lướt nhanh.

Phương Thiệu Nhất hỏi anh: “Sao vậy?”

Nguyên Dã nói với hắn: “Ninh Lục ấy, cái đứa ngốc này, hơn ba mươi rồi mà vẫn còn đần quá, làm người ta thấy mà lo.”

Phương Thiệu Nhất chau mày tỏ ý thắc mắc, Nguyên Dã nói tiếp: “Cậu ta mua một kịch bản giá cao ở chỗ Thạch Tùng, nhưng không thể quay nổi, thế mà vẫn cứ ôm khư khư trong lòng như của quý sợ bị người ta cướp đi. Em bảo cậu ta viết lại, làm một tổ biên kịch đi, nhưng mà vẫn khó coi quá.”

“Thạch Tùng?” Phương Thiệu Nhất suy nghĩ một chút, “Của “Thập bộ hồng trần” hả? Thế chắc không thành vấn đề chứ, anh nhớ năm đó lúc quay “Thập bộ hồng trần” em và ông ta nói chuyện rất hợp nhau.”

“Ừm, là ông ấy.” Nguyên Dã cười gằn một tiếng, “Thầy Thạch thì không chê được, biên kịch lão luyện rồi. Nhưng kịch bản này em đoán chắc là học trò học theo giọng văn của ông ta để viết ra, cậu viết một phần tôi viết một phần, chuyện thường ấy mà, lấy danh nghĩa để thu hút đầu tư.”

“Trước khi mua không nhờ em xem à?” Phương Thiệu Nhất hỏi.

Nguyên Dã liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười bảo: “Lúc đó mới quay xong show thực tế, chẳng phải khi đó em biến mất một thời gian hay sao.”

Lúc đó Nguyên Dã đang tự cõng cái nồi ly hôn, tuyên bố muốn theo đuổi Phương Thiệu Nhất một lần nữa, sau đó thì cắt đứt liên lạc với bên ngoài, tìm chốn yên tĩnh. Phương Thiệu Nhất cười cười, Nguyên Dã cầm điện thoại lên gửi tin nhắn thoại cho Ninh Lục: “Xem rồi, không ổn đâu. Anh bảo chú hạ giá bán quách cái kịch bản này đi thì chú không nghe, đợi anh về chú qua nhà anh một chuyến, anh nói tỉ mỉ với chú.”

Ninh Lục trả lời rất nhanh, có lẽ cậu ta không tin nổi: “Vẫn không được à? Đại sư… em cũng không muốn giải thưởng gì, tránh lỗ vốn là được, anh hạ thấp tiêu chuẩn xem một chút đi? Phim bỏng ngô mời hai người về gánh phòng vé?”

(Phim bỏng ngô: Thường để nói đến phim không hay, xem xong bộ phim chỉ nhớ đến vị bỏng ngô)

Cậu ta nói câu này xong đến Phương Thiệu Nhất cũng phải bật cười, Nguyên Dã bất đắc dĩ trả lời cậu: “Còn không muốn tranh giải thưởng.. Muốn gì hả? Với cái phim nhảm nhí này của chú…. không phải chú định đầu tư 60 triệu hay sao? Muốn dựa vào minh tinh gánh phòng vé thì 60 triệu của chú không đủ, đừng show độ ngây thơ với anh nữa, đợi anh về rồi nói sau, bé cưng à.”

Dứt lời Nguyên Dã ném điện thoại sang một bên, lắc đầu bảo: “Quan Châu cứ bảo Ninh Lục càng già càng não tàn, trước đây em còn không coi đó là chuyện gì to tát, bây giờ lại thấy não lòng với cậu ta.”

Buổi tối Phương Thiệu Nhất ăn chút đồ, hơi buồn nôn, vẫn đang uống trà cố gắng kiềm chế lại. Thấy Nguyên Dã đặt điện thoại xuống rồi, Phương Thiệu Nhất liền cất tiếng gọi anh: “Nguyên Dã này.”

“Ơi,” Nguyên Dã đáp một tiếng, tủm tỉm cười, “Sao vậy?”

Phương Thiệu Nhất chớp mắt, nhìn anh bảo: “Tâm sự đi.”

Nguyên Dã nhìn ra được điều gì đó trong đôi mắt hắn, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó cười bảo: “Được rồi, tâm sự nào.”

Thực ra tâm sự gì chứ? Có thể nói hai người hiểu rõ đối phương thấu tận xương tủy, hoàn toàn biết rõ đối phương đang nghĩ gì, thậm chí còn không cần đối phương mở miệng. Giá trị quan của họ không tính là chênh lệch quá nhiều, hai người vẫn có điểm tương đồng, về cơ bản phù hợp với nhau. Nhưng trong sự phù hợp này cũng xen lẫn chút khác biệt, điều này do môi trường họ trưởng thành, do tính cách từng người và cách xử sự của họ quyết định.

Không phải nó có từ ngày đầu tiên, cũng không phải ngày sau mới có.

Lúc đó Phương Thiệu Nhất không nói thẳng với Nguyên Dã dự định của đạo diễn, một là sợ trong lòng Nguyên Dã không thể tiếp thu điều này, giống như bây giờ Nguyên Dã vẫn thấy mông lung, trong lòng anh cảm thấy hoang đường khó có thể tin nổi, anh có thể hiểu được nhưng sâu trong lòng cảm thấy làm như vậy thì không được thẳng thắn, nhưng anh sẽ không tự trách bản thân. Nguyên Dã không phải “số ít người” mà hắn điều khiển như anh gọi, không cần phải cân nhắc ép buộc bản thân phải đánh đổi hay thỏa hiệp. Mặt khác do không thể mở lời, rất khó để nói thẳng với Nguyên Dã, cũng không muốn nhắc tới những suy toan, hành động mờ ám đằng sau cái giới này. Chính bản thân hắn cũng là một người sống trong môi trường này, những khi Nguyên Dã chống cự và hoài nghi trong lòng, Phương Thiệu Nhất không thể tránh khỏi liên quan.

Những điều này Nguyên Dã đều hiểu cả, bởi vậy nên Nguyên Dã rất nghiêm túc nói: “Em biết, em có thể hiểu được. Em cảm thấy không sao cả, anh à, em biết tất cả mọi người đều khó xử, anh không cần phải nói.”

Phương Thiệu Nhất cầm chiếc tách trong tay, nhẹ nhàng xoay tròn chiếc tách trên lòng bàn tay còn lại. Ánh mắt Nguyên Dã trong veo, khó mà thấy được ánh mắt trong vắt không vẩn đục ấy ở người tuổi ba mươi. Phương Thiệu Nhất nói: “Anh sẽ cố gắng không để em cảm thấy mâu thuẫn.”

Phản ứng do lệch múi giờ của hắn vẫn còn chưa đỡ, lúc này sắc mặt vẫn chưa khôi phục lại như bình thường, hắn nói câu ấy trong trạng thái này, Nguyên Dã cảm thấy trái tim mình như tan chảy. Nguyên Dã vội vã lắc đầu: “Không cần, thật sự không cần. Anh à, đây không phải ngày đầu tiên em bên anh, em có thể tự gặm nhấm tâm trạng của mình.”

Vốn chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, tâm sự những điều bị ngăn cách với bên ngoài mà khó có thể mở lời, tâm sự cả những suy nghĩ trong lòng mỗi người. Đều là những lời chân thành, thẳng thắn, là quá trình hai trái tim nhích lại gần nhau hơn.

Sau đó Phương Thiệu Nhất nhấp một ngụm trà, từ tốn nói một câu: “Từ năm trước anh bắt đầu nghĩ, sau này có lẽ sẽ nhận ít phim đi, tập trung vào cuộc sống hơn.. Không còn trẻ nữa rồi, anh nên nghỉ ngơi một chút.”

Câu nói này khiến Nguyên Dã phản ứng rất lớn, anh đang cuộn chân ngồi bên giường, lúc này thậm chí đã đứng bật dậy, mở to mắt nhìn Phương Thiệu Nhất: “… Đừng làm loạn mà anh.”

“Không làm loạn,” Phương Thiệu Nhất cười cười, “Anh đóng phim hai mươi năm, lâu lắm rồi. Cuộc đời không thể cứ làm mãi một chuyện, có đúng không.”

Nguyên Dã chau mày lại, chỉ lắc đầu: “Không thể nào, đừng nói chuyện này nữa.”

Phương Thiệu Nhất đặt chiếc tách sang một bên, đưa tay về phía Nguyên Dã. Bờ môi Nguyên Dã mấp máy, đi tới chạm vào bàn tay hắn, sau đó bảo: “Em hút điếu thuốc.”

Nguyên Dã hiểu rõ Phương Thiệu Nhất, lời hắn nói ra không phải lời tùy tiện.

Bởi vì câu nói này của Phương Thiệu Nhất, bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút khác thường. Cát Tiểu Đào nhạy cảm nhận ra hình như hai anh lại làm sao ấy, nhưng có lẽ không phải chuyện lớn, dù sao thì họ vốn như vậy, cứ như đang chơi trò tình thú giữa hai người.

Sau khi nhóm đạo diễn Tân tới Paris, đoàn của Phương Thiệu Nhất theo ekip tới Cannes. Tới đó rồi trạng thái không còn giống như khi ở đây nữa, không thả lỏng như vậy, mỗi ngày từ sáng tới tối đều rất căng thẳng, ở đó như một thành phố xã giao thu nhỏ. Mọi người trong thế giới điện ảnh đổ về đây, vì sao nhiều nghệ sĩ tuy không có tác phẩm được yêu thích nhưng cũng bất chấp tới đây, dịp liên hoan phim long trọng, đâu chỉ dừng lại ở những phút giây tỏa sáng hào nhoáng trên thảm đỏ, giá trị bên ngoài của nó, với nhiều người mà nói khó có thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng Nguyên Dã theo họ tới đây, nhưng anh không tới hiện trường, nơi đó khiến anh nghẹt thở. Có vài người bạn văn nhân trong giới mà Nguyên Dã quen biết, người thì chủ động đi tới, người thì đạo diễn dẫn đi cho đủ quân số. Trong lúc những minh tinh màn bạc tụ họp lại, mấy người Nguyên Dã tìm chỗ ngồi ăn nâng chén rượu. Trong đó có người xem livestream trên mạng, liên tục lướt xem hình ảnh mới nhất. Nguyên Dã chỉ vào anh ta, bảo rằng: “Rảnh háng. Sao không ra hiện trường mà xem?”

“Hiện trường lấy đâu ra náo nhiệt như vậy?” Người kia cười xùy một tiếng, “Xem hình này, xem cư dân mạng đánh rắm cầu vồng này.”

(Rắm cầu vồng: Chỉ fans khen ngợi thần tượng đến mù quáng, khắp người dát kim cương ngọc ngà, đâu cũng là ưu điểm, thần tượng xì hơi cũng có thể xì ra cầu vồng =)))

“Ông quản người ta đánh rắm làm gì,” Nguyên Dã không hiểu nổi anh ta, “Người ta thích nói gì kệ người ta.”

Nguyên Dã không thích mấy cuộc tụ tập náo nhiệt này, không có hứng thú xem. Một lúc sau người đối diện đẩy điện thoại qua, nháy mắt ra hiệu với anh: “Này, anh Nhất nhà ông này.”

Nguyên Dã nở nụ cười, nhưng không đẩy điện thoại đi, anh kéo điện thoại qua, ngón tay lướt lên đó. Phương Thiệu Nhất mặc âu phục, một tay đút túi quần, đang đứng nói chuyện với đạo diễn Vi, cúi đầu khẽ cười. Bức ảnh này không chụp cận cảnh, mà chụp từ đằng xa, khí chất của Phương Thiệu Nhất không thể chê được, bất kể vóc dáng hay gương mặt đều rất đẹp. Cư dân mạng nói đây là nụ cười nam thần chuẩn sách giáo khoa, tâng bốc lên tận mây xanh.

Thế nhưng dù sao trước đó hắn và Nguyên Dã đã ly hôn, lại lừa gạt khán giả tham gia show thực tế, sau đó còn có scandal, những chuyện này vẫn rất ảnh hưởng tới bình luận của khán giả đối với hắn. Không phải trước giờ hắn không có bình luận không hay, trên đời này làm gì có ai là không bị phê phán, thế nhưng mấy năm qua Phương Thiệu Nhất vẫn luôn dựa vào thực lực, mọi người cũng biết hắn không thích làm loạn, duyên khán giả rất tốt. Năm ngoái làm loạn một trận, trong bình luận có rất nhiều người chế nhạo hắn ngụy quân tử và nhân phẩm của hắn, nói là buồn nôn.

Hết cách rồi, chuyện đã làm rồi, cũng đã ly hôn, còn lên show thực tế, chẳng thể chối cãi được. Đổi lại là trước đây có lẽ Nguyên Dã sẽ cảm thấy những lời này thật ngứa mắt, anh không chịu được người ta mắng chửi Phương Thiệu Nhất, nhưng bây giờ nhìn nhiều rồi, cũng không mấy để tâm nữa.

Anh đẩy điện thoại trở lại, cười bảo: “Cư dân mạng có đánh rắm cầu vồng đâu, tôi thấy khen hay phết mà.”

Mấy người ngồi buôn chuyện với anh đều bật cười, nói anh chẳng biết xấu hổ. Nguyên Dã nhún vai, uống một ngụm rượu.

Phương Thiệu Nhất trời sinh đã vậy, xưa giờ hắn đều rất chói mắt, ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể nói chuyện vui vẻ. Đạo diễn Vi là đạo diễn hàng đầu trong nước, khí khái như thần, Phương Thiệu Nhất từng hợp tác với ông nhiều lần, có người nói Phương Thiệu Nhất là diễn viên nam gắn liền với đạo diễn Vi, lời này cũng không ngoa, đúng là ông thường giữ vị trí cho hắn đầu tiên trong phim của mình.

Trăng treo nơi bầu trời cao vợi, vững chãi an ổn trên đó.

Vậy mà Phương Thiệu Nhất nói hắn muốn nghỉ ngơi, đóng phim hai mươi năm, đủ lâu rồi.

Nghĩ tới đây ngón tay Nguyên Dã không tự chủ co lại, anh nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, khẽ chau mày.

Chuyện này không thể được, không thể nào.

Trong cuộc đời, mỗi người đều có một người dẫn đường quan trọng, là Bá Nhạc, là trưởng giả linh hồn. Đạo diễn Vi với Phương Thiệu Nhất mà nói, chắc chắn là một người dẫn đường quan trọng. Bộ phim đầu tiên Phương Thiệu Nhất đóng chính là của đạo diễn Vi, cảnh mỉm cười quay hơn hai trăm lần đã giúp Phương Thiệu Nhất có xuất phát điểm rất cao ngay từ khi bắt đầu, để ngay từ khi xuất phát hắn đã đứng trên đỉnh đầu người khác. Hắn có thiên phú, lại đủ năng lực, nhưng sự dẫn dắt mài giũa của đạo diễn Vi cũng rất quan trọng, đạo diễn Vi muốn quay phim, chỉ cần có nhân vật thích hợp, liền nghĩ tới Phương Thiệu Nhất đầu tiên.

Cái giới này lòng người lạnh lẽo, tình cảm đạm bạc, nhưng suy cho cùng vẫn còn đó những tình cảm đơn thuần, sự tôn trọng của những người đồng chí hướng, bất kể là đền đáp ơn dạy dỗ hay nâng đỡ nhau. Xuất phát ban đầu có lẽ nhờ tình yêu cuồng nhiệt với điện ảnh, chỉ vì điện ảnh chứ không lẫn thứ tạp chất nào khác, cũng có lẽ chỉ đơn thuần là sự tán thưởng. Đây là ân tình, nói sâu hơn nữa cũng là cái ân.

“Sức khỏe cháu thế nào? Chịu được chứ?” Vi Hoa hỏi Phương Thiệu Nhất.

Phương Thiệu Nhất cao hơn ông rất nhiều, bởi vậy nên cúi đầu nói: “Không sao ạ, cháu tới sớm mấy ngày.”

“Chú thấy sắc mặt cháu cũng ổn.” Lúc đạo diễn Vi nói chuyện với Phương Thiệu Nhất có cảm giác thân thiết gần gũi giữa trưởng bối và vãn bối, gần một năm không gặp cũng không cảm thấy xa lạ, “Quay về tới chỗ chú nói chuyện nhé.”

“Vâng,” Phương Thiệu Nhất nói với ông, “Quay về tới nhà chú ăn một bữa, muốn ăn bánh nướng của cô Sử, thèm quá.”

Đạo diễn Vi cười ha hả: “Được rồi, để chú bảo bà ấy nướng mấy cái cho cháu.”

Bộ phim lần trước Phương Thiệu Nhất còn chưa đóng xong phía đạo diễn Vi đã gửi kịch bản tới, Phương Thiệu Nhất xem qua, là một bộ phim điện ảnh, kịch bản vẫn chưa hoàn thiện, Phương Thiệu Nhất xem khung sườn của nó. Mang đậm phong cách của đạo diễn Vi, là một bộ phim tình cảm sâu sắc, ông muốn hắn nhận.

Đạo diễn Vi nói: “Nhân vật của cháu rất quan trọng, cháu giúp chú nâng tầm nó lên. Chú còn chưa chọn được diễn viên nữ, có lẽ sẽ là người mới, cháu giúp chú dìu dắt.”

Lúc đó Phương Thiệu Nhất không nói gì, hắn nhìn đạo diễn Vi, trầm ngâm bảo: “Lãnh đạo à, cháu có thể lựa chọn không?”

Đạo diễn Vi liếc nhìn hắn, không chút nghĩ ngợi nói: “Không, kịch bản đo ni đóng giày cho cháu.”

Phương Thiệu Nhất không lên tiếng, đạo diễn Vi hỏi hắn: “Sao vậy? Không sắp xếp được lịch trình à? Lịch trình cháu thế nào, nói chú nghe coi.”

Phương Thiệu Nhất không thể nói dối, chỉ nói: “Không ạ, không liên quan tới lịch trình, tại cháu muốn điều chỉnh bản thân lại một chút, nghỉ ngơi một thời gian, để lắng mình xuống.”

“Cháu không cần lắng đọng lại,” Đạo diễn Vi xua tay, bảo hắn: “Chú vẫn theo dõi cháu đấy, cháu có nổi trôi đâu. Chú xem “Phong tiêu khách” rồi, hay lắm.”

Nói tới đây rồi, không thể nói gì thêm, nơi này không đúng, không thích hợp. Phương Thiệu Nhất thu lời lại, cúi đầu nhẹ giọng cười, bảo rằng: “Chú cứ theo dõi cháu, áp lực này lớn quá.”

Vi Hoa mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đó giờ thâm thúy dường như có thể nhìn thấu tất cả. Lúc đó đạo diễn Vi bảo hắn: “Điện ảnh là nghệ thuật, thứ cháu làm chính là cái này. Cháu bước vào con đường này thì cũng phải chuẩn bị sống chết cùng nó. Điện ảnh không phải nghề nghiệp, cháu nói nó có thực thể thì nó có thực thể, cháu nói nó không có thì không có. Nó vừa là thực thể tồn tại chân thực, cũng có thể là niềm tin hư vô. Nhân sinh bách thái đều có thể nhào nặn ra, suy nghĩ hợp lại thành điện ảnh, chỉ cần cháu còn ôm tư tưởng, thì cháu không thể lùi bước.”

Phương Thiệu Nhất không chen lời vào, đạo diễn Vi nói tiếp: “Những con người của điện ảnh thì làm gì có đường lui, cháu xem chú sáu mươi rồi đấy, đã nghỉ chưa?”

Đây không phải lúc để nói chuyện nhiều, Phương Thiệu Nhất không nói thêm, hắn gật đầu, bảo: “Vâng thưa lãnh đạo.”

Cát Tiểu Đào chạy một vòng lớn tới chỗ của Phương Thiệu Nhất, đầu tiên gật đầu chào hỏi đạo diễn Vi: “Chào đạo diễn ạ!”

Đều là người quen với nhau, đạo diễn Vi cũng nở nụ cười hòa ái với cậu. Cát Tiểu Đào nhỏ giọng nói với Phương Thiệu Nhất: “Lão đại à anh không thể đứng đây nói chuyện với đạo diễn Vi mãi được! Chỗ đạo diễn Tân đang xị mặt ra rồi đấy! Đạo diễn Tân bảo em đi tìm anh, anh là người ở đoàn phim nào hả!”

Phương Thiệu Nhất gật đầu nói: “Anh biết rồi.”

Nói đoạn Cát Tiểu Đào lại nhìn đạo diễn Vi, nhỏ giọng bảo: “Đạo diễn à diễn viên trong đoàn phim của chú cũng không vui, không tìm được chú, hai người chạy ra đây nói chuyện gì chứ, trời ạ!”

Vi Hoa xua tay, cười bảo: “Rồi, biết rồi, biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.