Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 59: “Cảnh xuân đẹp đẽ, lộc non đâm chồi.”



Cũng may mà Phương Thiệu Nhất nghỉ ngơi gần một năm mới tham gia đóng bộ phim này, nếu tham gia vào năm ngoái hoặc chỉ mấy tháng trước đây, với trạng thái da của hắn khi ấy sẽ phải rất vất vả để có thể vào vai một thiếu niên anh tuấn ngây ngô. Hai bộ phim trước đó đều rất dày vò con người, nhất là bộ phim của đạo diễn Tân, ngày nào bão cát cũng thổi lên mặt, Phương Thiệu Nhất lại chẳng chú ý dưỡng da, nếu bộ phim tiếp theo quay cần thể hiện trạng thái trẻ trung, đương nhiên sẽ rất vất vả.

“Hôm nay trang điểm, em thấy anh vẫn trẻ ghê cơ.” Nguyên Dã xoa essence trong lòng bàn tay cho nóng, sau đó đặt bàn tay lên gương mặt Phương Thiệu Nhất, mát-xa vòng tròn cho hắn.

Phương Thiệu Nhất gối lên đùi anh, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ tình yêu. Nguyên Dã đã đặt trước vé máy bay tuần sau trở về, mấy tháng sau không thể tới đoàn phim, hai người ngày nào cũng bám lấy nhau đã quen rồi, bởi vậy nên mấy ngày trước khi Nguyên Dã đi Phương Thiệu Nhất hết sức khác thường, vừa nhõng nhẽo trẻ con lại còn bám người, vốn là Nguyên Dã muốn đi thảo luận về kịch bản, nhưng Phương Thiệu Nhất cứ nắm tay anh không chịu buông, đòi Nguyên Dã dưỡng da cho mình.

Sao Nguyên Dã có thể chịu được cơ chứ, thảo luận kịch bản cái gì, anh liền đặt đồ xuống đi rửa sạch tay, cầm mấy chai chai lọ lọ tới dưỡng da cho hắn.

Trạng thái của họ dạo gần đây đúng là không tệ, dù sao cũng nghỉ ngơi lâu như vậy, tình cảm và cuộc sống đều rất hài hòa. Ngón tay Nguyên Dã xoa xoa bóp bóp trên mặt hắn, anh nhìn gương mặt hắn, đột nhiên cất tiếng nói: “Trông anh còn trẻ hơn cả em.”

Phương Thiệu Nhất mở mắt ra nhìn anh, từ góc độ này của hắn đập vào mắt chính là cằm Nguyên Dã, hắn giơ tay lên sờ sờ, sau đó bảo: “Em cạo râu đi.”

“Sáng nay không cạo,” Nguyên Dã cười nói, “Em cố ý để đấy, em thấy dạo gần đây trông anh trẻ trung quá, nên em phải ra vẻ già.”

“Tại sao?” Phương Thiệu Nhất nhướng mày.

Nguyên Dã nói: “Để trông lớn hơn anh.”

Phương Thiệu Nhất bật cười: “….Cái ý tưởng gì đây?”

“Hì hì, em muốn nghe anh gọi một tiếng ‘anh’.” Nguyên Dã nói.

Đây rõ ràng là suy nghĩ dở chứng của anh, anh gọi Phương Thiệu Nhất là “anh” suốt mười mấy năm rồi, dạo này đột nhiên nảy ra ý tưởng não tàn như vậy. Nguyên Dã nói xong cũng không nhịn được cười, “Đầu óc dở chứng.”

Phương Thiệu Nhất không phản ứng lại anh, để mặc anh ở một bên cười tí tởn. Nguyên Dã cười chán chê lại tiếp tục dưỡng da cho người ta, bôi tới bôi lui càng nhìn càng vừa mắt, cúi đầu cắn bên miệng Phương Thiệu Nhất một cái.

Đoàn phim của đạo diễn Vi, Phương Thiệu Nhất gia nhập cứ như đi về nhà, mọi ekip đều rất quen thuộc, giữa mọi người cũng có sự ăn ý với nhau. Trước đây không nhận thì thôi, nhưng bây giờ đã nhận rồi, một khi thực sự gia nhập đoàn phim sẽ không thể nghĩ ngợi lung tung nữa, nhất định phải điều chỉnh mình vào trạng thái. Đạo diễn Vi thảo luận về kịch bản phim với hắn một lần, sau đó không nói thêm nữa, hai người đều có chung nhận thức về nhân vật, về cơ bản quan niệm của hai người cũng nhất trí với nhau, các chi tiết nhỏ vừa quay vừa xem là được rồi.

Đạo diễn bảo Phương Thiệu Nhất mỗi ngày tới gốc cây già ngồi một lúc, bồi dưỡng tình cảm với nó. Cũng không cần phải nói gì, chỉ ngồi dưới gốc cây là được.

Đoàn phim chọn nơi này, có một phần nguyên nhân rất lớn là do ở trong thôn có một cây hòe già mấy chục năm tuổi. Trong phim nó có một cảnh rất quan trọng, nó tồn tại theo tháng năm, cùng làng trải qua những thời kì không thể nói kia, cũng chứng kiến bao con người muôn hình vạn trạng. Từ ngày còn trẻ dại đến khi già cả về với cát bụi, mỗi người đều có thứ mình kiên trì bảo vệ.

Lúc xem cảnh ekip đưa tới hơn một trăm bức ảnh, đạo diễn Vi liền chọn trúng nó. Với cách lý giải của đạo diễn Vi đóng phim là yêu đương, thì đây hẳn là nhất kiến chung tình.

Nguyên Dã cũng đi ngồi cùng Phương Thiệu Nhất, chiều hoàng hôn buông, hai người mặc thường phục ngồi trên mặt đất, có lẽ rất lâu mà không ai nói chuyện với ai, cũng có thể họ câu được câu chăng thủ thỉ tâm tình. Mỗi ngày đều ngồi như vậy, thật sự có tình cảm khác với thân cây này. Đa số thời gian Phương Thiệu Nhất ngồi đây đều nghĩ tới kịch bản, trong kịch bản người đàn ông cố chấp kia chờ đợi từ ngày còn trẻ. Lâu dần hình thành một ám thị tình cảm, tới đây nhìn thân cây này, trong lòng sẽ có cảm giác bi thương không tên.

Sau đó Nguyên Dã không ngồi bên cạnh hắn nữa, sợ Phương Thiệu Nhất thấy mình sẽ phân tâm, anh bèn leo lên cây ngồi, có lúc còn nằm vắt vẻo. Mùa xuân cây hòe không um tùm tốt tươi, là lúc chồi xanh mới nhú, rất thích hợp để híp mắt nằm trên đó. Anh không có nhiều tâm tình bi thương có thể ấp ủ như vậy, cũng không cần tới.

Cảnh đầu tiên của Phương Thiệu Nhất cũng quay dưới thân cây này, cặp nam nữ chính là Khổng Trần và Bạch Như có rất nhiều phân cảnh ở đây, đó cũng là cảnh đầu tiên bên thân cây này sau khi hai người biết nhau. Cảnh này nam diễn viên trước đó đã từng quay, một cảnh rất đơn giản mà quay mất hai ngày, những gì có thể giảng giải đều đã nói, bởi vậy nên trước khi quay cũng không cần giải thích thêm với nữ chính, quay luôn là được.

Bởi là cảnh đầu tiên, nên ít nhiều gì Nguyên Dã cũng hơi căng thẳng, diễn viên không thể đợi lâu, đợi lâu cảm giác trên người sẽ mất đi. Anh kéo băng ghế đi tới ngồi xuống bên cạnh đạo diễn xem máy theo dõi, anh rất thích nhìn Phương Thiệu Nhất qua máy theo dõi, có lẽ bởi vì Nguyên Dã cũng rất thích chụp ảnh, luôn cảm thấy qua ống kính vuông vức này, thế giới không còn là thế giới trước mắt nữa. Nhưng khi bảng dập được đưa lên, Nguyên Dã không còn căng thẳng nữa.

Phương Thiệu Nhất vào trạng thái rất nhanh, đạo diễn vừa hô bắt đầu với bộ đàm, toàn bộ hiện trường đều im lặng không tiếng động, cũng chỉ trong một hai giây ấy, ánh mắt của Phương Thiệu Nhất đã thay đổi. Thư ký trường quay vừa đọc xong số cảnh, dập bảng, Phương Thiệu Nhất cũng hoàn toàn trở thành chàng thiếu niên lỗ mãng láu lỉnh trong bộ phim, ánh mắt rất có linh khí.

Tỉ lệ trên màn hình theo dõi được chỉnh sao cho giống với màn ảnh rộng, xem như vậy mới có thể giúp đạo diễn nhìn ra được hiệu quả chuẩn xác nhất. Trong màn ảnh Khổng Trần gọi Bạch Như lại, giơ tay đoạt lấy cái chậu đựng đầy đá trong tay cô, Bạch Như kêu “này” một tiếng, chiếc chậu đã đổi sang tay người kia. Bởi Khổng Trần dùng sức lực, có một tảng đá rơi xuống đập vào chân hắn. Bạch Như còn chưa kịp nói “Cảm ơn”, thấy đá đập vào chân hắn, có chút chần chừ: “Anh…”

Trong màn ảnh Khổng Trần nở nụ cười, không để tâm mà lắc đầu, nói: “Không sao. Em mang chỗ đá này đi làm gì vậy?”

Nói chuyện với một đồng chí nam như vậy, con gái đều không được tự nhiên. Cô nàng đứng cách Khổng Trần mấy bước, hơi cúi đầu, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt nóng ran đỏ bừng lên, trả lời: “Hôm trước mưa xối xả hỏng cả mầm cây, em chuẩn bị mấy tảng đá, trời mưa đè vải lại.”

Giọng Bạch Như không lớn, nhưng giòn tan, rất đỗi êm tai.

Khổng Trần lại hỏi cô: “Sao có một mình em chuyển vậy? Người khác đâu?”

Bạch Như không trả lời câu hỏi này, khe khẽ lắc đầu.

Cô không nói thì Khổng Trần cũng rõ, dù là thời buổi nào cũng vậy, quá bắt mắt đều không được quý mến, bị người ta ganh ghét. Bạch Như xinh đẹp như vậy, tính tình lại thật thà, trong số những nữ thanh niên ở thôn này, có cô là thường xuyên bị bắt nạt.

Khi đó hai người còn chưa thân nhau, Khổng Trần cũng không nói nhiều, chỉ là trong lúc hai người trầm mặc, Bạch Như ngước mắt lên nhìn hắn, hắn nở nụ cười tươi rói, so với cảnh xuân còn chói mắt hơn.

Phương Thiệu Nhất thì biết cười quá mà, Nguyên Dã thích Phương Thiệu Nhất tuổi mười sáu, cũng vì nụ cười động lòng người trong bộ phim. Lần này qua màn ảnh nhìn Phương Thiệu Nhất cười lên lại khiến Nguyên Dã thấy hoảng hốt, đây đâu phải Phương Thiệu Nhất, đây rõ ràng là chàng thanh niên hồn nhiên mang theo chút tâm tư dịu dàng. Một chàng thanh niên đơn thuần trong trẻo như vậy, đừng nói là Bạch Như, ai có thể không động lòng được đây?

Vi Hoa không hổ là đạo diễn Nguyên Dã yêu thích bao nhiêu năm như vậy, cảnh quay này quá đẹp. Cảnh xuân tươi đẹp, lộn non đâm chồi, hai gương mặt trong trẻo, hai linh hồn lần đầu chạm nhau. Qua màn ảnh có thể cảm nhận rõ ràng hương thanh xuân trẻ trung thấm đượm của thời xưa.

Quay cảnh này xong, đạo diễn hô cắt, Nguyên Dã nghiêng đầu hỏi ông: “Có được không lãnh đạo?”

Cảnh đá đập vào chân là ngoài ý muốn, vốn là hòn đá sẽ lăn xuống đất, nhưng lúc đó đạo diễn không hô cắt, Phương Thiệu Nhất cũng không có ý định dừng lại, vẫn diễn tiếp. Đạo diễn không nói có được hay không, lúc hai diễn viên đi tới, đạo diễn chỉ nói: “Đợi lát nữa thử quay lại một lần.”

Phương Thiệu Nhất cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp một tiếng: “Vâng.”

Lúc quay lại Phương Thiệu Nhất thu trình độ xuống một chút, nữ diễn viên cũng thu theo hắn. Sau đó hắn thả ra, nữ diễn viên cũng thả theo hắn. Phương Thiệu Nhất rất nhập vai, diễn viên đóng cùng hắn thực ra rất thoải mái. Đạo diễn không nói quay lại vì chỗ nào không ổn, có lẽ đã được rồi, chỉ là muốn quay lại xem có thể ra hiệu quả tốt hơn không, bởi vậy nên mỗi lần Phương Thiệu Nhất đều thể hiện khác nhau. Đây là sự ăn ý giữa hai người họ, không cần nhiều lời, Phương Thiệu Nhất đã có thể hiểu rõ ý đạo diễn.

Nữ diễn viên tên là Kiều Thi Vũ, lúc quay xong cảnh ngày đầu tiên, cô khom lưng cúi đầu với Phương Thiệu Nhất: “Thầy Phương vất vả rồi.”

Phương Thiệu Nhất chỉ dẫn dắt cô bé một chút, không thật sự vất vả, hắn nói với cô bé: “Không cần phải khách sáo như vậy. Diễn rất tốt.”

Kiều Thi Vũ xoa xoa bàn tay, cười nói: “Thực ra em rất căng thẳng.”

“Không cần căng thẳng, bình tĩnh thôi.” Phương Thiệu Nhất nói xong cũng đi về phía Nguyên Dã.

Cô bé còn quá trẻ, là một người mới được chọn ra, lần đầu tiên đã được đóng phim của đạo diễn Vi, còn đóng cùng Phương Thiệu Nhất, có thể nói là một bước lên trời. Nhưng với rất nhiều người mà nói chuyện này cũng gây áp lực rất lớn, không phải ai cũng có thể đảm đương nổi, mỗi lần thấy ai cũng cung kính nơm nớp lo sợ, bởi vì hoàn toàn xa lạ với cái giới này.

Nguyên Dã theo đoàn phim cả một ngày, lúc này đây cả người sảng khoái. Có thể nói do anh rất thích câu chuyện này, bản thân nhìn đạo diễn Vi cũng mang theo lăng kính lọc màu, ngày hôm đó xem xong cảm thấy hết sức thỏa mãn, cảm giác mà lúc ở đoàn phim của Tưởng Lâm Xuyên không cảm nhận được. Không phải phim của Tưởng Lâm Xuyên không hay, chỉ là hài kịch đen luôn mang tới một chút khó hiểu, so ra mà nói Nguyên Dã càng thích phong cách truyền thống hơn.

Lúc Phương Thiệu Nhất đi tới Nguyên Dã giơ ngón cái về phía hắn, thành thật khen: “Hay cực kỳ.”

Phương Thiệu Nhất lắc đầu cười cười, bảo anh: “Đạo diễn ở bên cạnh còn chưa nói gì, em đã khen rồi à?”

“Ầy,” Nguyên Dã nhìn về phía đạo diễn, cười hỏi: “Cháu có nói sai không ạ, đạo diễn?”

Đạo diễn nhìn Nguyên Dã, cũng nhoẻn miệng cười, hỏi anh: “Cháu đã nói hết rồi, chú còn có thể nói gì nữa?”

Thực ra chỉ là nói đùa, Phương Thiệu Nhất là diễn viên gắn liền với đạo diễn Vi, nhất định ông rất tán thưởng. Phương Thiệu Nhất là một người hiếm gặp, dù hợp tác bao nhiêu năm như vậy, nhưng vẫn thường xuyên mang tới niềm vui bất ngờ. Hắn không cố định phong cách, cho hắn một vai diễn, hắn hiểu rõ còn có thể tặng lại bạn tốt hơn, chuyện này nói nghe thì đơn giản, nhưng thực ra cũng không dễ dàng gì. Hắn không cố định bản thân ở một trình độ nhất định, mỗi một bộ phim đều có thể xây đắp lại từ đầu.

Cát Tiểu Đào tới đoàn phim còn mang quà cho mọi người, anh Tiểu Đào theo chân Phương Thiệu Nhất bao nhiêu năm như vậy, đi tới đâu cũng có thể hòa nhập vào. Giữa trợ lý với nhau cũng chia ra làm dăm bảy loại, địa vị của cậu ở nhóm cao nhất. Cậu ở công ty bị Cảnh Cận Duy sai khiến suốt một năm, cuối cùng bây giờ cũng có thể đi ra theo đoàn phim, cảm thấy linh hồn mình cũng được thả tự do.

Cậu đến rồi hai hôm nữa Nguyên Dã phải đi, cậu như ngứa đòn mà đi tới hỏi Nguyên Dã: “Anh Dã à, em mà tìm anh nói chuyện anh còn chê em phiền nữa không? Anh có cần tin tức riêng tư về anh em không? Ảnh chụp này? Xem có giao lưu hài hòa với mấy người trẻ tuổi kia không nữa?”

Bây giờ Nguyên Dã chỉ nghe cậu nói thôi đã thấy đau đầu rồi, anh bảo: “Nếu cậu dám gửi anh block cậu luôn.”

Phương Thiệu Nhất cũng nói: “Anh Dã của cậu quay về có nhiều việc bận rộn, cậu đừng rảnh quá mà gửi tin linh tinh.”

“Ừm, được rồi.” Hai người họ đã làm lành như vậy Cát Tiểu Đào cũng không cần phải gửi tin nhắn cho người ta nữa, bây giờ cậu rất bình tĩnh, còn bảo với Nguyên Dã: “Bao giờ anh không tìm được anh em vẫn phải tìm em thôi.”

Nguyên Dã cười cười nhướng mày: “Anh không thể gọi điện thoại cho anh ấy chắc? Tối nào bọn anh cũng gọi điện thoại thả thính nhau, cậu không biết à?”

“Ù uây play điện thoại à?” Cát Tiểu Đào nói mà mặt thản nhiên như không, “Đóng phim viết kịch bản vất vả như vậy, hai anh vẫn còn dư dả tinh lực thế cơ à?”

“Phắn đi cho anh nhờ!” Nguyên Dã đạp cậu một cái, Cát Tiểu Đào vui vẻ chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.