Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 61: “Nhưng dù sao cũng phải có chút khác biệt, như vậy mới xứng với ba năm qua, phải không em?”



Nguyên Dã không phải người có thể chịu nằm yên trên giường, buổi tối ngày đầu tiên vẫn tạm coi là an phận, sang đến hôm sau Phương Thiệu Nhất nhắc đi nhắc lại bên tai anh rất nhiều lần rằng đừng đi lung tung, ngoài miệng Nguyên Dã sảng khoái dạ vâng, đợi hắn vừa đi hơn nửa tiếng liền đứng dậy.

Anh không nằm yên được, anh vốn không phải người thích nằm. Anh ném cái lót chân ra ghế, tựa vào sofa đọc sách cả một ngày.

Buổi chiều lúc Phương Thiệu Nhất trở về Nguyên Dã vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ bên sofa, đang nhảy lò cò ra phòng vệ sinh. Nguyên Dã định trước khi Phương Thiệu Nhất trở về sẽ lên giường nằm ngay ngắn, giả vờ cả ngày hôm nay đều ngoan ngoãn như vậy. Nhưng anh chưa kịp nhảy về thì cánh cửa đã mở ra, đương nhiên không kịp nữa rồi. Nguyên Dã liền bổ nhào về phía hắn, cứ như không xương vậy, anh bảo: “Đau chân quá, anh cõng em đi.”

“Đau chân mà em còn đi loạn khắp nơi à?” Phương Thiệu Nhất đoán anh không thể nằm yên, nhưng không hy vọng điều này.

Nguyên Dã nở nụ cười bảo: “Em buồn tè mà, em không đứng dậy thì tè kiểu gì đây?”

Lúc nói chuyện anh lại nhảy lò cò bằng một chân, nhảy tới phía sau lưng Phương Thiệu Nhất, vòng tay ôm lấy cổ hắn, bảo rằng: “Cõng đi.”

“Cõng đây.” Phương Thiệu Nhất liền đỡ anh lên, đi vài bước đặt xuống giường, chỉ vào chân của anh.

Nguyên Dã rất tự giác nhấc chân gác lên giường, ngửa mặt lên nói với Phương Thiệu Nhất: “Anh à, em đặt trước vé máy bay ngày kia, ngày kia em phải đi rồi.”

Phương Thiệu Nhất chau mày lại theo bản năng, hắn bảo: “Sớm quá.”

“Đợi thêm hai hôm nữa nhất định sẽ không sao nữa rồi,” Nguyên Dã không mấy để ý với chuyện chân mình bị thương, anh nói, “Bên kia đang đợi em đấy, em phải về. Không sao đâu em nắm chắc mà, anh yên tâm đi.”

Phương Thiệu Nhất có thể yên tâm được chắc? Thế nhưng Nguyên Dã thật sự không còn cách nào. Đáng lý anh phải trở về từ ngày hôm qua, kết quả chuyện bất ngờ này khiến anh ở lại thêm mấy ngày. Dự án “Sa ách” chẳng mấy nữa sẽ khởi động máy, có một đống chuyện đang đợi Nguyên Dã, cũng không thể vì anh mà kéo dài tiến độ của mọi người. Đây không phải phong cách của Nguyên Dã, hơn nữa trẹo chân ở trong nhà ăn không ngồi rồi, chuyện này quả đúng là làm tổn thương linh hồn của Nguyên Dã.

Phương Thiệu Nhất xin nghỉ với đoàn phim tự mình đưa anh trở về, Nguyên Dã sống chết ngăn cản cũng không được. Nguyên Dã cạn lời hỏi Phương Thiệu Nhất: “Anh à có phải mấy năm qua em không bị thương, hiếm hoi lắm mới có lần này nên anh cuống quá hay không, em bị trẹo chân thôi mà. Anh ngồi máy bay đưa em về á?”

“Im đi,” Phương Thiệu Nhất chau mày bảo anh, “Em còn muốn bị thương nhiều lần à?”

“Ý em muốn nói là anh không cần đưa em về,” Nguyên Dã khuyên nhủ với ánh mắt hết sức thành khẩn, “Khoa trương quá rồi, em đi đứng có xiêu vẹo gì đâu, anh đưa em về làm gì chứ?”

“Em quản anh à,” Phương Thiệu Nhất lấy tay bịt miệng anh lại, “Anh sẵn lòng đưa em về.”

Nguyên Dã hết cách đành phải gật đầu, cười bảo: “Rồi, được rồi.”

Thực ra nhìn bằng mắt thường thì khó có thể thấy chân Nguyên Dã bị trẹo, anh bước đi như bình thường vậy. Nhưng Phương Thiệu Nhất vẫn đưa anh về, nhìn anh sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi cùng ngày hôm ấy quay trở lại. Lúc hai người ở sân bay còn có người hỏi thăm, hỏi xem chân Nguyên Dã thế nào rồi.

Nguyên Dã cười cười xua tay tỏ ý không sao cả.

Ngày hôm đó có không ít người nhìn thấy Phương Thiệu Nhất dìu anh tới bệnh viện, có rất nhiều người đứng ngoài cửa phòng khám quay lại. Nguyên Dã không để tâm, nhưng lúc đó sắc mặt Phương Thiệu Nhất lạnh lùng, hạn chế mọi người ghi hình.

Buổi tối hôm đó trên mạng cũng có tin đồn, nói Nguyên Dã bị gãy xương, Phương Thiệu Nhất đưa anh tới bệnh viện chụp xương. Có vài tin đồn về nguyên nhân gãy xương, nhưng được mọi người chia sẻ nhiều nhất là trên đường tới phim trường họ bị tai nạn xe, Phương Thiệu Nhất thoát được một kiếp, Nguyên Dã thì bị gãy chân. Hai người đều không xem những tin tức trên mạng, phiền chết đi được. Nhưng sợ các fans lo lắng, nên sau đó Cát Tiểu Đào dùng weibo của Nguyên Dã đăng tin nói thoáng qua, chân không bị gãy chỉ bị trẹo một chút, bảo mọi người không cần phải lo lắng.

Cũng không ít người bình luận dưới weibo của Nguyên Dã nói đáng đời anh, làm nhiều chuyện xấu nên bây giờ bị báo ứng đấy. Mấy lời nói như vậy rất gai mắt, fans lập tức đáp trả lại, những bình luận độc địa bị ‘phản damage’, người qua đường hoặc những người ác ý bôi đen sẽ tiếp tục đáp trả, cứ nguyền rủa lẫn nhau. Cát Tiểu Đào xóa hết những bình luận chướng tai gai mắt này đi, dù là kẻ mắng chửi hay người đáp trả đều không đáng giữ lại.

Dù rằng Cát Tiểu Đào đã chìm nổi trong cái giới này nhiều năm, nhưng nhìn những bình luận ác ý kia vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, vẫn chưa đủ bình tĩnh. Hồi đầu cậu còn dùng clone, cũng bình luận ở dưới: Nguyên Dã đã làm chuyện gì xấu xa chứ? Mày nhìn thấy à? Nếu anh ấy mà cũng phải chịu báo ứng thì chắc ông trời mù cmnr.

Sau khi gửi đi lại cảm thấy mình rỗi hơi quá, đôi co với cái đám nhắm mắt bôi đen kia làm cái gì chứ.

Nguyên Dã rất hờ hững với mấy chuyện này, nếu để ý từng câu nói bóng nói gió, có lẽ nửa đời sau sẽ chỉ sống trong bứt rứt ngột ngạt. Cần gì phải như vậy chứ?

“Chân chú có sao không?” Đó là câu đầu tiên Phùng Lôi Tử nói khi gặp Nguyên Dã.

“Anh thấy sao?” Nguyên Dã ngồi trên ghế nhấc bàn chân bị trẹo lên, “Bước như bay.”

“Khôi phục nhanh thế.” Phùng Lôi Tử nói một câu.

Nguyên Dã chỉ cười cười, không nói thêm nữa, quay lại nói chính sự.

Thực ra Nguyên Dã chỉ giả vờ, hai ngày đầu khi bị trẹo chân chỉ sưng, hơi nóng và tê tê, sang đến ngày thứ ba thứ tư mới bắt đầu đau, không kiên cường được nữa. Thế nhưng Nguyên Dã không chịu được cảnh mình đi đứng khập khiễng, cũng sợ Phương Thiệu Nhất lo lắng nhiều, nên giả vờ như không làm sao.

Phương Thiệu Nhất còn không biết anh giả vờ chắc? Lúc bước đi trên trán rịn mồ hôi như vậy.

Thế là buổi tối lúc nói chuyện điện thoại Phương Thiệu Nhất bảo anh rằng: “Kê chân lên, ngâm chân, chườm nóng, đừng làm biếng.”

“Ây dà em làm gần hết rồi,” Nghe giọng Nguyên Dã còn rất ung dung, anh nói với hắn, “Không sao cả, anh cứ tập trung đóng phim, không cần phải lo cho em đâu.”

Phương Thiệu Nhất ở đầu dây bên kia trầm mặc mười mấy giây, Nguyên Dã cất cao giọng: “Hửm?”

Đến khi cất tiếng đầu tiên Phương Thiệu Nhất thở phào một hơi, sau đó trong giọng nói mang theo ý thỏa hiệp, cũng rất nghiêm túc, nói một câu khiến thần kinh Nguyên Dã run rẩy lên: “Đổi lại là trước đây… có lẽ anh sẽ không vạch trần chuyện em giả bộ.”

Câu nói này khiến Nguyên Dã mất một lúc lâu không trả lời, sau đó anh khẽ cười một tiếng.

Giọng Phương Thiệu Nhất nhẹ bẫng, truyền qua điện thoại tới bên tai Nguyên Dã, hỏi anh rằng: “Cười cái gì?”

Nguyên Dã gác tay lên trán, anh hạ thấp giọng, thành thật bảo: “Giờ chân em đau lắm, đau đến mức em không ngủ nổi.”

Đã nói vậy rồi, nói ra cũng có hề gì.

Phương Thiệu Nhất thấp giọng “Ừ” một tiếng, sau đó bảo: “Anh biết.”

Tay kia Nguyên Dã cầm máy, ngón tay cạo cạo lên mép điện thoại, nghe thấy Phương Thiệu Nhất nói: “Em cho rằng anh không nhìn ra em đau à?”

Nguyên Dã nhắm mắt lại, lúc này đây đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, giống như nói ra rồi cơn đau giảm đi đáng kể.

“Anh nhiều chuyện hơn rồi nhỉ.” Nguyên Dã nhắm mắt cười, nói với Phương Thiệu Nhất ở đầu dây bên kia, “Thi thoảng em vẫn chưa quen được.”

Phương Thiệu Nhất cũng nở nụ cười, hỏi anh: “Thế nếu anh vẫn như trước thì sao?”

“Chắc không được đâu,” Nguyên Dã bảo, “Em thích như vậy lắm.”

Thế rồi Phương Thiệu Nhất nói với anh: “Nếu là trước đây có lẽ bây giờ anh đã xin nghỉ bay về, để họ quay trước mấy cảnh phía sau, anh thì nghỉ mấy ngày. Sau đó em giả vờ không đau, anh giả vờ lo lắng, vậy cũng được.”

Câu này của hắn khiến Nguyên Dã tủm tỉm cười theo, Phương Thiệu Nhất nói tiếp: “Nhưng dù sao cũng phải có chút khác biệt, như vậy mới xứng với ba năm qua, phải không em?”

Nguyên Dã đáp: “Vâng.”

Phương Thiệu Nhất nói: “Em giả vờ với anh anh liếc mắt là nhìn ra được, trước đây anh cũng đã nói với em câu này rồi. Bởi vậy nên nếu em muốn anh không phải lo lắng, muốn anh đừng nghĩ ngợi nhiều, thì em phải nói ra.”

Hắn từ tốn cất lời, trong đêm tối khiến người nghe cảm thấy trong lòng rất thư thái: “Em nói em đau, anh liền yên tâm. Em nói em không làm sao, từ sớm tới tối anh đều thấp thỏm.”

Từng câu từng từ hắn nói Nguyên Dã đều cất trong lòng, anh gần như lập tức cười bảo: “Đứa nào không đau chứ móa nó em đau muốn chửi thề.”

Đúng là Nguyên Dã rất thích hắn như vậy, hơn nữa trong lòng ngày càng có cảm giác thông suốt. Có đôi khi sự thay đổi diễn ra một cách đột ngột, nhưng cũng có lúc vô tri vô giác thay đổi từng chút từng chút một. Nhưng bất kể thế nào, nếu đó là sự thay đổi tốt, nhất định con người bên trong sẽ đáp lại bằng tình cảm.

Sự đáp lại này mang tới cảm giác an toàn cho con người ta, cũng xua tan những lo lắng trước đó, tất cả những điều này đều rất tốt đẹp.

Trước đó “Sa ách” đã được duyệt tương đối thuận lợi, chẳng mấy nữa sẽ khởi động máy, nhất định Nguyên Dã phải gia nhập đoàn phim, điều này đã ký trong hợp đồng.

Nhân vật em trai nam chính cuối cùng chọn Dương Tư Nhiên, một phần vì hình tượng của cậu khá gần gũi, đạo diễn đã xem biểu hiện của cậu trong bộ phim của đạo diễn Tưởng, quả thật không tệ lắm. Lại thêm phía bên đây Nguyên Dã đề cử, Cảnh Cận Duy thì dùng thủ đoạn và tiền bạc, cuối cùng chọn cậu ấy cũng không kỳ lạ. Phim nghệ thuật đầu tư không được nhiều, nếu không giành được giải thưởng không thể bán bản quyền ra nước ngoài, thì rất có thể sẽ lỗ vốn. Công ty đầu tư tiền vào, Dương Tư Nhiên cũng coi như mang tài nguyên gia nhập đoàn phim. Nhưng thực ra đạo diễn cũng đã cẩn thận chọn lựa, chỉ là đạo diễn lựa chọn có ba lần. Có tổng cộng ba diễn viên được cân nhắc, cuối cùng chọn ra Dương Tư Nhiên.

Buổi lễ khai máy, Nguyên Dã và Dương Tư Nhiên đều có mặt. Đông người chen chúc tới lui, Dương Tư Nhiên đi tới bên cạnh Nguyên Dã, lặng lẽ chắn người giúp anh, lúc có người đi tới còn đỡ lấy cánh tay Nguyên Dã một chút, nếu có người thật sự động vào thì cậu liền dìu lấy anh.

Nguyên Dã mỉm cười nói với cậu: “Cảm ơn em trai nhé. Nhưng mà cậu không cần phải đỡ anh đâu, anh Dã cậu không yếu ớt tới vậy.”

Dương Tư Nhiên nhỏ giọng nói, nghe còn hơi ngượng ngùng: “Em cũng từng bị trẹo chân, nửa năm không được dùng sức, nếu có người va vào anh nhất định sẽ bị tái phát.”

Nguyên Dã nhìn cậu, thở dài bảo: “Có biết rõ cũng đừng nói toạc ra chứ, cậu bạn nhỏ.”

Dương Tư Nhiên nở nụ cười, đi theo Nguyên Dã như một người em nhỏ, thực ra cậu cũng không thay đổi gì với trước đây, mới đầu lúc ở đoàn phim của đạo diễn Tưởng cậu cũng theo chân Cát Tiểu Đào như vậy. Ngoại trừ khi đó làm người mới có vài chuyện không hiểu rõ, muốn chủ động giúp Cát Tiểu Đào làm một chút chuyện, thực ra cũng chỉ tìm nơi để dựa vào. Ở một nơi xa lạ sẽ chủ động tới gần những người có quan hệ gần gũi hơn một chút.

Nguyên Dã không ghét cậu, trước đó cũng coi như quen biết nhau, Nguyên Dã cũng để cậu đi theo mình. Theo Nguyên Dã là một chuyện rất dễ dàng, lúc anh nói chuyện với người ta phần lớn thời gian đều rất thú vị, có lúc nghe anh nói thấy rất hưởng thụ, hơn nữa theo anh cũng có thể học thêm nhiều điều, tuy rằng không liên quan tới việc đóng phim.

Thi thoảng rảnh rỗi họ ngồi lại nói chuyện với nhau, Nguyên Dã chợt nhớ ra hỏi cậu: “Thích âm nhạc như vậy sao lại ký với công ty mình? Không có công ty âm nhạc nào ký với cậu à?”

Dương Tư Nhiên gật đầu, sau đó bảo: “Đúng là không có, hơn nữa em vốn không muốn lên sân khấu, viết lách ca khúc thôi, tự do hơn.”

“Thế sao lại đóng phim điện ảnh?” Nguyên Dã lại hỏi cậu.

“Sếp Cảnh nói em hợp đóng phim, nên em ký hợp đồng.” Cậu cúi đầu mỉm cười, nói vậy.

Nguyên Dã trông vẻ mặt của cậu, anh nhìn vài giây đột nhiên nhướng mi, hỏi cậu: “Em trai này, có thích ai không?”

Dương Tư Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó gật đầu nói: “Có.”

Nguyên Dã lại liếc nhìn cậu, cười “hì” một tiếng, Dương Tư Nhiên hỏi anh: “Anh cười gì vậy?”

Nguyên Dã nhìn chòng chọc vào đôi mắt cậu, mở miệng ra hỏi thẳng: “Có phải cậu thích anh Cảnh không?”

Anh hỏi thẳng như vậy khiến Dương Tư Nhiên bối rối, há miệng không trả lời. Nguyên Dã ngồi thẳng người duỗi cánh tay, nói với cậu: “Không có gì, không cần phải nói.”

“Không, cũng không có gì không thể nói với anh.” Dương Tư Nhiên cúi đầu mân mê vành tai, thấp giọng nói: “Vâng, em thích sếp Cảnh.”

Nguyên Dã gật đầu, không có ý định nói nhiều hơn, anh không muốn dò xét việc riêng tư của người khác.

Nhưng tiếp đó Dương Tư Nhiên lại bổ sung một câu: “…Em thích anh ấy rất nhiều năm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.