Editor: Mèo Băng
Tiêu Tĩnh nghĩ, trong cuộc đời người phụ nữ có hai việc quan trong nhất, đó là kết hôn cùng sinh con. Hai việc này cô đều đã trải qua, nên nếu có thêm việc ly hôn nữa, thì sẽ thật viên mãn.
Lúc Chu Quân đưa giấy thỏa thuận ly hôn đến, Tiêu Tĩnh cực kỳ dứt khoát nói ra điều kiện, “Xe, phòng ốc, công ty tất cả đều thuộc về anh, tiền gửi cố định trong ngân hàng chúng ta mỗi người một nữa, còn con thì thuộc về tôi. Nếu anh đồng ý thì chúng ta lập tức ly hôn, nếu không đồng ý, tôi ra tòa kiện anh tội ngoại tình.”
Chu Quân nói: “Tiêu Tĩnh, chúng ta kết hôn mười năm, anh thật sự nghi ngờ em là một người vô tâm, trước kia em có từng yêu anh sao?”
Tiêu Tĩnh xì mũi coi thường, tiểu tam cũng đã nuôi, cô còn yêu anh ta hay không thì có ý nghĩa gì chứ, làm như cô mới là người làm chuyện có lỗi với anh ta vậy.
…………
Lý Hiểu là ông chủ kiêm bác sĩ phòng khám nha khoa, ba mươi lăm tuổi, trong mắt người khác anh là một người đàn ông nho nhã chững chạc, đối xử với mọi người hòa nhã, sự nghiệp thành công, là người chồng hoàn mĩ trong mắt những người phụ nữ độc thân.
Trong mắt của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu là người đàn ông tam quan bất chính (*), mắt nhìn có vấn đề.
(*) Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Trong mắt Lý Hiểu, Tiêu Tình là người phụ nữ không tim không phổi, lười muốn chết.
Hai người vốn không có bất cứ quan hệ gì, lại bất ngờ xảy ra quan hệ, sau đó lại xảy ra chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lý Hiểu nói: “Anh thích dáng vẻ không để ý chút nào của em, anh chỉ muốn cưng chiều em, bên cạnh em, cho em tất cả những thứ tốt nhất.”
Tiêu Tĩnh nói: “Sức quyến rũ quá lớn, không thể giải thích được.”
Bình luận truyện