Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 32: Chúng ta rất quen thuộc, không cần phải khách khí



Nhìn bộ dáng bạn tốt không yên lòng, Lý Hiểu đột nhiên có loại cảm giác không tốt sắp xảy ra, anh có thể tưởng tượng, một khi biết vấn đề của mình, bạn tốt tuyệt đối sẽ nắm chắc việc này mà cười mình thật lâu, nhưng mà, nếu như không hỏi, giấu ở trong lòng thật sự quá khó chịu, vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn Lý Hiểu rơi vào trạng thái giao chiến nói hay là không nói.

Hồ Quân đợi vài phút không thấy được vấn đề, quay đầu nhìn lại, khá lắm, thì ra là bạn tốt đang rối rắm, dựa vào làm bạn đã nhiều năm, Hồ Quân lập tức ý thức được, vấn đề hôm nay Lý Hiểu nói tới, nhất định là vô cùng quan trọng.

Lần này, cậu lập tức hứng thú, không tán tỉnh mỹ nữ nữa, chăm chú nhìn Lý Hiểu, "Người anh em, tôi nói, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho anh rối rắm thành ra như vậy, nói đi, có thể giúp, tôi nhất định giúp, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ bằng một câu nói của anh."

"Tôi không cần cậu lên núi đao và không cần cậu xuống biển lửa." Lý Hiểu thở dài, cuối cùng vẫn quyết định trưng cầu ý kiến Hồ Quân một chút, mặc dù hỏi ra vấn đề này nhất định sau này sẽ bị cậu chế nhạo, nhưng có một giọng nói nói cho anh biết, nếu như không làm rõ vấn đề này, anh sẽ không cam lòng,

"Tôi hỏi cậu, cậu có bao giờ có một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, chính là nhìn thấy một người phụ nữ, rất muốn giữ lấy cô ấy."

"Anh hỏi tôi về vấn đề này?" Hồ Quân giống như gặp quỷ nhìn Lý Hiểu "Có, tôi mỗi ngày đều có, chỉ cần phụ nữ có vóc dáng tốt cởi hết đứng trước mặt tôi, tôi đều nghĩ muốn giữ lấy, đây là phản ứng bình thường của đàn ông."

"Nhưng nếu như người phụ nữ kia vóc người bình thường thôi, thậm chí cậu cảm thấy mình sẽ không có cảm giác với loại người như cô ấy, đột nhiên cậu phát hiện, mình chẳng những muốn hung hăng giữ lấy cô, còn muốn. . . . . ."

"Còn muốn cái gì?" Trong mắt Hồ Quân thoáng qua một tia sáng quỷ dị, đáng tiếc Lý Hiểu chỉ đang lo biểu đạt ngôn ngữ rối rắm của mình, không phát hiện ánh sáng thoáng qua trong mắt bạn tốt, nếu như anh nhìn thấy, sẽ biết rõ, phiền phức của mình sắp đến.

"Còn muốn xé nát cô ấy." Lý Hiểu rối rắm bản thân mình bạo lực, "Cậu biết tôi không đặc biệt yêu thích việc đàn ông như cậu, hơn nữa bạn gái trước điều kiện tốt, tôi không phải tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, không nên có tư tưởng như vậy mới phải, nhưng tại sao. . . . . ."

"Anh xong rồi." Không đợi Lý Hiểu nói xong, Hồ Quân lộ ra một dáng vẻ bi thảm.

Lý Hiểu trong lòng hoảng hốt, nhìn bạn tốt, "Cái gì xong rồi."

"Anh trước nói cho tôi biết, người phụ nữ này là ai?" Hồ Quân biết rõ Lý Hiểu vội vã muốn biết đáp án, lại cố ý treo ngược khẩu vị của anh, ngược lại hỏi thăm về người phụ nữ có sức hấp dẫn kia, cậu thật muốn xem, là dạng phụ nữ gì mà có sức hấp dẫn lớn như vậy.

"Cô ấy. . . . . . Chỉ là bạn bè bình thường." Nhìn thấy ánh mắt Hồ Quân, lời nói trong miệng Lý Hiểu vòng vo một chuyến, cuối cùng phun ra một câu như vậy.

"Bạn bè bình thường? Anh có bạn bè bình thường mà tôi không biết sao, hai người lúc nào thì quen biết, quen biết ở nơi nào?" Hồ Quân không chịu cứ như vậy dễ dàng buông tha đáp án mình muốn biết.

"Tôi nói, hôm nay tôi tìm là tới để cho cậu trả lời vấn đề của tôi, không phải là tôi trả lời vấn đề của cậu." Lý Hiểu có chút nổi cáu, "Ít thăm dò đi, mau trả lời vấn đề của tôi."

"Tôi bảo thái độ nhờ người giúp đỡ của anh như vậy sao, anh nhìn một chút dáng vẻ này, thái độ này có giống nhờ người giúp đỡ không?" Hồ Quân không vừa lòng "Anh không nói cho tôi biết cô ấy trông như thế nào, tính tình như thế nào, là người như thế nào, tôi phân tích như thế nào đây"

"Cậu thật sự coi tôi là đứa trẻ ngu ngốc để gạt nữa à" Lý Hiểu cười lạnh "Đừng cho là tôi không biết cậu nhỏ mọn, chớ ở trước mặt tôi nghĩ cách, nhanh lên một chút trả lời vấn đề của tôi, nếu không đừng có trách tôi không khách khí, lần sau đau răng, xem tôi trừng trị cậu như thế nào."

"Lần sau đau răng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không tìm anh xem." Hồ Quân không để ý chút nào tới uy hiếp của Lý Hiểu.

"Nếu như mà tôi nói cho mẹ cậu biết cậu một ngày đổi một người phụ nữ, còn làm lớn bụng không ít người, cậu nói xem bà ấy sẽ như thế nào?" Lý Hiểu cười lạnh, đối phó bạn bè, anh có rất nhiều biện pháp.

Quả nhiên, nghe được Lý Hiểu uy hiếp, Hồ Quân lập tức sợ hãi, nghĩ đến mình tính tình mẹ mình, nếu là biết cậu ở bên ngoài gieo họa cho phụ nữ khác như vậy, mà bà là người phụ nữ theo chủ nghĩa nhất định sẽ làm ra việc đại nghĩa tiêu diệt kẻ xấu, đến lúc đó tính phúc cả đời của mình đoán chừng sẽ không còn, thầm mắng Lý Hiểu một tiếng qua cầu rút ván, Hồ Quân ngoan ngoãn trả lời.

"Làm sao, không phải là động tình chứ, vấn đề đơn giản như vậy còn cố ý gọi đến lãng phí thời gian của tôi, không biết thời giờ của tôi rất quý à."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Lý Hiểu có chút không tin, chúng tôi là quan hệ bạn bè thuần khiết, tôi làm sao có thể đột nhiên động tình.

"Có lẽ là do anh quá lâu không có phụ nữ, cho nên nhìn thấy phụ nữ liền phát tình." Hồ Quân tốt bụng cho Lý Hiểu một đề nghị, "Vừa nãy tôi mới cua được cô gái kia thấy thế nào? Nếu không tôi đưa cho anh, hoặc là chúng ta chơi ba P cũng được."

"Xem ra tôi thật sự phải gọi điện thoại hỏi thăm bác gái một chút." Lý Hiểu lấy điện thoại di động ra làm động tác như chuẩn bị gọi điện.

"Đừng, người anh em, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao." Không chọc nổi thì chạy trốn thôi, Hồ Quân thầm than chọn lầm bạn tốt, biết rõ mình không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mình mẹ, hở ra liền lấy mẹ mình tới uy hiếp mình, thiệt là, một ít nghĩa khí cũng không có, về sau đừng có rơi vào tay của mình, nếu không, hừ.

Lý Hiểu không phải thật sự muốn gọi điện thoại, mặc dù Hồ Quân ở bên ngoài làm bậy, nhưng có chừng mực, tối thiểu không tìm phụ nữ đàng hoàng, toàn là người ta tình nguyện, hơn nữa cậu vô cùng chú ý thân thể của mình, kiểm tra ba tháng một lần, từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ quên, dù sao cậu ta cũng đã là người lớn, Lý Hiểu mặc dù có chút không ưa, ngoại trừ khuyên bảo một chút, còn lại không làm cái gì khác, thấy cậu cầu xin tha thứ, liền thuận thế để điện thoại di động xuống.

"Cho nên ý của cậu là, tôi động lòng với cô ấy?"

"Mặc dù không biết cô gái nhà nào có sức hấp dẫn lớn như vậy, nhưng mà làm anh em tôi sẽ chúc phúc cho anh, hi vọng anh nhanh một chút ôm được mỹ nhân về nhà, đáng tiếc người phụ nữ kia đi ba năm coi như anh làm hòa thượng ba năm, nếu không phát tiết sẽ bị nghẹn thành bệnh, nhanh giải quyết người đó, kéo lên giường đi, có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh."

Lý Hiểu tự động coi thường Hồ Quân miệng đầy mê sảng, đứng dậy, "Tôi biết rồi, chuyện như vậy tôi trở về tự mình ngẫm lại, cậu chơi đi, không có chuyện gì thì về ngủ sớm, còn nữa, uống ít rượu một chút."

"Mẹ kiếp, anh cứ đi như thế à, tôi cố ý bỏ cuộc hẹn tới đây gặp anh, tốt xấu gì anh phải uống ly rượu chứ." Hồ Quân thấy Lý Hiểu chuẩn bị đi, có chút ngẩn ra nói.

"Tôi phải lái xe, không thể uống rượu, dù sao chúng ta đã quen lâu như vậy rồi, không cần thiết khách khí, đi đây." Quả nhiên Lý Hiểu không khách khí chút nào, xoay người rời đi.

"Được, trọng sắc khinh bạn, cho là mình không nói, tôi sẽ không tra được sao, hừ, tuy anh em khác không nhiều, nhưng giao thiệp rộng." Thấy bóng lưng Lý Hiểu kiên định biến mất ở bên ngoài quầy rượu, Hồ Quân cười xấu xa một tiếng, lấy điện thoại di động ra bấm số, nhờ đối phương mấy câu, sau đó dẫn con mồi tối hôm nay đi thuê phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.