Tiêu Tĩnh không nghĩ
tới Lý Hiểu sẽ vì mình lăn xuống đồi, trong lòng rung động mạnh, phản
ứng lại sau đó lập tức vội vàng đi vòng quanh qua sườn núi, may mắn sườn núi này sạch sẽ, không có mọc thực vật gai cỏ, cây trên dốc tất cả đều
là cây khô lá cây rất dài rậm rạp, Lý Hiểu coi như là phản ứng nhanh
chóng, lăn xuống phía sau tốc độ che chở bộ vị yếu hại của mình, sau đó
rất nhanh bị một gốc cây ngăn cản thân thể, vừa lúc đụng vào bụng, có
chút đau, chỉ là không có gì đáng ngại.
"Lý Hiểu, anh làm sao vậy?"
Dưới sự kinh hãi Tiêu Tĩnh bộc phát tiềm lực, bên này Lý Hiểu vừa mới dừng
lại, chân sau cô đã đến, nóng nảy nhìn anh, không dám động đến anh, "Có
đau chỗ nào không, trước tiên cảm giác tình trạng thân thể như thế nào,
không nên lộn xộn."
Thấy vẻ mặt quan tâm của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu giật mình, có chút ‘suy yếu’ nhìn cô "Giống như đụng vào bụng rồi."
"Bụng? Làm sao bây giờ, có nặng lắm không, tôi lập tức gọi điện thoại cho cha
tôi, ông học y, hiểu biết tương đối nhiều, để cho ông tới đây, anh nhẹ
nhàng nằm ngửa, chớ lộn xộn."
"Không nên gọi điện thoại, chắc tôi không bị thương chỗ yếu, chỉ có chút đau." Lý Hiểu vội vàng ngăn lại
tay Tiêu Tĩnh đang muốn gọi điện thoại, "Hơn nữa, chúng ta không
rõ ràng lắm mình ở nơi nào, sau đó khiến hai bác tới tìm chúng ta, nói
không chừng sẽ xảy ra cái gì mất, cô để cho tôi nghỉ ngơi một lát là
được rồi."
Nếu như hôm nay là mình té xuống, phản ứng khẳng định
là không nhanh như Lý Hiểu, không chừng sẽ tạo thành hậu quả, quan trọng nhất là cô đặc biệt sợ đau, nhìn trên người Lý Hiểu dính không ít lá
cây, Tiêu Tĩnh nhẹ nhàng giúp anh sửa sang lại, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn anh.
"Thật không có chuyện gì sao, anh không cần gạt tôi."
Lý Hiểu cười, "Có lẽ cô hôn tôi một cái tôi liền không sao."
"Được." Tiêu Tĩnh không nói hai lời cúi đầu hôn một cái trên môi Lý Hiểu .
Lý Hiểu ngây người, anh không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của
Tiêu Tĩnh, chỉ là không muốn để cô khẩn trương như vậy thôi mà, thế
nhưng cô thật sự hôn anh, có ma, tại sao tâm nhảy loạn nhanh như vậy.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Hôn một cái sau đó phát hiện người nào đó
ngây dại, Tiêu Tĩnh có chút lo lắng, "Lý Hiểu, đừng dọa tôi."
"Tĩnh, nếu như mà bây giờ tôi nói, muốn cô làm bạn gái của tôi, cô không nghi
ngờ tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à?" Lý Hiểu có chút cà lăm
nhìn Tiêu Tĩnh, bây giờ anh nghi ngờ mình giống như dùng khổ nhục kế,
nhưng mà, anh thật sự rất chờ mong đáp án của cô.
"Đương nhiên là có nghi ngờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Tiêu Tĩnh không chút
do dự nói, "Chỉ là, nếu như anh muốn tôi làm bạn gái của anh, tôi đồng
ý."
"Đồng, đồng ý?" Lý Hiểu trợn tròn mắt.
"Thế nào, anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi à, như thế tôi. . . . . ."
"Không có, không phải tùy tiện nói." Lý Hiểu lập tức ngồi dậy, dáng vẻ nóng
nảy nhìn Tiêu Tĩnh, "Mặc dù tôi làm như vậy có chút không quân tử, nhưng tôi vẫn muốn muốn xác định lại, cô thật sự nguyện ý làm bạn gái của tôi sao?"
"Tôi xác định."
"Sẽ không uất ức sao?" Lý Hiểu có
chút chần chờ nhìn Tiêu Tĩnh, "Nếu như cô cảm thấy uất ức thì nói
nói cho tôi biết, tôi sẽ tận lực tốt với cô, để về sau cô sẽ không cảm
thấy uất ức."
Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu, "Không cảm thấy uất ức, không phải người nào gặp lúc nguy hiểm cũng sẽ quên mình giúp tôi."
". . . . . . Nói như vậy coi như tôi trong họa có phúc." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh cười nói.
"Lần sau xem anh còn dám dẫn tôi đi đường nhỏ không." Tiêu Tĩnh hờn rỗi một
chút, "Đứng lên thử xem, còn có chỗ nào khác bị thương không."
"Ừ." Lý Hiểu đứng lên, chỉ có cánh tay bị trầy da mấy chỗ, có chút hồng,
chính anh cảm thấy không sao cả, chỉ là thấy ánh mắt Tiêu Tĩnh đau lòng
thì nhất thời liền đắc chí, cái ngã vừa nãy thật sự là rất tốt, chẳng
những ngã được bạn gái, thấy bạn gái quan tâm, đã cảm thấy thoải mãn vô
cùng.
Tiêu Tĩnh không phải người vướng mắc chuyện tình cảm, thời
điểm Lý Hiểu vì mình mà dũng cảm quên bản thân, cô liền bị anh cảm động, có người đàn ông dù nói giỏi, nhưng thời khắc mấu chốt không nhất định
có tác dụng, cho nên, khi Lý Hiểu nói ra yêu cầu, cô cảm thấy người đàn
ông này không tệ, nguyện ý tạo mối quan hệ với anh, không chút do dự
đồng ý, không chỉ như thế, cô còn nhanh chóng thích ứng thân phận mới
của mình, bạn gái Lý Hiểu.
Bạn trai bị thương, làm bạn gái, dĩ
nhiên muốn quan tâm, trong ba lô Tiêu Tĩnh không có mang đồ cấp cứu,
nhưng Lý Hiểu có, làm bác sỹ, anh sẽ có ý thức, thêm nữa ra ngoài leo
núi, khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, từ trong ba lô lấy
ra thuốc mỡ, dùng nước rửa chỗ bị thương, bôi một chút, là được rồi.
"Thật sự không có chỗ nào khác bị thương sao?" Tiêu Tĩnh vẫn có chút không
yên lòng, "Hay là anh cởi áo khoác, tôi nhìn sau lưng anh một chút xem
có sao không."
"Thật không có việc gì." Có bạn gái cảm giác không giống như trước, trước kia anh ra ngoài leo núi bị thương chỗ nào, căn bản sẽ không có người hỏi tới, trong lòng Lý Hiểu vui vẻ, sau này
đến nơi nào đều muốn mang bạn gái đi, khiến cho những người độc thân kia hâm mộ, nhìn bạn gái anh thật tốt, quan tâm anh như vậy.
Hai
người nghỉ ngơi, thể lực khôi phục gần đủ, lần thứ hai đi tới tảng đá
phía trước, trước đó nhìn nó không thế nào vừa mắt, kết quả khiến bọn họ trở thành nhân duyên, Lý Hiểu bày tỏ cực kỳ cảm tạ, lần này, Tiêu Tĩnh
đi lên trước, tránh cho xảy ra việc ngoài ý muốn.
"Cẩn thận một chút, Tĩnh."
"Ừ."
Tay Lý Hiểu vững vàng đẩy Tiêu Tĩnh lên, rất nhanh, Tiêu Tĩnh liền leo được lên, chính là tư thế có chút bất nhã, sau khi đi lên, nhận lấy balô Lý
Hiểu đưa tới, đưa tay.
"Tôi tới kéo anh."
"Không cần, tự tôi leo được rồi." Lý Hiểu cười cười, "Chính cô chú ý an toàn."
Trên mặt tảng đá lớn còn tương đối rộng rãi, Tiêu Tĩnh lui sang một bên, xác định mình sẽ không ngã, khi Lý Hiểu leo nửa người lên đưa tay kéo cánh
tay anh.
Hai người chọn con đường này rất an tĩnh, không có ai
quấy rầy bọn họ, chỉ là, bò lên tảng đá, bọn họ đã có thể nghe được trên đỉnh núi truyền đến tiếng người nói, ngồi ở trên tảng đá lớn, có thể
trông về phía xa, đập vào mắt một mảnh rừng rậm, cảm giác rất tốt, Lý Hiểu không kịp chờ đợi muốn nói tin tức tốt cho cha Tiêu mẹ Tiêu
mình đã vinh dự trở thành bạn trai Tiêu Tĩnh, không xem phong cảnh, lôi
kéo Tiêu Tĩnh đi lên.
"Trên đỉnh núi phong cảnh tốt hơn, nhìn càng thêm xa, Tĩnh, chúng ta lên đi, hai bác đang đợi chúng ta."
"Ừ, được." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, thuận theo Lý Hiểu leo lên một đoạn đường cuối cùng.