"Ha ha, xem ra là tôi quá lo lắng." Nhận thấy được Lý Hiểu không thoải mái, ông bác sỹ đè xuống lời còn muốn nói, lúng túng cười cười, đưa đơn thuốc.
"Đây là đơn thuốc, hai người đi lấy thuốc đi, sau đó trở lại, tôi nói cho hai người biết sau khi trở về thay thuốc như thế nào."
"Tôi cũng là bác sỹ, chỉ là không phải bác sỹ phương diên này mà là một khoa thôi, yên tâm, tôi hiểu vê phương diện này." Lý Hiểu có chút lạnh nhạt nhận lấy đơn thuốc.
"Quy tắc đầu tiên trong ngành bác sỹ, không nên tùy tiện nghị luận việc riêng tư của người khác."
Bác sỹ khoa chỉnh hình nghe được Lý Hiểu nói như vậy, nhất thời quýnh lên, gương mặt già nua đỏ bừng, nhìn hết sức buồn cười.
Thì ra là Lý Hiểu cũng có lúc lợi hại như vậy, Tiêu Tĩnh thầm than, mặc dù bội phục, nhưng khi đi ra bệnh viện vẫn còn oán trách.
"Em bảo này, anh hung hăng với bác sỹ kia như vậy, nếu ông ấy thừa dịp xem chân cho em mà trả đũa, vậy chẳng phải em là người chịu khổ."
"Yên tâm, có anh ở đây, ông ta không dám." Lý Hiểu cười, "Anh không có ngu như vậy, em xem thời điểm anh nói, không phải đã kết thúc sao?"
"Này không còn sai biệt lắm." Tiêu Tĩnh gật đầu, nghĩ đến phải về nhà, trong nhà không biết người đó đã đi chưa, miệng lập tức cong lên.
"Bây giờ đi đâu đây?"
Lý Hiểu thấy rõ trong mắt Tiêu Tĩnh không tình nguyện, nhếch môi cười, khéo hiểu lòng người nói: "Buổi sáng chưa kịp ăn, bụng có chút đói, chúng ta đi ăn điểm tâm có được không?"
"Ừ, em muốn ăn bánh phở."
"Chân em đang bị thương, tạm thời không nên ăn đồ có nước tương gì đó." Bánh phở là một trong những đặc sản thành phố Z, nước tương hợp với món hải sản, vô cùng ngon, bình thường Tiêu Tĩnh rất thích ăn, không dừng được, Lý Hiểu mỗi ngày sẽ mua bữa ăn sáng mà cô thích, sau đó sẽ đi mở cửa phòng khám bệnh.
"Ăn cháo đi, có được không?"
"Không được, em muốn ăn bánh phở." Cái gì nước tương hoàn toàn không trong phạm vi suy tính của Tiêu Tĩnh, dù sao chỉ là lưu lại vết sẹo ở lòng bàn chân, sợ cái gì.
". . . . . . Được rồi." Khi Lý Hiểu khuyên bảo, cuối cùng Tiêu Tĩnh vẫn đồng ý, chỉ là gương mặt nhìn có chút uất ức, thấy thế nào đều là bộ dáng miễn cưỡng.
"Nếu không, chúng ta ăn bánh phở, nhưng không cho nước tương, được không?" Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Tiêu Tĩnh lộ ra ánh mắt uất ức, Lý Hiểu đã cảm thấy mình bị thương, rất khổ sở, cảm giác này trước kia khi ở cùng La Yến chưa bao giờ có, mà Tiêu Tĩnh lộ ra vẻ mặt như vậy, luôn khiến cho anh có một loại cảm giác muốn nâng toàn thế giới đến trước mặt cô, sau đó nguyên tắc gì đều là không đáng giá, không nói hai lời giơ tay đầu hàng.
"Không cho nước tương vào để ăn." Tiêu Tĩnh mỗi lần ăn bánh phở đều cho rất nhiều nước tương, bởi vì cô chú trọng khẩu vị, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, lập tức không vui.
"Em không muốn."
"Anh lo lắng về sau em lưu sẹo, vì cái đẹp, em nhịn một chút có được không?"
"Khi em đau đều không nhịn, tại sao hiện tại muốn nhịn?" Tiêu Tĩnh có chút không hiểu nhìn Lý Hiểu, "Em nói em muốn xinh đẹp không, là anh muốn đẹp thôi."
"Anh. . . . . ." Lý Hiểu yên lặng, đột nhiên ý thức được, người trước kia khi gặp phải chuyện này là hoàn toàn bất đồng, hôm nay nếu đổi là La Yến bị thương, không cần anh nói, lời củacô bác sĩ dặn sẽ tuân thủ tốt hơn người khác, La Yến yêu xinh đẹp như mạng, có lúc nàng vì xinh đẹp mà hành hạ mình, nhưng Tiêu Tĩnh chưa bao giờ như vậy, cô thoải mái hơn , bây giờ mình dùng tiêu chuẩn của La Yến đi yêu cầu cô, khó tránh khỏi cô cảm thấy uất ức, hơn nữa, Lý Hiểu anh là người đàn ông yêu xinh đẹp sao?
Đáp án dĩ nhiên là không, là một người đàn ông đều thích nhìn người đẹp, nhưng mà, không nhất định cần phải thích người đẹp, Tiêu Tĩnh hấp dẫn mình, rõ ràng không phải vẻ bề ngoài, mặc dù nhan sắc của cô là xinh xắn linh lung, nhưng hấp dẫn anh, rõ ràng không phải là bởi vì dáng vẻ.
"Được rồi, chúng ta đi ăn bánh phở, em muốn ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đó được không?"
"Ách. . . . . ." Tiêu Tĩnh vẫn còn buồn không vui, đột nhiên nghe được Lý Hiểu đổi lời nói, không khỏi có chút nghi hoặc nhìnanh, là cô nghe lầm sao?
Thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh vô cùng nghi hoặc nhìn mình, Lý Hiểu càng phát cảm thấy tội lỗi, rõ ràng là hai người, mình lại lấy thói quen từ La Yến tới yêu cầu cô, đưa một tay ra sờ tóc cô, Lý Hiểu cười khẽ.
"Anh nói rồi chỉ cần em vui vẻ là được, em đã không để ý, anh liền không bắt buộc em, hơn nữa em bị thương là ở dưới chân, cũng không sợ."
"Vậy em muốn ăn hai phần bánh phở, em còn muốn ăn cháo." Nghe được Lý Hiểu nói như vậy, Tiêu Tĩnh lập tức không khách khí chọn món ăn.
"Ha ha, được, chỉ cần em thích, đều được."
Hai người ở bên ngoài từ từ ăn xong cháo, cảm thấy đã đến lúc về, về đến nhà, mở cửa nhà ra nhìn, Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh giật mình, toàn bộ đồ trong phòng khách đều quăng hết xuống đất, tất cả đều đổ vỡ, Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh thận trọng đi qua chiến trường, phòng ngủ chính giống như phòng khách đồ vật nằm ngổn ngang, đặc biệt là trên giường phòng ngủ chính, cái mền bị tháo ra, đoán chừng bị người ta ném trên mặt đất sau đó lau qua, chỗ ngồi cũng bị làm hư, điều này rõ ràng chính là có người cố ý làm, trầm mặc đi qua, Tiêu Tĩnh có chút sợ.
"Thật may là em không ở nhà, nếu không không biết bị thương thành dạng gì."
Lý Hiểu chau mày, trở lại phòng khách, tìm chỗ sạch sẽ chỗ an toàn cho Tiêu Tĩnh đứng thẳng một chân, sau đó dựng cái ghế bị đổ lên, bảo Tiêu Tĩnh ngồi xuống.
"Không sao, vừa đúng lúc chúng ta phải thay đổi ư, vừa đúng lúc, hỏng trực tiếp vứt đi, anh thấy, trực tiếp thay đổi hết toàn bộ phòng ốc đi."
Trong phòng khách chỗ duy nhất không có bị phá hư lá trên bàn ăn La Yến tức giận để lại lời từ biệt, nói những thứ đó đều là cô mua dùng qua, tuyệt đối không cho người phụ nữ khác dùng, thà rằng hủy đi hết.
Lý Hiểu nhìn tờ giấy xong sau đó đưa cho Tiêu Tĩnh nhìn, sau khi Tiêu Tĩnh nhìn suy nghĩ một chút bình luận, "Thật đúng là người. . . . . . Tính tình thật rõ ràng a."