Bệnh tình La Yến nguy kịch, gần như nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, khiến tất cả mọi người ứng phó không kịp, sau khi Lý Hiểu nói bệnh tình La Yến, biểu đạt cho Tiêu Tĩnh biết muốn chăm sóc La Yến đoạn thời gian cuối cùng, tình cảm nhiều năm như vậy, dù là không có, là một người bạn bè bình thường, anh không thể bỏ lại mặc kệ cô, Lý Hiểu không muốn khiến cho đời này của mình tiếc nuối.
"Trước theo em đi ăn được không, bụng của em thật đói, bụng Chi Ca cũng đói rồi." Tiêu Tĩnh không có trả lời vấn đề Lý Hiểu trước, mà đưa ra yêu cầu của mình.
Ăn cơm. . . . . .
Yêu cầu này, vào lúc này có vẻ không đúng lúc, chỉ là Lý Hiểu sửng sốt một chút, liền gật đầu đồng ý, tình huống La Yến mình không giúp được gì, nhiều nhất là ở bên cạnh chăm sóc một chút, lo lắng đi nữa thì anh cũng phải ăn cơm, anh không ăn cơm thì cũng không giúp gì được, hơn nữa, anh vốn là tính toán mang mẹ con Tiêu Tĩnh đi ăn cơm, kết quả chạy tới bệnh viện, khiến mẹ con Tiêu Tĩnh chết đói cùng mình.
Ba người ăn tại tiệm cơm nhỏ bên cạnh bệnh viện, sau khi cơm nước xong, Tiêu Tĩnh bảo Lý Hiểu xách một phần cho mẹ La Yến, bà ấy lo lắng cho con gái, chắc là không có thời gian và tâm tình ăn cơm, đối với thỉnh cầu của Lý Hiểu, cô sảng khoái đồng ý.
"Anh đi đi."
"Bảo bối Tĩnh, cám ơn em ủng hộ." Lý Hiểu cảm kích nhìn Tiêu Tĩnh, anh biết mình không có nhìn lầm người, giờ phút này Tiêu Tĩnh chẳng những hiểu lòng người đồng ý cho mình chăm sóc La Yến, thậm chí còn quan tâm đến mẹ La Yến có ăn cơm hay không, cô chính là một cô gái tốt.
Tiêu Tĩnh nhún vai, khẽ mỉm cười nhìn Lý Hiểu, "Em hiểu rõ, anh muốn cùng cô ấy vượt qua đoạn thời gian cuối cùng một, nhưng mà, nếu như tình huống của cô ấy từ từ tốt lên, hoặc là lúc tốt lúc xấu, lặp lại không kỳ hạn, anh sẽ như thế nào?"
Lý Hiểu chưa có nghĩ qua vấn đề Tiêu Tĩnh nói, ngẩn người, lắc đầu, "Nếu tình huống cô ấy tốt lên, tự nhiên sẽ có cha mẹ cô ấy chăm sóc, nếu là lúc tốt lúc xấu, luôn lặp lại, có thể giúp, anh liền giúp một tay, nhưng mà, anh cũng có cuộc sống của mình, anh không thể đưa hết thời gian còn lại cho cô ấy, anh còn muốn đi cùng em."
"Hai mẹ con chúng ta đi về thôi, anh cũng đi đi, mang cơm cho mẹ La Yến ăn đi." Không thể phủ nhận, nghe được nói Lý Hiểu câu sau cùng, Tiêu Tĩnh cảm thấy rất lọt tai.
Chỉ là, không biết có phải tình huống cẩu huyết đã thấy nhiều trong phim truyền hình hay không, chuyện Lý Hiểu bảo đảm, cô xuề xòa, lúc trước La Yến và cô sinh ra xung đột, mặc dù Lý Hiểu kiên định đứng phía mình, nhưng bây giờ tình huống không giống nhau, nếu như La Yến muốn cuối cùng Lý Hiểu trải qua thời gian cuối cùng, Lý Hiểu một người như vậy, không thể cự tuyệt được.
Nếu như La Yến chỉ muốn thời gian cuối cùng ở bên Lý Hiểu, cô có thể không so đo với một người sắp chết, hào phóng đem tặng Lý Hiểu, nhưng mà, ngộ nhỡ bệnh tình của cô ấy chuyển biến tốt, cô ấy muốn cùng Lý Hiểu kết hôn thì sao đây?
Tiêu Tĩnh cảm giác mình rất mâu thuẫn, một mặt, cô không hy vọng La Yến có chuyện, bởi vì cô ấy còn trẻ tuổi như thế, mất đi sinh mạng, thật là đáng tiếc, nhưng một mặt, cô lại lo lắng cho mình bởi vì La Yến cùng Lý Hiểu đi tới cuối, không biết có phải hay không do Lý Hiểu đối sử với mình tốt quá, Tiêu Tĩnh đột nhiên phát hiện, mình không bỏ được Lý Hiểu, thì ra là, thời điểm chính cô không phát hiện, mình vô cùng ỷ lại Lý Hiểu.
"Lái xe của em trở về thôi." Lý Hiểu không biết trong thời gian nháy mắt, bên trong lòng Tiêu Tĩnh đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ, từ trong túi tiền lấy ra chìa khóa đưa cho Tiêu Tĩnh.
"Lái xe cẩn thận một chút."
"Em lái xe đi, vậy anh làm sao?" Tiêu Tĩnh nhận lấy chìa khóa trong tay Lý Hiểu hỏi.
"La Yến hiện tại chưa tỉnh, đợi cô ấy tỉnh, nhìn tình huống, tối nay anh tự đi xe trở về là được rồi." Lý Hiểu nói: "Trong tủ lạnh, sáng sớm anh dậy nấu canh đậu xanh, hôm nay ở bên ngoài một ngày, có lẽ đã ăn được rồi, sau khi trở về lấy ra rồi uống."
"Ừ."
Tiêu Tĩnh không khách khí cùng Lý Hiểu, gật đầu một cái liền xoay người rời đi, Lý Hiểu nhìn cô lên xe, phất tay cho cô nhìn, thấy cô nổ máy sau đó mới xoay người trở về phòng bệnh.
"Mẹ. . . . . ."
Tiêu Chi Ca vẫn không nói gì sau khi tín hiệu đèn xanh cho đi mới mở miệng hỏi Tiêu Tĩnh.
"Làm sao vậy?" Tiêu Tĩnh nhàn nhạt hỏi.
"Chú Lý, còn có thể thuộc về mẹ không?" Tiêu Chi Ca là một tiểu quỷ, tự nhiên, ra hiện La Yến, khiến cho cậu có cảm giác xấu.
Có lúc, trực giác đứa bé rất chuẩn, nghe được câu hỏi của con trai, trong lòng Tiêu Tĩnh hơi chìm xuống, nhưng cô không muốn ở trước mặt con trai lộ ra vẻ mặt khổ sở, cho nên đè xuống sự khác thường đáy lòng, lộ ra mỉm cười.
"Không thể, làm sao lại hỏi như thế?"
"Con có cảm giác xấu."
"Nếu như chúng ta thật sự không có duyên phận, cưỡng cầu cũng không có ích lợi gì, nếu như chúng ta hữu duyên, vậy cảm giác chính là sai lầm, đừng nghĩ nhiều, tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi, còn nữa, đây là chuyện của người lớn, con không cần quan tâm nhiều." Tiêu Tĩnh cười cười, con trai đối với chuyện mình tái hôn thấy vô cùng mở, điểm này, là để cho cô không có áp lực cùng người đàn ông khác lui tới, trong lòng Tiêu Tĩnh cảm thấy kiêu ngạo vì mình có một đứa con hiểu chuyện.
Nghe Tiêu Tĩnh nói, Tiêu Chi Ca không nói lời nào, sau khi về đến nhà, muốn lên trên lầu ngủ cùng Tiêu Tĩnh, Tiêu Tĩnh nghĩ đến Lý Hiểu nói chậm một mới về nhà, liền cự tuyệt.
"Chú Lý đã đưa chìa khóa cho con, nếu con không ở nhà, tối chú quay lại thì sẽ không vào được nhà rồi."
"Vậy nếu con không giúp." Tiêu Chi Ca chỉ ở phòng mà Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh chuẩn bị riêng cho, bình thường đều là ở trên lầu ngủ, chính là vì không quấy rầy thế giới hai người, nhưng giờ phút này cậu cảm thấy, mẹ nên cần người ở cùng, phòng trống trải chỉ có một mình mẹ, nhất định sẽ cảm thấy cô độc.
"Được rồi, chúng ta rất lâu không có chơi trò chơi rồi, không bằng cùng nhau chơi đùa trò như thế nào?"
"Dạ."
Hai người từ trong tủ lạnh cầm canh đậu xanh uống..., sau đó chơi game mãi cho đến mười một giờ, cuối cùng Tiêu Chi Ca nhịn không được đã ngủ, Tiêu Tĩnh để cậu nằm xuống nệm, con trai đã lớn rồi, nhưng cô vẫn ôm cậu, tìm chiếc chăn đặt trên người con trai, Tiêu Tĩnh tiếp tục chơi trò chơi một người, nhưng chơi một hồi lại cảm thấy không hứng thú nữa.
Xem ti vi, chơi máy tính, đọc sách, ăn cái gì, mấy phen giày vò, thời gian qua mười hai giờ, Tiêu Tĩnh cũng dần dần không chịu nổi, sau khi mấy lần cùng Chu công kháng nghị, rốt cuộc vẫn phải nhắm hai mắt lại, té lung tung trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Tiêu Tĩnh thức tỉnh, vội vàng từ trên ghế salon nhảy dựng lên mở cửa, bởi vì quá nhanh, còn đụng phải khay trà.
"Bảo bối Tĩnh, xin lỗi, đã trễ thế này còn đánh thức em." Tình huống La Yến ở bệnh viện vẫn tính là ổn định, dưới sự thúc giục của mẹ La Yến, Lý Hiểu trở lại nghỉ ngơi, bởi vì đưa hết chìa khóa cho Tiêu Tĩnh, cho nên lúc trở lại chỉ có thể nhấn chuông cửa, vào nhà thấy Tiêu Chi Ca ngủ ở dưới bàn trà trước mặt trên mặt thảm, đèn phòng khách vẫn sáng, Tiêu Tĩnh mặc dù đổi quần áo nhưng không giống bộ dáng sau lúc ngủ, không khỏi hỏi.
"Em còn chưa ngủ à?"
"Đã ngủ một lúc, bị anh đánh thức, có đói bụng không, có muốn ăn gì không?"
"Không cần, anh đi tắm, em trở về phòng ngủ đi." Trên ghế sa lon rõ ràng có người ngủ qua, nhất định là Tiêu Tĩnh, không cần phải nói, là cô đang chờ mình, lần đầu tiên cảm thấy Tiêu Tĩnh lệ thuộc vào mình, Lý Hiểu cảm thấy rất vui vẻ.
"Được rồi, em trở về phòng ngủ." Thấy được Lý Hiểu, bên trong lòng Tiêu Tĩnh cảm thấy đặc biệt an tâm, ngáp một cái trở về phòng, cô cũng thật sự rất mệt nhọc.
"Ừ." Lý Hiểu mỉm cười gật đầu một cái, chờ Tiêu Tĩnh vào phòng, khom lưng bế tiểu mập mạp Tiêu Chi Ca lên, ôm cậu chở về gian phòng nhỏ của mình, sau đó mới đi phòng tắm.
Chờ Lý Hiểu tắm xong trở về phòng, Tiêu Tĩnh đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, Lý Hiểu nằm một nửa kia, mặc dù rất mệt, nhưng không có buồn ngủ, nhìn một chút cô gái bên cạnh, Tiêu Tĩnh và La Yến là hai loại hình bất đồng, lúc trước chia tay La Yến, anh căn bản không ngờ mình có một ngày sẽ yêu kiểu phụ nữ này, nhưng thật sự sau khi ở cùng, anh lại cảm thấy rất vui vẻ trước nay chưa từng có.
Tiêu Tĩnh trong giấc mộng cảm thấy trên mặt ngứa, mấy lần gãi cũng không giải quyết được vấn đề, không nhịn được mở mắt, thấy Lý Hiểu đang hôn mình từng cái từng cái.
"Anh hôn em tỉnh chưa, công chúa của anh?" Đang trộm hương Lý Hiểu thấy Tiêu Tĩnh mở mắt nhìn mình, cũng không khẩn trương, ngược lại cười hỏi.
"Anh quấy rầy em ngủ." Tiêu Tĩnh có chút chút tức giận.
"Xin lỗi, là công chúa của anh quá đẹp, anh nhìn, liền không nhịn được muốn hôn." Lý Hiểu mỉm cười lên tiếng.
"Đã trễ thế này, anh không mệt sao?" Tiêu Tĩnh vẻ mặt bối rối, thời điểm chưa tỉnh ngủ, không nên vọng tưởng cùng cô nói chuyện yêu đương, không có trực tiếp trở mặt đánh người đã là cực hạn của cô rồi.
"Ngủ, nhưng khi anh nhìn đến em anh không ngủ được."
"Lời này nghe thế nào lại kỳ cục như vậy."
"Ý của anh là, sức quyến rũ của em quá lớn, anh sợ mình nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra sẽ không thấy em nữa."
"Chỉ cần anh không đuổi em đi, không làm chuyện có lỗi với em, tự nhiên em sẽ không đi." Tiêu Tĩnh đang buồn ngủ, nghe Lý Hiểu nói, mơ mơ màng màng đáp lại, lúc này, cũng là tầng ý sâu trong nội tâm của cô.
"Không đuổi em đi, không làm chuyện có lỗi với em, anh biết rồi, anh bảo đảm, anh vĩnh viễn sẽ không đuổi em, sẽ vĩnh viễn không làm chuyện có lỗi với em, có được không? Thời gian không còn sớm, ngủ đi, công chúa của anh." Thấy Tiêu Tĩnh mệt mỏi, Lý Hiểu không hề nói chuyện với cô nữa, nhẹ giọng an ủi để cho cô ngủ.
Động tác Lý Hiểu khẽ vỗ nhẹ trên người cô giống như đứa bé, Tiêu Tĩnh hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, trực tiếp ngủ như chết, mỗi ngày qua mấy giờ vào buổi sáng, tuyệt đối là thời gian ngủ tốt nhất, thời điểm này buồn ngủ nhất, muốn Tiêu Tĩnh không thật không dễ dàng.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại, Lý Hiểu đã rời đi rồi, trên bàn ăn để bữa sáng do anh dậy sớm dậy nấu cháo, phía trên còn để một tờ giấy, ý bảo cô phải ăn hết toàn bộ bữa sáng.
"Mẹ, chào buổi sáng nè." Tiêu Chi Ca đột nhiên từ trong phòng bếp xông ra, dọa Tiêu Tĩnh giật mình.