Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 65-1: Vay tiền



Lý Hiểu dù sao cũng là bạn trai cũ của La Yến, hơn nữa lúc này anh lại có bạn gái, cho nên mặc dù thời điểm La Yến đang nằm viện anh ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc La Yến, nhưng khi làm tang không có đi thay cha La Yến thu xếp, coi như anh không để ý, cũng muốn suy nghĩ cảm thụ cha La Yến, chỉ là lúc hỏa táng, anh và Tiêu Tĩnh đều được mẹ La mời, mời bọn họ tham gia tang lễ La Yến.

Trong tang lễ đang tiến hành hỏa táng, người thân thích La Yến tương đối ít, ngược lại bạn bè tới không ít, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu được an bài ở hàng ngũ bạn bè, trước cử hành tang lễ sau đó mới đi hỏa táng, nhìn tận mắt La Yến được đưa vào hỏa táng, trong lòng Tiêu Tĩnh càng trống trải, một người, cứ như vậy không còn sao?

Trình tự tiếp theo, Tiêu Tĩnh đã không để ý nữa, vậy nên mới từ trong chỗ hỏa táng ra ngoài, ngay lúc đó cô liền nhận được điện thoại mẹ Tiêu, là Chu Quân đến thăm, còn nói tặng quà, không biết muốn làm gì.

Trong giọng nói mẹ Tiêu không che giấu chán ghét và đề phòng Chu Quân, Tiêu Tĩnh phỏng đoán Chu Quân nhất định đứng ở trước mặt mẹ, sau đó mẹ là cố ý nói cho hắn nghe, mà suy đoán này đã rất nhanh được chứng thực.

Biết chồng trước của Tiêu Tĩnh tới, Lý Hiểu có chút do dự, một bên là tang lễ bạn gái trước, một bên là chồng trước của bạn gái hiện tại đến, anh nên đi đâu mới đúng?

"Anh ở chỗ này đi, em tự trở về." Tiêu Tĩnh thấy rõ ràng Lý Hiểu không được nghỉ ngơi tốt, cứ như vậy đi đả kích Chu Quân sẽ không tốt, hơn nữa không biết Chu Quân tới nơi này là vì cái gì, hay là mình trở về trước nhìn kỹ một chút.

"Vậy cũng được, một lát sau anh sẽ về, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh." Nghe được Tiêu Tĩnh nói như vậy Lý Hiểu suy nghĩ một chút gật đầu, sau tro cốt La Yến sẽ đi hạ táng, sau khi hạ táng là ăn cơm, đến lúc đó anh không đi, trực tiếp về nhà.

"Vâng." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái.

"Em lái xe của anh về, một lát anh theo đội ngũ đi."

"Vâng." Lò hỏa táng ở vùng ngoại ô, nơi này không tiện thuê xe, đi quả thật phiền toái, Tiêu Tĩnh không có cự tuyệt ý tốt của Lý Hiểu, từ trong túi xách của mình lấy ra mấy trăm đồng đưa cho Lý Hiểu.

"Anh cầm ở trên người, nếu muốn thuê xe có thể dùng."

"Ừ." Lý Hiểu gật đầu một cái, sau khi ở chung cùng Tiêu Tĩnh một thời gian, anh không có thói quen để ví tiền trên người, dù sao cho Tiêu Tĩnh bảo quản hết, thời điểm muốn dùng kêu cô đưa cho đều giống nhau.

Từ lò hỏa táng trở về, thời gian mất một giờ đi xe, khi Tiêu Tĩnh về đến nhà, Chu Quân rõ ràng không kiên nhẫn đợi được nữa, nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Tĩnh tới, ánh mắt sáng lên, rất nhiệt tình tiến lên đón.

"Tĩnh, em đã về."

Tiêu Tĩnh nghe được Chu Quân gọi mình thiếu chút nữa té ngã trên đất, nhìn Chu Quân vô cùng quái dị, thi thoảng anh ta gọi mình là vợ, bảo bối, nhưng mà phần lớn này là ở trên giường, bình thường chỉ Tiêu Tĩnh, chưa từng có kêu Tĩnh, không có gì mà lại ân cần, thì không phải là ăn chộm sao, Tiêu Tĩnh cảnh giác nhìn anh ta.

"Đây là nhà tôi, tôi trở về có cái gì không đúng sao, hơn nữa, êm đẹp, anh chạy tới nơi này làm gì?"

"Anh nhớ em và con trai, tới xem một chút."

"Anh thật rỗi rãnh, công ty không cần anh quan tâm à? Còn nữa, vợ mới của anh tên gì nhỉ, chả lẽ không ăn giấm?" Tiêu Tĩnh cười như không cười nhìn Chu Quân.

"Anh muốn giải thích tôi không muốn nghe, tôi tuyệt đối không tin, anh nói thăm con trai, thì tôi còn tin một chút, nhưng là, trong thời gian gần một năm này chúng ta đã ly hôn, tôi sẽ tuyệt đối không tin, coi như tin, anh cũng không cần thiết tự mình đã chạy tới, gọi điện thoại dễ dàng hơn nhiều, chúng ta ly hôn hơn mấy tháng rồi, một cú điện thoại cũng không có, đột nhiên chạy tới đây nói muốn thăm chúng tôi, Chu Quân, nói thế nào chúng ta cũng đã làm mười năm vợ chồng, bình thường duới tình huống như thế, chính là anh có chuyện gì muốn cầu xin tôi."

"Ha ha, Tĩnh, lời này của em nói xong quá khách khí, đừng nói chúng ta làm mười năm vợ chồng, dù là làm mười năm bạn bè bình thường, tình cảm đạm bạc này cũng nên có cơ sở nhất định, nếu là người bạn tách ra, khẳng định sẽ nhớ nhung, huống chi là quan hệ của chúng ta đây." Chu Quân có chút xấu hổ cười.

"Đừng tìm cách lôi kéo tình cảm, tôi và anh đã kết thúc, làm bạn bè, tình cảm càng làm càng tốt, hoặc là, làm vợ chồng, tình cảm càng ngày càng tốt, sau đó đến già đầu bạc, hoặc là, tình cảm càng ngày càng kém, sau đó chia tay kết thúc, rõ ràng, chúng ta thuộc loại tình huống sau, cho nên anh không cần nói với tôi chuyện tình cảm gì hết, tôi hiện tại có bạn trai mới rồi, anh cũng có vợ mới, không cần thiết dây dưa, anh có lời gì cứ việc nói thẳng, quanh co, một lát tôi lại nghĩ anh đến thật thăm con trai đấy, cái khác, anh không cần nói với tôi, đến lúc đó, anh đừng trách tôi vô tình." Tiêu Tĩnh không cho một ít mặt mũi, trực tiếp phơi bày ngụy trang của Chu Quân, cái gì muốn cô, đều là nói nhảm, đầu tiên thấy Chu Quân nhìn cô cũng biết, anh ta vô sự sẽ không lên điện tam bảo.

"Đừng đừng, thật ra thì, anh hôm nay, đúng là có một chút chuyện muốn ngươi thương lượng cùng em." Chu Quân lúng túng nhìn Tiêu Tĩnh.

"Anh cùng con gái của tôi có chuyện gì để thương lượng, các ngươi đã ly hôn, cần tôi lấy giấy chứng nhận ly hôn cho anh xem không?" Mẹ Tiêu đứng ra che chở con gái, kiên quyết không cho Chu Quân chiếm một chút tiện nghi nào của con gái.

"Mẹ. . . . . ." Chu Quân có chút xấu hổ nhìn mẹ Tiêu.

"Ai là mẹ anh, tôi không có ngươi con trai như vậy, không cần gọi loạn." Mẹ Tiêu nhắc nhở, mấy ngày trước mẹ Chu nghĩ tác hợp con gái mình và Chu Quân, xác minh thái độ Chu Quân, lúc này mới bao lâu, Chu Quân tự mình tới cửa, xem ra Chu Quân gặp chuyện không nhỏ, càng như vậy, bà càng muốn cảnh giác lên.

"Tĩnh, anh nói chuyện với em một chút." Biết người họ Tiêu không hoan nghênh mình, Chu Quân không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tiêu Tĩnh.

"Có chuyện gì không thể nói trước mặt chúng ta?" Vào lúc này cha Tiêu đứng bênh vợ con, tuyệt đối không để Chu Quân chiếm một chút tiện nghi nào của con gái.

"Cái này. . . . . ." Chu Quân có chút mất tự nhiên đứng ở phòng khách nhà họ Tiêu, ô ô a a đúng là không nói ra mình đến tột cùng là vì chuyện gì.

"Rốt cuộc có chuyện gì, anh không muốn nói phải không, tôi liền đi, tôi đang rất vội." Tiêu Tĩnh nhìn bộ dáng Chu Quân, mặc dù có chút đáng thương, nhưng nghĩ tới anh ta làm mấy chuyện có lỗi, lại cảm thấy đáng hận, vì vậy cắn răng không để cho mình đồng tình, bộ dáng cố ý giả bộ chẳng hề để ý.

"Đừng. . . . . ." Nghe được Tiêu Tĩnh nói như vậy, Chu Quân vội vàng ngăn lại, tiếp theo sau đó ô ô a a, chỉ là lần này, anh cuối cùng biểu đạt mình tới nơi này có ý tứ, chính là gần đây công ty xảy ra chút chuyện, tiền bạc hơi thiếu, sau đó tiền bị lấy hết, thời điểm ban đầu ly hôn anh ta cho Tiêu Tĩnh hai trăm vạn, bây giờ muốn Tiêu Tĩnh cho mượn ít tiền tới ứng phó.

"Cái gì, vay tiền, anh tới vay tiền vợ trước, anh có lầm hay không, Chu Quân, là anh khi dễ con gái tôi, giờ lại tới bắt lạt nó nữa sao, nói cho anh biết, có tôi ở đây, anh đừng mơ tưởng. . . . . ."

"Mẹ. . . . . ." Mình vẫn không nói gì, mẹ Tiêu đã nhảy lên, Tiêu Tĩnh vội vàng ngăn lại, ý bảo bà không cần nói, để cho mình, quay đầu lại nhìn Chu Quân.

"Anh tìm tôi vay tiền, công ty gần đây có chút việc, quay vòng vốn không ra, anh cần bao nhiêu?"

"Một trăm vạn." Chu Quân có chút chần chờ mở miệng, thật ra thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng mình mới cho Tiêu Tĩnh hai trăm vạn, lập tức lại lấy một nửa, trong lòng của anh ta cũng có chút băn khoăn.

"Chu Quân, không phải tôi không cho anh mượn, anh tự vuốt lương tâm của mình hỏi một câu đi, vợ chồng chúng ta tổng cộng có bao nhiêu tài sản, rốt cuộc có nhiều hay ít, anh bên ngoài, để người phụ nữ khác mang bầu đứa bé, anh nói muốn ly hôn, tôi không nói hai lời đồng ý, tôi không cùng anh chia công ty, không cùng anh chia tài sản, chỉ cần hai trăm vạn, này hai trăm vạn, tôi cũng không có ý định dùng, đây là tôi muốn dùng cho con trai đi học đến khi trưởng thành kết hôn." Tiêu Tĩnh nhàn nhạt mở miệng.

"Hai trăm vạn nghe thì rất nhiều, nhưng mà, con trai thích tham gia những lớp học hay, hàng năm cần không biết bao nhiêu học phí, trong lòng của anh cũng đếm được, số tiền này, bất tri bất giác sẽ không còn, thậm chí có thể không đợi được đến khi nó kết hôn, nói không chừng trước 18 tuổi sẽ dùng sạch, mà thời điểm tôi ly hôn nói sẽ không đòi tiền của anh, anh hiện tại có khó khăn là không có lỗi, tôi muốn hỏi, anh có phải thật sự đến đường cùng rồi không, có phải là anh muốn đi ngủ ngoài đường, có phải là anh muốn vợ trước của anh, một phân tiền trong tay cũng không có?"

Chu Quân: ". . . . . ."

"Chu Quân, anh sờ lại lồng ngực của mình đi, nếu như anh thật sự đến bước đường cùng, chúng ta vợ chồng mười năm, tôi sẽ đưa ra trợ giúp, nhưng là, bây giờ anh thật sự đến bước đường cùng ư, anh tới nơi này, là chủ ý của vợ anh, anh trả lời cho tôi, đó là vợ anh, con anh, chẳng lẽ, Chi Ca thì không phải là con của anh sao, bởi vì tôi và anh ly hôn, cho nên anh có thể liều mạng rồi sao?"

"Anh. . . . . ."

"Tôi vẫn luôn tin chắc, có một người đàn ông có lòng, trên bản chất chính là một người đàn ông tốt, Chu Quân, nhất dạ phu thê bách nhật ân, anh bây giờ có niềm vui mới liền quên người cũ, còn muốn ép vợ cũ đến đường cùng ư, Chi Ca đã sắp mười tuổi rồi, sẽ nhớ kỹ những gì nó thấy, chẳng lẽ, anh muốn cho nó nhìn, cha của nó đối đãi như thế nào với mẹ nó hay sao?" Tiêu Tĩnh mặt bi thống nhìn Chu Quân.

"Thật xin lỗi." Trước khi đến, Chu Quân đã chuẩn bị tốt, tưởng tượng các loại phản ứng sau khi Tiêu Tĩnh biết mình muốn tiền, anh cho là cô sẽ nóng giận đuổi anh đi ra ngoài, tuyệt đối không nghĩ tới Tiêu Tĩnh nói cho mình rõ tình cảm, những câu thật lòng, nhất thời, các loại đau lòng liền dâng lên trong lòng, mình thật sự khốn kiếp, nghe Trữ Kha nói mấy câu liền bỏ chạy tới đây muốn tiền, Tiêu Tĩnh nói đúng, Chi Ca cũng là con của mình, cô là một người phụ nữ mang theo đứa bé không dễ dàng, hai trăm vạn này là tiền chia tay, sau này cô sẽ không đòi tiền mình, vẫn còn phải chịu trách nhiệm Chi Ca cả đời, mình tại sao có thể đối sử tàn nhẫn với vợ cũ như vậy?

"Chuyện tiền bạc, anh sẽ tự nghĩ biện pháp, thật thật xin lỗi, Tiêu Tĩnh, là anh suy nghĩ thiếu chu đáo, vốn là, anh thiếu mẹ con em, em hãy yên tâm đi, cho dù anh đến bước đường cùng, anh cũng sẽ không trở lại làm phiền em, chỉ hy vọng em nuôi lớn Chi Ca thật tốt, về sau, lúc rãnh rỗi để cho nó gọi điện thoại cho anh, hi vọng trong lòng của nó, vẫn nhận thức anh là cha."

"Nó đương nhiên nhận thức anh làm cha, mặc kệ anh làm chuyện gì có lỗi với tôi, vẫn cũng là chuyện giữa chúng ta, Chi Ca là thuộc về con của chúng ta, coi như hôm nay anh có gia đình mới, ngày mai có thể tôi cũng sẽ có gia đình mới, nhưng nó vĩnh viễn sẽ là con của chúng ta, về sau nó trưởng thành, vẫn sẽ gọi anh một tiếng cha." Vẻ mặt Tiêu Tĩnh chân thành nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.