Cố Dạ Thâm liếc bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay mình một cái, thật sâu trong mắt mơ hồ lóe sáng: “Muốn vượt qua một người mà ngay từ đầu đã bắt chước, nếu không có kinh nghiệm tương đối hoặc với tài năng bẩm sinh thì kết quả cuối cùng cô có thể sẽ mãi mãi bị hạn chế và ảnh hưởng phong cách của cô ấy.”
Ôn Noãn từ từ buông tay anh ra, không rõ chân tướng: “Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Phương pháp tốt nhất là cô hãy bỏ cô ấy qua một bên, theo lý niệm và suy nghĩ của mình sáng tác ra phong cách tác phẩm, chỉ cần làm cho người ta hai mắt tỏa sáng cô sẽ bước đến từng bước thành công. Thành tựu của cô được nhận định ở trên trình độ của cô ấy thì đó mới thực sự là vượt qua.” Giọng nói của Cố Dạ Thâm trầm thấp, nói rất chậm nhưng lại có trọng lượng khác thường.
“Nhưng hiển nhiên con đường này sẽ thất khó khăn.” Ôn Noãn không ủng hộ, “Nói muốn tự tạo ra nhãn hiệu thuộc về mình dễ như vậy sao?”
“Trừ khi trên trời rơi xuống một miếng bánh lớn, nếu không mỗi một con đường thành công đều sẽ luôn xuất hiện chông gai.” Cố Dạ Thâm nghiêng mắt nhìn cô, “Ôn Noãn, nôn nóng cũng không phải là chuyện tốt.”
Bị nhìn thấu rồi! Ôn Noãn vô cùng thẹn thùng, mỗi ngày cô chỉ làm những chuyện vặt, cũng may là vừa mới bắt đầu, thời gian dài một chút đã không chịu được, cô thích thiết kế, cùng muốn làm nhà thiết kế, nếu như có thể thiết kế ra một bộ trang phục làm mọi người lau mắt mà nhìn thì trước hết làm trợ lý thiết kế cũng không thể không được.
Nhưng sự thật quả nhiên như Cố Dạ Thâm nói, chỉ vì cái trước mắt cũng không là chuyện tốt, bắt chước người khác chẳng những không thành công, ngược lại còn làm cho người ta thất bại.
Thấy vẻ mặt khổ não của cô, Cố Dạ Thâm không đành lòng, an ủi: “ Cứ từ từ, cô là một người đặc biệt có tài.”
Ôn Noãn nghi hoặc nhìn anh, đầu óc cô xoay tròn theo thói quen nháy mắt mấy cái, chợt, ánh mắt của cô từng điểm từng điểm sáng lên, nụ cười cũng nổi lên trên má: “Tôi hiểu rồi, thay thế được vị trí đế vương là thành công, nhưng bằng cách khác ta xác định ranh giới tự làm vua, xây dựng đất nước lớn mạnh cũng là thành công,“ Cố Dạ Thâm, Thể Hồ Quán Đình (Nghi thức xối nước lên đầu), tôi có thể tan làm về nhà rồi.”
Muốn thành công cần phải dấu nghề, ngàn lần không thể gấp, nếu không thành công kia cũng chỉ là bọt biển, sao băng, hoa Quỳnh thoáng qua thôi.
“Vậy cô ngồi xe tôi về đi.” Cố Dạ Thâm nhìn Ôn Noãn vui vẻ dọn dẹp bàn làm việc, trong đôi mắt đều là yên vui và dịu dàng. Đợi Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn tới, mắt anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, Cô nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ thấy rất nhiều mây, mỉm cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Cố, thời gian vẫn còn sớm, tôi ngồi xe buýt về cũng được.” Cô cũng không chắc ngày mai mình sẽ may mắn không trở thành nhân vật chính của nhóm bát quái trong tòa nhà này khi ngồi xe của anh. Hoàn cảnh cũng như số tuổi của cô đều không cho phép, vì vậy khi anh chuẩn bị mở miệng lần nữa, cô cố gắng xoay người chỉ tay vào thùng rác nói sang chuyện khác, “Bản vẽ của Giám đốc Thiết kế Nam Phong bị xé rồi, tôi lấy gì để trả cô ấy đây?”
“Cô ấy đưa cho cô không phải là bản chính, còn bản khác mà.” Cố Dạ Thâm đưa tay tắt đèn bàn, đối với lời từ chối nhã nhặn của cô anh cũng không để tâm, “Đi thôi.”
Cố Dạ Thâm đi thẳng đến bãi đậu xe, Ôn Noãn một mình ra khỏi tòa nhà, bác bảo vệ vừa cưới với cô vừa mở cửa: “Tiểu Ôn, hôm nay lại làm thêm à?”
“Dạ vâng ạ.” Ôn Noãn mỉm cười đáp lại, một đường đi đến trạm xe buýt, đến trạm xe buýt, đèn đường kéo dài, bóng dáng cô nhìn có chút cô đơn. Vậy mà mười phút trôi qua cũng không có một chuyến xe buýt đi đến đường Tân Giang Hoa, ngược lại lại có một chiếc xe BMW mầu đen dừng ở trước mặt cô, Cố Dạ Thâm ngó đầu ra: “Lên đây đi.”