Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 37: Mê mẩn



Sau khi tan làm, đợi đến khi đèn đường rực rỡ Ôn Noãn mới ra về, cô không trực tiếp ngồi xe buýt hay gọi taxi, cô chỉ đi bâng quơ dọc theo đoạn đường chính đi về phía trước, trong lòng khổ não, phiền muộn. Cô thật sự già rồi, đầu óc xoay chuyển hình như không còn linh hoạt như trước.

Không biết đi bao lâu, đến một chỗ rẽ, trước mắt cô là một khoảng trắng sáng, đèn đường rực rỡ phồn hoa, dòng người vội vàng, nhốn nháo. Các cô gái xinh đẹp đứng ở cửa các cửa hàng trang sức tinh xảo, mỹ lệ với gương mặt tươi cười chào đón các hướng, có một cửa tiệm phát ra bài hát của Vương Tâm Lăng (Người yêu đầu tiên)”

………….

Mất đi người yêu đầu tiên lại là cảm giác này

Cứ tưởng là yêu bằng toàn bộ trái tim

Mất đi người yêu em như

Như chết từng chút, từng chút một

Khi em mất đi người mình yêu, một giây kia trái tim em đột nhiên già cỗi

………..

Ôn Noãn đứng lại giữa dòng người lui tới, cô nghe được bài hát này tinh thần nhất thời hoảng hốt, cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên “Ôn Noãn” cô mới mơ hồ xoay người lại.

Dưới ngọn đèn neon, Cố Dạ Thâm cao lớn mạnh mẽ, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, áo T shirt mầu tím đậm đứng ở đó, ánh đèn đổ xuống người anh tạo nên một loại khí khái không nói ra được, anh nhìn cô, ánh mắt giống như biển cả.

“Cô ăn rồi sao?” Anh hỏi.

“Còn chưa ăn.” Cô đáp, có một chút khó chịu.

Đêm đó anh đột nhiên gọi cô “Ôn Noãn” quen thuộc như vậy, giọng nói trầm thấp vang vọng gợi lên cho cô chút trí nhớ không rõ ràng. Nếu như ngày Cá tháng tư mưa phùn đó, người nhường lại cho cô phòng trọ là anh, vậy thì lần đầu tiên hai người gặp nhau không phải là trên máy bay rồi. Đêm đó cô lăn qua lộn lại, trong đầu giống như có cái gì đó kêu gào, có chút suy nghĩ giống như tia chớp tháng qua, trong chớp mắt rồi lại hỗn độn thành một mảnh, không thể nhìn rõ.

Mà liên tục mấy ngày từ sáng ngày hôm sau cô cũng không gặp lại anh, có ngày cô nghe được mấy cô gái phòng thiết kế nói chuyện phiếm mới biết anh đi nước ngoài công tác, hơn nửa tháng trở lại đây hình như anh đã đi công tác về, khi cô đang ngủ có thể nghe được tiếng đóng cửa nho nhỏ “Rắc rắc”, nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt anh.

Lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng không có câu trả lời, Ôn Noãn, Ôn Noãn, tại sao anh lại có thể gọi một cách thân thuộc đến vậy?

“Ôn Noãn, đi Hồng Vận ăn cá không?” Cố Dạ Thâm cho tay vào túi quần nhàn nhã đi bên trái cô.

“À? Thế nào cũng được.” Ôn Noãn thuận miệng đáp lại hoàn toàn xem nhẹ đề tài của họ đã tiến hành được đến đi nơi nào ăn cơm, trong đầu cô chỉ nghĩ, anh vừa mới gọi cô Ôn Noãn, không phải là Ôn Noãn, có lẽ là đêm hôm đó do cô khóc nhiều quá nên ánh mắt mới trở nên mơ hồ nhìn anh lại thành Đồng Diệu, đến tai cũng sinh ra nghe nhầm. Nhưng rõ ràng âm thanh “Ôn Noãn” ấy không chỉ quanh quẩn bên tai cô một lần.

Là anh? Không phải là anh?

“Chị ơi, làm phiền chị một chút được không?” Chợt có một cô bé học sinh xinh đẹp đứng ở trước mặt Ôn Noãn, mắt ngọc, mày ngài, nụ cười ngọt ngào, phía sau cô còn có một bạn học sinh nam.

“À, có chuyện gì vậy?” Ôn Noãn không hiểu, Cố Dạ Thâm cũng dừng lại.

“Chị ơi, chị cùng anh ấy mua áo tình nhân ở đâu vậy?” nữ sinh chỉ chỉ vào Cố Dạ Thâm, “Em đi dạo hết cả các cửa hàng bán quần áo ở các ngõ lớn nhỏ của thành phố này mà cũng không thấy bán áo tình nhân, chị có thể nói cho em biết được không?”

Ôn Noãn ngẩn người, áo tình nhân ư? Cô nhìn lại, mình mặc một áo T Shirt trắng cổ tròn, ở ngực có một cây hoa anh đào đang nở cùng với một chuỗi từ đơn tiếng anh, có một vài cánh hoa anh đào ở một vài chỗ, không có gì đặc biệt vì cô luôn luôn ăn mặc đơn giản, nhẹ nhàng, khoan khoái. Suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô là mặc trẻ một chút, thứ hai là cô cũng không muốn mặc quần áo trở nên quá gây sự chú ý của mọi người.

Sau đó cô nhìn đến Cố Dạ Thâm, anh mặc một chiếc áo T Shirt cổ tròn màu tím đậm, trước sau đều có in hoa văn và chữ tiếng anh mẫu, rất bình thường, không có gì đặc biệt. Trừ khi đi làm phải mặc áo sơ mi thiết kế cầu kỳ thì bình thường hình như anh đều thích mặc T shirt, điều này làm cho anh như trẻ hơn một chút so với tuổi thật.

“Em gái à, em nhìn thấy chỗ nào giống là áo tình nhân vậy?” Ôn Noãn tò mò hỏi, ngoại trừ bên ngoài đều là áo T shirt cô cũng không tìm thấy hai bộ trang phục này có bất kỳ liên quan mật thiết gì, ngay cả mầu sắc cũng một trời một vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.