Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 47-1: Cầu hôn (1)



Oán giận?

Ôn Noãn chẳng nói đúng sai, cô chỉ cười, “Đường Tử Khoáng, bây giờ anh nói những thứ này có ý nghĩa gì. Ban đầu khi mới vừa thất tình cùng anh kết hôn là quyết định của em, bản thân mình chắc chắn sẽ phải gánh chịu mạo hiểm. Mặc dù em thật sự nghĩ, mình một khi kết hôn thì đời này sẽ cùng anh sống đến già rồi.” Cô có chút buồn bã, nhưng cũng không thể làm được gì.

“Anh………..” Đường Tử Khoáng giật giật khóe miệng, anh muốn nói lại thôi, cuối cùng ánh mắt ảm đảm, cái gì cũng không nói ra khỏi miệng.

“Đường Tử Khoáng, anh thật sự không cần tự trách mình.” Ôn Noãn nhàn nhạt cười, “Em có thể hiểu được thế giới cuối cùng cũng tách rời, huống chi em và anh đều không có tình cảm làm cơ sở hôn nhân. Hơn nữa em cũng không thể phủ nhận, tự em cũng có vấn đề, chính em cũng không có dụng tâm duy trì cuộc hôn nhân này.”

“Em đã làm rất tốt………..” Đường Tử Khoáng dường như rất buồn bã, “Là do anh không có phúc khí, không biết quý trọng………Ôn Noãn, thật xin lỗi!” Hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng hắn giống như bị một tảng đá lớn đang đè ép, không thở được.

Ôn Noãn cảm thấy hắn là lạ nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, “Đường Tử Khoáng, anh không sai, chỉ là không yêu em mà thôi. Hai năm qua chúng ta cũng biết rõ lòng nhau, trong lòng em và anh đều để đối phương vào một góc nào đó.” Cô thương cảm cười, độ lượng phân tích. “Em từng nghĩ tới, nếu như chúng ta chưa từng trải qua như vậy, cho dù là hôn nhân bắt buộc nên cùng nhau kết hợp nhưng có khi sẽ lâu ngày sẽ sinh tình, cuối cùng có khi lại yêu nhau. Nhưng anh xem, tình yêu giống như một gian phòng, khách trọ rời đi nếu không quét dọn sạch sẽ thì khách trọ kế tiếp sẽ không thể vào ở. Anh có Quan Tâm Duyệt, em có Đồng Diệu, cho nên chúng ta không thể vào lẫn tim nhau được. Hiện tại cuộc sống của em có khởi đầu mới, em trải qua rất phong phú, thậm chí là vui vẻ, cho nên anh đừng bao giờ nói xin lỗi. Hai năm qua anh cho em sự ấm áp và chăm sóc em đã rất cảm kích rồi.”

Cô không biết cuộc sống trước mắt có được tính là tự mình phá kén hay không, nhưng rõ ràng cô có cảm giác nụ cười bắt đầu ngày mới đang dần dần nhiều lên. Có lẽ đây là sự lột xác từ từ của cô, từ từ hướng về phía nhân sinh mới, tiến về phía trước tạo ra cảm hứng.

Xe dừng ở ven đường bên cạnh tiệm bánh “Bánh ngọt ấm áp” trên đường Hải Đường, sau khi Ôn Noãn xuống xe, Đường Tử Khoáng cũng đồng thời xuống xe và gọi cô. Cô xoay người lại thế nhưng hắn lại nhìn cô không nói lời nào, cô chưa bao giờ thấy ánh mắt của hắn u ám và tối tăm như vậy, tháng sáu rất nóng nhưng ánh mặt trời cũng không thể chiếu được vào nơi sâu nhất trong đôi mắt hắn.

“Đường Tử Khoáng?” Ôn Noãn không hiểu.

Đường Tử Khoáng chỉ nhìn cô hồi lâu mới mở miệng như tự mình giễu cợt: “Ôn Noãn, anh hy vọng em sẽ oán trách anh, hận anh.” Hắn nói xong liền vào trong xe thật nhanh, nhanh chóng khởi động xe giống như là chạy trốn.

Ôn Noãn giật mình, cô có một ảo giác, hơn hai tháng nay Đường Tử Khoáng không cùng người thương nối lại tình xưa, thăng quan tiến chức thuận lợi mà ngược lại, cả người hắn có vẻ trống vắng, lạnh lẽo như bị mất đi cái gì đó.

Nhưng cũng không còn liên quan tới cô nữa!

Vừa đi vào “Ấm áp” thì thấy Hàn Triết đang bưng bánh ngọt từ trong nhà ra ngoài, thấy cô anh cười ý bảo cô tìm chỗ ngồi trước.

Lúc Hàn Triết cười lộ ra một hàm răng trắng bóc, so với nước da màu lúa mạch của cậu càng tôn nhau lên rất thú vị. Ánh mắt cậu cũng sáng lên như ánh sao lóe sáng trong màn đêm.

Vào buổi sáng, cửa hàng bánh ngọt làm ăn tương đối vắng vẻ, Ôn Noãn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Hàn Triết tiễn vị khách đặt bánh ngọt đi rồi trở lại, tao nhã và lễ độ: “Vị nữ sĩ này, xin cho hỏi cô cần bánh gì? Cô dùng ở chỗ chúng tôi hay là mang đi?”

Ôn Noãn nhìn cậu một cái, cô cũng hếch mặt lên ngạo mạn nghiêm trang: “Tôi muốn bánh ngọt hương Lavender, Quế Hoa Cao, bánh ngọt rắc mè, bơ quả hạnh đào, bơ hạnh nhân, Jesus Christ…..Thôi, mỗi loại bánh trong tiệm lấy một phần đi! Bản tiểu thư muốn đóng gói mang đi, nhanh tay lên một chút nha!”

Hàn Triết cười đến nghẹn vẫn tiếp tục giả vờ: “Vị nữ sĩ này, vốn các loại khác đều có, lúc này Jesus Christ……..Có hơi khó rồi.”

Ôn Noãn lập tức không nhịn được bật cười.

Cô cười thật sự, cô đã có thể cùng người khác nói đùa.

Hàn Triết cũng cười, cuối cùng lại từ từ che giấu chỉ nghiêm túc nhìn Ôn Noãn, giống như trút được một loại gánh nặng: “Ôn Noãn, mình thật sự sợ cậu không đến.”

Ôn Noãn ngẩn người, né tránh ánh mắt nhìn chăm chú của cậu, cô đứng lên cười: “Hàn Triết, không phải cậu nói mẹ cậu đã trở lại sao? Bà đang ở đâu?”

Tính ra sau một năm kia cô không để ý tới Hàn Triết thì lại nhìn thấy mẹ Hàn ở tang lễ Đồng Diệu, lúc ấy cô đau lòng quá nên cũng chưa từng gọi bà.

Sau ngày giỗ của Đồng Diệu, bởi vì cô chưa chính thức qua cửa nên cha mẹ Đồng không để cho cô lấy thân phận con dâu xuất hiện, mỗi lần cô đều chỉ có thể đến chỗ họ tế lễ, vì vậy cô cũng không gặp bà.

Hiện tại tính ra cô cùng Hàn mẹ đã bảy năm không gặp.

Cô tránh, Hàn Triết cười nhàn nhạt tiếp nhận, cậu chỉ vào phòng sấy: “Ở trong đó, bà đang tự tay làm bánh ngọt, hôm nay khách tới quán đều có lộc ăn.”

Ôn Noãn cười liếc mắt dò xét cậu một cái, “Khó trách hôm nay cậu lại làm nhân viên phục vụ.” Cô đứng lên, “Mình đi xem một chút.”

Phòng sấy, mẹ Hàn Triết là Đồng Tố Hinh mặc một chiếc áo dài trắng, đầu đội mũ đang qua lại bận rộn, hai bên tóc mai của bà có điểm chút sợi trắng, khóe mắt ôn hòa cũng có nếp nhăn, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, có thể nhìn ra được chính là bà đang rất thoải mái, vui vẻ.

Mặc dù đã cách nhiều năm không gặp nhưng Ôn Noãn nhìn thấy bà hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm, cô hé miệng khẽ gọi: “Mẹ Hàn.”

Đồng Tố Hinh quay đầu lại, thấy nàng bà lập tức mặt mày hớn hở, cũng không để ý tay mình đầy bột mì đã kéo cô tới: “Ôn Noãn tới đây, hôm nay làm trợ thủ cho mẹ Hàn.”

Ôn Noãn không tự chủ được bị bà bắt đi rửa tay, cô cảm thấy hoảng hốt, thời gian như chưa từng trôi qua, mẹ Hàn đối với cô như chưa từng có cảm giác xa lạ.

Ban đầu do miệng cô tham ăn nên thương đến nhà Hàn Triết, mỗi lần vừa vào cửa thì mẹ Hàn đều kéo cô vào làm trợ thủ như vậy, cô có thể quang minh chính đại vừa làm vừa ăn vụng các loại bánh ngọt cho đỡ thèm.

Mặc đồng phục làm việc vào, cô đội mũ lên đầu, trong nháy mắt Ôn Noãn như biến thành thợ làm bánh. Cô đánh trứng, nhào bột mì, cho thêm phấn bột, dầu salad, đường cát trắng. Rất lâu rồi cô chưa từng làm bánh nên có chút không quen, nhưng cũng chỉ trong chốc lát đã thấy quen thuộc.

Hàn Triết tựa vào cạnh cửa nhìn cô cười, lúm đồng tiền ở hai má như ẩn như hiện, cô hoàn toàn không phát hiện ra vẫn vô cùng nghiêm túc nhào nặn bột mì.

Đồng Tố Hinh ở bên hai người chần chờ mấy cái mới hé miệng cười không ngừng.

Tiếng cười đùa làm Ôn Noãn chú ý, cô cũng chưa hiểu gì, Đồng Tố Hinh thấy cô mờ mịt cũng không nói ra chỉ hỏi: “Ôn Noãn, cô nghe nói cháu đã ly hôn.”

“Vâng, đã ly hôn.” Ôn Noãn trả lời đơn giản, mẹ Hàn cười vì chuyện này sao? Tại sao lại hả hê như vậy chứ! Hơn nữa chuyện cô ly hôn còn chưa công bố, cái này là do Hàn Triết!

Cô quay đầy nhìn Hàn Triết còn đang tựa cạnh cửa một cái lại thấy mặt anh đang đổ mồ hôi lạnh, bộ dạng cầu xin tha thứ, cô đúng là hết chỗ nói.

Đồng Tố Hinh thấy thế lập tức giơ tay dính đầy bột mì đẩy Hàn Triết: “Đi đi, đi ra bên ngoài chào hỏi khách đi.” Đẩy Hàn Triết đi xong bà đóng cửa lại, nhìn Ôn Noãn với ánh mắt lấp lánh, thấm đẫm nụ cười, “Nếu đã ly hôn, vậy cháu có nên suy nghĩ một chút về việc làm con dâu cô không?”

“Mẹ Hàn……..” Ôn Noãn không biết nói gì cho phải, Hàn Triết, trước sau gì cậu ấy vẫn còn yêu cô, nhưng cô đã vô phương giao phó như vậy. Cậu không phải là Đường Tử Khoáng, Đường Tử Khoáng đối với cô không có tình yêu, cô đối với Đường Tử Khoáng cũng không đặc biệt có tình cảm, hai người ở chung một chỗ thì có thể thản nhiên không có áy náy. Nếu cô và Hàn Triết ở cùng nhau thì tình hình sẽ khác rất lớn, một bên là yêu sẽ mệt mỏi, chịu đựng cũng giống nhau đều sẽ mệt mỏi, đối với người nào cũng không công bằng.

Muốn cô hạ quyết tâm tái hôn trừ phi cô có thể quên Đồng Diệu để yêu một người khác một lần nữa. Nếu không cô không thể tính toán tới việc tái hôn.

Mà tình huống hiện tại là toàn bộ bảy năm qua cô đối với Đồng Diệu đã là chia lìa nhưng cô không quên anh một chút nào, ngược lại cô còn nhớ mãi không quên, cô nhớ nhung anh đến đau đớn, còn khóc lóc không thể kiềm chế được.

Có lẽ, cả đời này cô sẽ như vậy.

“Thế nào? Là A Triết không tốt, hay là bà mẹ chồng này làm cháu chùn bước?” Đồng Tố Hinh nửa đùa nửa thật nói.

“Không có ạ, mẹ Hàn.” Ôn Noãn cúi đầu nhào nặn bột mì, “Hàn Triết rất tốt, cô cũng rất tốt, chỉ là cháu đã ly dị nên với Hàn Triết như vậy không công bằng.” Cô tìm lý do lấy lệ.

“Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này!” Đồng Tố Hinh than thở, “Nếu như A Triết để ý thì đến bây giờ nó sẽ vẫn không chịu tìm bạn gái. Mà nói ra cũng là nó xứng đáng bị như vậy, nó tự làm tự chịu. Hai năm trước rõ ràng là có cơ hội nhưng lại cứ như vậy bỏ qua, không thể nghĩ ra cô làm sao lại sinh ra đứa con có cái đầu heo như vậy nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.