Gặp phải tiểu tam khiêu khích như thế này trong lòng Ôn Noãn vô cùng không thoải mái, cô cũng không cùng cô ta tranh giành cướp đoạt, cô ta còn muốn thế nào nữa! Dĩ nhiên, trong lòng cô sẽ không thoải mái nhưng cô cũng chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra khẽ mỉm cười, “Quan tiểu thư, chào cô.”
Tuy hai năm trước cô đã gặp qua Quan Tâm Duyệt ở sân bay nhưng cô cũng có ấn tượng với cô ta khá sâu, dường như cũng không có quá nhiều thay đổi, vẫn tùy hứng ương ngạnh, tuổi trẻ phách lối, chẳng qua là diễm lệ hơn, cô ta mặc một thân váy dài màu đỏ của “Chanel” hiện lên chỗ lồi lõm trên cơ thể làm tràn đầy hương vị nóng bỏng.
Quả nhiên Đường Tử Khoáng rất yêu cô ta, trước kia dù hắn có tốt hơn nữa cũng không một mình theo cô đi dạo phố, mặc dù cô rất ít khi đi.
Quan Tâm Duyệt không ngờ Ôn Noãn lại phản ứng như vậy, giống như cái thế tấn công hung hăng mãnh liệt của cô ta đánh một quyền vào túi bông vậy, cô ta vênh váo hung hăng lại chiếm thế hạ phong, rất không phục cắn cắn môi, bỗng cười thản nhiên: “Ôn tiểu thư, cảm ơn cô đã chăm sóc Đường Tử Khoáng hai năm qua.”
Cô ta cho rằng những lời này đối với người vợ chính bị đá có lực sát thương rất lớn, nhưng không ngờ Ôn Noãn vẫn chỉ nhàn nhạt cười: “Quan tiểu thư thật biết nói đùa. Thật xin lỗi, bạn tôi đang chờ ở bên kia, hẹn gặp lại.”
Cô xoay người đi, Đường Tử Khoáng kéo cô lại, “Ôn Noãn, bây giờ em ở đâu? Ngày mai anh lái xe đến đón em.”
Ôn Noãn còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt thì Quan Tâm Duyệt đã ngang ngược kéo Đường Tử Khoáng lại, “Tử Khoáng, ngày mai anh đi đón cô ấy sao? Gặp cô ấy làm gì?” Hai mắt cô ta trợn tròn, “Tử Khoáng, anh lại muốn mang cô ấy trở về Đường trạch sao? Anh đã cùng cô ấy ly hôn rồi!”
“Tâm Duyệt, chuyện này không liên quan tới em!” Đường Tử Khoáng không nhịn được đẩy cô ta ra, vẫn nắm tay Ôn Noãn không buông.
Quan Tâm Duyệt nhếch miệng lên, nói khóc liền khóc, một bộ dáng nhìn thấy đã thương: “Sao chuyện này lại không liên quan tới em, em theo anh, nhưng sao lại ám muội như vậy, ban đầu em là bị bệnh nên rời xa anh là không đúng, cho nên anh kết hôn em cũng chưa từng trách anh, nhưng bây giờ anh cũng đã ly hôn rồi, sao vẫn cùng cô ấy dây dưa với nhau, anh đặt em ở chỗ nào?”
Đường Tử Khoáng bị nghẹn, nhất thời nói không ra lời, trong mắt lóe lên tâm tình: mâu thuẫn, bất đắc dĩ, áy náy…………
Đã có nhân viên cũng khách hàng đi qua ghé đầu nhìn, bàn luận xôn xao, Ôn Noãn không muốn phối hợp với họ trình diễn vở kịch cẩu huyết “Tiểu tam và vợ trước” nữa, cô muốn đi nhưng lại không thoát được khỏi tay Đường Tử Khoáng.
Đang không biết phải làm thế nào cho phải thì Cố Khang Khang ở cửa hàng đối diện nghe tiếng chạy tới, cô ấy vừa nhìn thấy cảnh này lập tức hai mắt bốc hỏa, dùng sức kéo tay Đường Tử Khoáng ra, kéo Ôn Noãn lại, “Đường Tử Khoáng, nếu như anh còn mặt mũi thì vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt Ôn Noãn!”
Sau đó cô ấy mạnh mẽ nhìn chằm chằm Quan Tâm Duyệt, “Còn cô nữa, Quan tiểu thư, nếu như ban đầu không phải cô ham tiền tài bỏ Đường Tử Khoáng thì bọn họ cũng sẽ không có đoạn nhân duyên sai lầm này, hiện tại tôi phải cảm ơn cô đã trở lại, cũng cám ơn trời đất anh ta cũng không có tự trọng mà quay lại với cô, cô tốt nhất là giữ chắt lấy anh ta, tôi sẽ cảm kích cô gấp bội!”
Sau khi cô quắc mắt trừng mi mắng xong, liền kéo Ôn Noãn đi, Đường Tử Khoáng bị mắng xối xả, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khó chịu quay đầu đi.
“Cô yên tâm, về sau Tử Khoáng đều là người của tôi!” Nói cho cùng thì Quan Tâm Duyệt vẫn còn trẻ, rốt cục cũng thiếu kiên nhẫn nói ra một câu này.
Cố Khang Khang vừa đi vừa hừ hừ cười lạnh, “Một Đường Tử Khoáng cũng chẳng là cái quái gì, cô xem trọng anh ta, nhưng Ôn Noãn nhà tôi chỉ coi anh ta là cọng cỏ thôi!
Quan Tâm Duyệt còn đuổi theo nói, Đường Tử Khoáng níu cô ta lại, trầm giọng gầm nhẹ: “Câm miệng! Mua quần áo rồi còn phải đi tính tiền!” Hắn ném cho cô ta cái thẻ tín dụng rồi đi ra khỏi cửa hàng, nhìn bóng lưng Ôn Noãn đi xa, trong mắt hắn đều là lưu luyến và hối hận.
Ra khỏi tòa nhà Nhất Phẩm, Cố Khang Khang vẫn còn tức giận không thôi: “Ôn Noãn, lần sau nếu để mình nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia ở trước mặt cậu tỏ vẻ ta đây thì mình nhất định sẽ không thể không bổ bọn họ ra!”
Ôn Noãn hút nước trái cây ướp lạnh vừa mới mua cười nham nhở, Cố Khang Khang đưa ngón trỏ dí vào trán cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cậu còn cười! Đụng phải thì thế nào, coi bọn họ là không khí là được rồi, để ý tới hắn làm gì!”
“Không phải, Khang Khang.” Ôn Noãn vuốt chỗ trán bị dí đau, “Mình đang nghĩ, sao cậu lại dũng mãnh như vậy, đi đâu mà tìm người lợi hại hơn cậu đây!”
Đề tài bị nhiễu đến bản thân, bộ mặt Cố Khang Khang đầy vạch đen, phản xạ có điều kiện phản bác lại cô: “Tại sao lại không có!”
“À? Đã có sao?”
Là có, hơn nữa so với cô người kia quả thực là rất dũng mãnh, Cố Khang Khang cười đến ngượng ngùng: “Không có, không có, ý của mình là, trên thế giới này đàn ông nhiều như vậy, khẳng định người lợi hại hơn mình đếm không hết.”
Mặt Ôn Noãn đầy nghi ngờ, có người đi bên cạnh sát qua, đụng vào vai cô, dưới chân cô đúng lúc đạp lên một ít vỏ trái cây, nhất thời toàn thân cô chênh vênh, cô nhỏ giọng kêu lên, như muốn ngã nhào xuống, may mà Cố Khang Khang nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại mới may mắn không bị ngã nhào.
Sau khi Cố Khang Khang giữ được Ôn Noãn, thì người cô đổ đầy mồ hôi lạnh, không nói lời gì níu lại người đàn ông lỗ mãng kia: “Này, anh đi bộ có thể cẩn thận một chút hay không, cô ấy là phụ nữ có thai, cô ấy ngã anh chịu được trách nhiệm ư!”
Người đàn ông kia thấy dáng vẻ cô hung hãn nên vội vàng luôn miệng xin lỗi.
Mà Ôn Noãn bên này không bởi vì thiếu chút nữa bị ngã mà giật mình, ngược lại một câu của Cố Khang Khang “Cố ấy là phụ nữ có thai” hù dọa, cô vội vàng kéo Cố Khang Khang lại, “Khang Khang, cậu vừa nói cái gì vậy, mình không sao, nên không phải lừa gạt người ta như vậy.”
“Mình đâu có lừa gạt người ta, cậu vốn chính là………” Hôm nào không bằng hôm nay, Cố Khang Khang hít sâu một hơi, “Cậu vốn là phụ nữ có thai mà!”
Ôn Noãn sợ đến mức trợn to mắt, sau khi con ngươi đảo qua đảo lại hai cái thì cô cười đến gãy lưng.
Cố Khang Khang bị cô cười, bị người đi qua đường nhìn với ánh mắt kỳ quái, cô vội kéo tay Ôn Noãn đi vào bên cạnh phòng ăn nhà hàng MacDonald.
Sau khi Ôn Noãn ngồi xuống, cằm để trên mặt bàn, vẫn nhìn Khang Khang cười không ngừng, “Cậu nhìn trong tủ lạnh của mình để nhiều đồ ăn vặt chua nên mới cho là như vậy sao?” Khó trách vừa tới đã mua cho cô nước ô mai, đi bộ còn che chở cô giống như bảo hộ một đứa trẻ vậy.
Dĩ nhiên không phải. Cố Khang Khang trong lòng trả lời, ngoài miệng lại nói, “Đúng vậy, hai năm trước mình gần như không thấy cậu ăn chua, đột nhiện lần này lại ăn………..”
Ôn Noãn vui vẻ nói thẳng, “Mình từ nhỏ đã thích ăn chua, hai năm này Đường Tử Khoáng không ngửi được vị chua nên mình chiều theo anh ấy. Hơn nữa cậu nghĩ nếu như mà mình thật sự mang thai thì tính ta cũng được ít nhất ba tháng rồi, chẳng lẽ trong lúc này mình lại không có biểu hiện có thai nào? Mình cũng không thể cái gì cũng không có chút cảm giác nào! Hơn nữa, ba tháng này khách nhân của mình tới rất đúng ngày, cậu có từng thấy người mang thai nào mà cái kia còn tới không?”
Cố Khang Khang trợn tròn mắt, theo lời cô nói….., thì không phải là mang thai, nhưng Cố đại thiếu gia nói……… Không phải là anh ấy nghĩ quá nhiều chứ! Nhưng để an toàn, “Nếu không chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút!”
“Không cần!” Ôn Noãn quả quyết phản đối, vốn khóe mắt đuôi mày còn mang ý cười mà trong nháy mắt vội che dấu, bệnh viện, cô không muốn đến bệnh viện…….. Nơi đó cô không có cách nào loại bỏ được cơn ác mộng!
Cố Khang Khang cũng ý thức được điều cô kiêng kỵ, nhất thời không nói gì nữa, chỉ cẩn thận và khẩn trương nhìn cô: “Ôn Noãn, nếu mình nói là nếu, cậu thật sự có đứa bé, cậu sẽ làm gì?”
Ôn Noãn giật mình với ví dụ ấy, trong lòng cô có chút hoảng hốt, sau đó cô bật cười, “Khang Khang, cậu làm cho mình vội đến cuống cuồng rồi, như vậy đi, gần đây mình thường đến một phòng khám bệnh tư nhân bằng phương pháp thôi miên nghỉ ngơi, buổi tối mình đến xem một chút là được.”
Sở dĩ cô không bài xích như bài xích “Vong Xuyên”, là bởi vì chỗ đó nếu như không có người nói thì căn bản cũng không nhìn giống một phòng khám bênh, đến cái tên phòng khám cũng không có liên quan.
Đèn đường vừa mới bật thì hai người đã trực tiếp đến đó, Kỷ Như Cẩn nhìn cô đi cùng Cố Khang Khang đến thì có hơi giật mình, cô ta hướng cô khẽ mỉm cười, Khang Khang mặt không chút thay đổi gật đầu nhẹ, nếu như không phải sớm được Cố đại thiếu gia báo cho thì cô nhất định sẽ hoảng sợ bởi vì đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ sáu năm không gặp này.
Ôn Noãn làm thôi miên như thường ngày, xong rồi chần chừ không biết nên mở miệng như thế nào để điều tra chuyện, Kỷ Như Cẩn thu hồi đạo cụ ôn hòa hỏi thăm: “Ôn Noãn, như thế nào, sau khi tới đây làm thôi miên, cả người cô có phải không cảm thấy buồn bực như trước nữa không?”
Ôn Noãn hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu, hình như là vậy, hôm nay cô còn cười đến gãy cả lưng, trong trí nhớ của cô, đã lâu rồi cô không cười như vậy.
“Như vậy cũng tốt.” Kỷ Như Cẩn mỉm cười, “Giữ vững tâm trạng vui vẻ không những đối với thân thể có lợi mà đối với thai nhi trong bụng cũng tốt.”
Ầm………….
Ôn Noãn chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt hỗn độn, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tôi thật sự mang thai sao?” Làm sao có thể!
Cố Khang Khang ngỗi bên mặc dù đã được “Phòng ngừa trước”, nhưng khi nghe thấy lời này vẫn hoảng sợ đứng dậy.
“Thế nào, anh ấy không nói cho cô biết?” Kỷ Như Cẩn kinh ngạc liếc Ôn Noãn một cái, “Lần đầu tiên anh ấy dẫn cô đến đây, tôi đã kiểm tra ra rồi mà!”
Trong lòng Ôn Noãn ngũ vị tạp trần, “Nhưng là, tôi không có dấu hiệu mang thai, hơn nữa, mỗi tháng cái đó đều có……….”