Những chuyện xưa không có xuất hiện trước mặt, ngay lúc ấy chỉ là gặp gỡ bình thường, do đó lúc trước cô bướng bỉnh, trong thế giới của anh, nhưng cũng chỉ là ấn tượng khắc sâu vừa phải với người xa lạ. Bóng người lắc lư, khói bụi mênh mang. Khi thời gian dịu dàng trôi qua, những chuyện xưa kia cũng được dòng thời gian thử thách, bảy năm qua không ngừng nhớ tới khiến hình ảnh càng lúc càng rõ ràng, trở nên như món đồ cổ trân quý.
Cố Dạ Thâm
Ôn Noãn nhìn phong cảnh mờ mịt ngoài cửa xe từ từ quay, mơ hồ nửa ngày cũng không hiểu, khi trời chưa hoàn toàn sáng cô làm sao đã an vị ở trên xe Cố Dạ Thâm. Căn bản thứ bảy không phải đi làm, mà canh ở Tần Kí cũng mới ăn hồi sáng ngày hôm trước.
“Cố Dạ Thâm, đây là đi đâu vậy?” Cô buồn ngủ ngáp.
“Cô chợp mắt một lúc, đến nơi tôi sẽ gọi cô.” Ánh mắt Cố Dạ Thâm lấp lánh nhìn phía trước, tinh thần rất tốt.
Ôn Noãn liếc anh một cái, miệng chép chép, cuối cùng không hề nói gì, nhắm mắt lại ngủ bù. Lúc bị đánh thức, Cố Dạ Thâm đã dừng xe ở ven đường trồng hai hàng cây ngọc lan và cây nhãn, anh xuống mở cửa xe bên kia ra: “Ôn Noãn, xuống.”
“Đây là đâu?” Ôn Noãn ra ngoài, ngắm nhìn bốn phía thấy nhiều nhà cao tầng mọc lên, cảm giác rất xa lạ.
“Không nhìn ra rồi hả?” Cố Dạ Thâm nhẹ giọng cười, giống như từ trong khoang mũi tràn ra.
Ôn Noãn mờ mịt.
Cố Dạ Thâm cười cười, vô cùng tự nhiên lôi kéo tay của cô, cũng khó trách, Phong Thành mấy năm gần đây biến hoá khá lớn, đặc biệt là sau khi tập đoàn W.D tham dự quy hoạch chỉnh đốn và cải cách thành thị, Phong Thành đã nhảy lên thành một kiểu Đô thị hiện đại hoá mới, có rất nhiều thứ cũng không biết bất giác xảy ra biến hoá.
Sau khi quẹo vào một con đường ngoằn nghèo, anh chỉ chỉ về phía trước.
Gió lạnh trong sáng sớm, mấy chữ khắc to lớn chắc nịch lắng đọng màu mực “Trường cấp ba chuyên Anh Phong Phụ Chúc” rất khác biệt với các công trình kiến trúc khác.
Là trường cấp ba cũ của cô.
Ôn Noãn bỗng nhiên bối rối, đã bao nhiêu năm cô không trở lại nơi này rồi?
Sắc trời dần dần sáng lên, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường đầy bụi hoa mùa hè sáng rực, sân trường thứ bảy rất an tĩnh, gió sớm thổi nhẹ, không khí nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, đặt mình vào trong đó, hết sức sảng khoái mãn nguyện.
Ôn Noãn dõi mắt quan sát quang cảnh bốn phía, so sánh cùng với quang cảnh lúc cô học cấp ba, sân trường bây giờ trừ toà nhà dậy học cũ và cây đàn hương ra, cơ bản đã đổi mới toàn bộ, cũng tăng thêm lớp khoa học kỹ thuật và cột đá khắc mới xây, diện tích cũng lớn hơn một nửa, vốn đã làm rất tốt bước nâng cao lục hoá, cả vườn phong cảnh đẹp không sao tả xiết, không uổng công danh hiệu “Lâm viên trường học”.
Không khí sáng sớm ở nơi này rất trong lành, tâm tình cô thật vui vẻ, chuẩn bị vươn vai làm biếng, cô động cánh tay mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ tay phải của mình đã bị một bàn tay to lớn thân mật dắt, tim cô đập mạnh và loạn nhịp ngừng bước chân.
Cố Dạ Thâm quay đầu lại, chú ý tới ánh mắt của cô, mới chậm rãi nhìn xuống theo ánh mắt của cô, cô có chút hoảng hốt rút tay ra, cảm xúc giật giật ở đầu ngón của anh vẫn còn lưu lại, anh khẽ cười, làm như không có chuyện gì xảy ra mà thu tay lại đặt ở trong túi quần.
Ôn Noãn thẹn thùng, từ lúc nào mà bọn họ lại dắt tay nhau một cách tự nhiên như vậy rồi?
Một mảng lớn cây Phong Diệp xanh tươi đập vào mắt cô, cô lơ là sự lung túng nho nhỏ đó, không nhịn được kêu lên: “Những cây Hồng Phong này vẫn còn tồn tại.”
Hai bên đường xi măng đều là cây Hồng Phong to lớn, bởi vì là mùa hè, nên lá trên cây màu xanh đậm, nhưng từng cây từng cây chen chúc nhìn thật hùng tráng.
Nghe nói, từ khi trường bắt đầu xây dựng, Hồng Phong nơi này đã tồn tại, tính đến hôm nay, mỗi một gốc cây Hồng Phong đều đã trải qua hơn trăm năm, một mảnh phong cảnh này, có thể nói là “Trấn Viên Chi Bảo.”
Nếu mùa thu đến, toàn bộ mảng lớn lá Hồng Phong sẽ chuyển thành màu đỏ cam hoặc màu hoa hồng đỏ, có thể nói là mỹ cảnh giữa cực hạn.
Tâm tình Ôn Noãn càng thêm dễ chịu, lúc học cấp ba cô đã ưa thích phong cảnh chỗ này rồi, cô thường lưu luyến như thế.
Dừng lại ở một gốc cây Hồng Phong lớn, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve dấu vết bị năm tháng trạm trổ, ngước đầu lên nhìn, giống như nhớ ra chuyện gì lý thú, khoé môi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời toả sáng.
Cố Dạ Thâm chậm rãi đi theo phía sau, đáy mắt mơ hồ hàm chứa nụ cười, anh cũng ngẩng đầu ngắm gốc cây và cành lá rậm rạp của cây Phong, một hồi lâu sau mở miệng: “Ừ, chính là ở chỗ cây này.”
“Cái gì?” Ôn Noãn nghiêng đầu, cây này?
“Ừ.” Cố Dạ Thâm chậm rãi gật đầu, “Lần đầu tiên nhìn thấy em, là tại trên ngọn cây này.”
(Lovenoo1510: Bắt đầu từ đoạn này ta đổi cách xưng hô của nam chính và nữ chính thành anh em nhé. Vì bí mật của nam chính đã dần được hé mở, nữ chính cũng dần dần tiếp nhận nam chính trong vô thức)
“Ha ha?” Ôn Noãn rất kinh ngạc, có thể ở trên cây này nhìn thấy cô, thật là chuyện đã bao lâu rồi?
“Ừm.” Một tay Cố Dạ Thâm đút ở túi quần, nghiêng người dựa vào cây Hồng Phong, “Lúc học cấp ba anh thường xuyên trèo lên cây này.”
Cả người Ôn Noãn giật mình một cái, lúc cô học cấp ba, cũng thường trèo lên cây Hồng Phong. Nhưng theo số tuổi mà nói, lúc cô học năm thứ nhất thì anh đã tốt nghiệp lên đại học rồi.
“Lần đầu gặp em, là lúc anh mới vào đại học không bao lâu.” Cố Dạ Thâm từ từ cười, khi đó, anh còn có chút lưu luyến trường cấp ba, bởi vì từ đại học đến trường cấp ba chỉ cần xuyên qua một rừng nhãn lớn, vì vậy thỉnh thoảng sáng sớm anh sẽ tới đây, dễ dàng leo lên gốc cây Hồng Phong may mắn này.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Noãn, là vào cuối tháng chín năm thứ nhất đại học, ánh nắng ban mai chiếu sáng, trong sân trường vẫn rất an tĩnh, anh ngồi trên ngọn cây Hồng Phong nghe phát âm Hàn Văn, sau đó dưới tàng cây truyền đến giọng nói dễ nghe, nụ cười vui sướng hoạt bát, anh bị quấy rầy làm tỉnh táo, không nhịn được anh ngồi dậy, thấy cô đang leo cây một cách dễ dàng, cô dừng lại ở nhánh cây thứ hai.
Khi đó ước chừng cô mới vừa lên cấp ba, tóc cắt ngắn lởm chởm, con ngươi đen như mực căng tròn giống như tràn đầy ánh sáng, có một loại đơn thuần không rành việc đời, cả người cô lại như một con thỏ nhiệt tình nghịch ngợm. Cô nằm ở trên cây, đôi tay gối đầu, một gối gập lên, thích chí huýt sáo, làn điệu như một bài đồng dao, chợt léo sáng long lanh, tất cả đều như tiểu Tinh Tinh, rất vui vẻ hoạt bát.
Sau đó ước chừng cô thổi quá đắc ý, quên mất việc mình đang nằm ở trên cây, trở mình một cái, kết quả, cô trực tiếp ngã xuống, anh đang ngồi ở phía trên kinh ngạc đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đang muốn xuống thì thấy cô chỉ nhíu mày, cả người nhìn như không sao, trực tiếp nằm trên mặt đất tiếp tục thổi nốt làn điệu vẫn chưa xong.
Cái này đối với những người xung quanh có thể là chuyện cũng không quá quan tâm để ý, cộng thêm di truyền từ cha tính trầm mặc ít nói, ở trong mắt người khác có thể thành thanh cao, trừ đại tiểu thư nhà họ Kỷ ra, anh đối với các cô gái khác đều rất ít khi nhìn nhiều, nhưng cái cô gái bướng bỉnh này lại làm cho anh khắc sâu ấn tượng.
Ôn Noãn kinh ngạc trợn tròn mắt, khi đó cô mới vừa học lớp mười, chưa thoát khỏi tính khí bướng bỉnh của bé trai, thường sẽ làm vài hành động kinh người không thuộc về một cô gái, cũng may một lần kia là cô trèo không quá cao, chỉ té đau mông thôi, biết thời gian còn sớm, sẽ không có người nhìn thấy, nên cô cũng lười bò dậy, trực tiếp nằm trên mặt đất.
Cô tuyệt đối không ngờ, vốn tưởng rằng sẽ không bị bất kì kẻ nào thấy cảnh tượng ấy, vậy mà toàn bộ lại rơi vào trong mắt một người, hơn nữa, thời gian đã qua đi mười ba năm, người này có thể đem cảnh tượng đó miêu tả như thế, đến những chi tiết cô quên cũng có thể nói rất rõ ràng.
Khi đó anh đã bắt đầu thích cô sao? Làm sao có thể!
Cố Dạ Thâm nhìn cô, trong mắt đều là nụ cười, trên mặt cô thoáng hiện lên từng biểu tình, anh đều có thể đoán ra cô đang suy nghĩ gì.
“Tin tưởng sao? Chính anh khi đó đối với em đã vừa thấy đã yêu.” Ánh mắt của anh thật sâu, như biển rộng, nhìn không thấy đáy.
Ôn Noãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng rất nhanh, cô hồ nghi, “Cố Dạ Thâm, anh gạt em.” Nếu như cái thời điểm đó anh thật sự vừa gặp đã yêu cô, vậy thì vì sao bọn họ không quen biết nhau?
Ánh mắt Cố Dạ Thâm chợt loé, chỉ nói, “Lúc đó em còn quá nhỏ, chờ em vừa đủ lớn, thì lại có bạn trai mất rồi.”
Ôn Noãn nhìn về anh, tin tưởng, lại có hoài nghi.
“Cố Dạ Thâm, anh đối với em mà nói, là một điều bí ẩn.” Cô lẩm bẩm nói nhỏ.
Cố Dạ Thâm không có nói gì tiếp, cả người chỉ đứng thẳng, từ từ đi về phía trước. Trời đã sớm sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá dầy đặc, từng tia nắng lay động, lột ra từng mảng chiếu vào bóng lưng cao lớn rắn rỏi của anh.
Ôn Noãn càng thêm mê mẩn. Anh biết cô, hẳn là từ rất lâu đó, chẳng qua, thật sự là anh vừa gặp đã yêu sao?
Đi dạo đến lầu bát giác bên ngoài phòng máy vi tính cũ, anh mới lại mở miệng: “Em đã từng dùng nick name ‘Phách Vương Hoa’ chơi một trò võng du gọi là ‘Hiệp Khách Hành’.” Anh dùng chính là trần thuật, mà không phải là câu hỏi, dễ dàng có sức thuyết phục lớn hơn.
Ôn Noãn bắt đầu mờ mịt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như là có chuyện như vậy xảy ra.
Ước chừng là năm cô lớp mười một, có một thời gian cô mê luyến hứng thú với võng du không bao lâu, nhưng không quá nửa học kỳ đã chấm dứt, bởi vì tại tài khoản võng du khi đó cô rất thích một tiền vệ địa võng, đơn phương thích một nick name của đại thần là “Dạ cẩn”, mỗi ngày vừa học xong đã chạy ra quán internet, vừa đánh võng du và nói chuyện phiếm với hắn.
Chẳng qua là, cuối cũng cũng không như ý muốn, cô còn chưa tỏ tình, ngoài ý muốn khi nói chuyện với người chơi khác mà biết, Dạ cẩn đã có vị hôn phu, tình cảm đơn phương thầm mến của cô vì vậy mà chết từ trong trứng nước, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên cô động lòng, mặc dù không giải thích được, ấm ức bất ngờ ấy làm cô không chơi võng du nữa.
Chỉ là, “Làm sao anh cũng biết cái này?” Nếu cô không cẩn thận hồi tưởng lại, thì có lẽ cô cũng đã quên từng có chuyện này.
“Ừm, anh cũng chơi trò này. Nick name của em có chút đặc biệt, thao tác cũng rất mạnh, là người chơi nữ duy nhất xếp trong top mười, anh đã từng để ý qua.”
“ Ý của em là, làm sao trong trò chơi anh biết nó vốn là em?”
Cố Dạ Thâm quay đầu lại nhìn cô một cái, cười khẽ, “Nghe đến có nữ sinh gọi nick name của em.” Có một lần anh có việc đến trường cấp ba, vừa lúc ở sân vận động của trường thấy cô, một nữ sinh lớn tiếng gọi cô là “Phách Vương Hoa”, cũng yêu cầu PK với cô, còn nhắc tới khoản võng du này, ước chừng là cô ở bên trong võng du đã kết ân oán.
Ôn Noãn mồ hôi rơi, khi đó cô thật sự là không đủ tốt, là tiểu tử thuần tuý. Nhắc tới những chuyện cũ năm xưa, làm hứng trí của cô nổi lên, trong đầu nhớ được không ít chuyện, vốn cho là sẽ tự nhiên mà bị phủi bụi như vậy, nhưng bỗng có người nhắc tới, lại cùng anh chia sẻ hồi ức, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Hơn nữa, bọn họ có duyên phận cũng rất kỳ diệu, cô mơ hồ tin tưởng, lúc đó anh thật sự vừa gặp đã yêu cô.