Lông mày Ôn Noãn nhăn nhẹ, kể từ khi anh giúp cô chuyển đến Tường Vi hoa viên xong, trừ ở hội nghị nghiên cứu và thảo luận của nhãn hiệu New Line lúc cuối tháng ra, cô cũng không có đối mặt với anh, giống như là anh đang bận tối mày tối mặt vậy.
Cô cười cười: “Thuận theo tự nhiên thôi. Gần đây mọi người đều bận.”
“Chị dâu!” Sau lưng cô cách đó không xa có người kêu.
Ôn Noãn muốn quay đầu lại, Cố Khang Khang đã nâng lên khuôn mặt tươi cười: “Mạt Mạt!”
Bắc Đường Mạt mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đi tới, vẻ mặt nói chung không hẳn như thường trong veo lạnh lùng, nhưng rõ ràng là rất tiều tuỵ.
Cô ấy gật đầu hỏi thăm Ôn Noãn: “Chị Ôn.” Sau đó cười nhàn nhạt với Cố Khang Khang, “Chị dâu, đã mua xong đồ chưa? Anh Hai ở nhà hàng Tây đối diện đang chờ chị đấy.”
Cố Khang Khang cau mày, tức giận ca thán: “Em nói với anh ấy là chị hẹn bạn rồi, không muốn ăn cơm trưa với anh ấy.”
“Chị dâu, chị đều đã buồn bực tức giận chạy ra ngoài một tháng rồi, đừng tức giận với anh hai nữa, cô Quan từ Mĩ trở lại cũng không phải trách anh ấy hoàn toàn vì mấy câu nói kia.” Bắc Đường Mạt nói xong thì nhìn qua Ôn Noãn bên cạnh, “Vừa đúng lúc em có chuyện tìm chị Ôn, yên tâm, đến lúc đó em sẽ đưa chị ấy trở về.”
“Cô Đường, cô tìm tôi, có chuyện gì?” Ngồi ở quán cà phê “Đảo ngược thời gian” gần khu mua sắm Đại Nhạc, Ôn Noãn mới mở miệng hỏi, cô và vị thư ký riêng của Đường Tử Khoáng này, không mấy thân thiết, một người bẩm sinh đã lạnh nhạt, chỉ có thể coi là quen sơ.
Bắc Đường Mạt khẽ nhấp một ngụm cà phê, “Chị và chị dâu tôi là bạn tốt, cũng gọi tôi là Mạt Mạt giống chị ấy đi.” Cô ấy cười khẽ, có thể là do không thường xuyên cười, nên độ cong của khoé môi có chút cứng ngắc.
Chị dâu? “Khang Khang và Bắc Đường Tịch đã kết hôn rồi?” Ôn Noãn có chút kinh ngạc, cô lại có thể không biết!
“Không, từ nhỏ tôi đã quen gọi như vậy rồi, bọn họ biết nhau từ rất sớm.” Ánh mắt của Bắc Đường Mạt hướng về phía cô, “Bị đeo lên cái mũ chia rẽ hôn nhân bạn tốt, chị dâu đã rất tức giận với anh hai, thật ra thì trước đó chị ấy cũng không biết cô Quan trở về tìm Tổng Giám đốc Đường là do anh hai tôi cố ý gây nên.”
“Tôi hiểu rõ.” Ôn Noãn gật đầu một cái, coi như Khang Khang dù không muốn gặp Đường Tử Khoáng đến mức nào, cũng sẽ không tìm cách phá hoại hôn nhân của cô.
“Chị dâu đối với chị vẫn rất áy náy, lại bởi vì anh hai của tôi mà không thể ngăn cản chị kết hôn, cho nên đã cự tuyệt kết hôn cùng anh ấy, không muốn hạnh phúc một mình, anh hai cũng không thể làm được gì, mới phải ra cái hạ sách này.” Ánh mắt Bắc Đường Tịch đầy mong chờ, “Cũng xin chị đừng trách anh hai, được không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, trách ai cũng không có ý nghĩa.
Vì vậy đề tài này bị cắt đứt, hai người nhất thời im lặng, trong quán cà phê yên tĩnh khác thường, Ôn Noãn nghi ngờ nhìn Bắc Đường Mạt nhẹ nhàng khuấy cà phê, dĩ nhiên cô ấy sẽ không tìm cô để chỉ đơn giản nói chuyện phiếm, cũng sẽ không vì thay Bắc Đường Tịch và Cố Khang Khang nói tốt cho họ, vì vậy cô lẳng lặng đợi.
“Chị Ôn, thật ra thì tôi vẫn muốn tìm chị, sau đó sẽ thỉnh tội với chị!” Sau khi im lặng mấy phút, rốt cuộc Bắc Đường Mạt cũng mở miệng.
“Cái gì?” Ôn Noãn không rõ chân tướng, “Thỉnh tội?”
Bắc Đường Mạt gật đầu, “Thật ra, thật ra thì Tổng Giám đốc Đường, anh ấy chưa hề phản bội chị.”
“Có ý tứ gì?”
“Cô Quan trở về nước từ lễ giáng sinh năm ngoái, cô ấy cầm tờ chuẩn đoán mình bị ung thư vú tới chứng minh cho Tổng Giám đốc Đường nhìn.” Bắc Đường Mạt có vẻ cẩn thận, “Chị cũng biết, năm đó cô Quan chia tay, Đường Tổng không cam lòng cỡ nào, biết được nguyên nhân cô ấy rời đi, nên anh ấy không thể thờ ơ. Nhưng, mặc dù Đường Tổng thường gặp mặt cô ấy, nhưng cũng vẫn giữ vững khoảng cách khi gặp mặt. Tôi có thể bảo đảm, bọn họ từ lúc gặp lại tới nay, cũng không xảy ra quan hệ.”
Ôn Noãn giật mình, nhưng tại sao cô ấy lại bảo đảm?
Nhìn ra được nghi vấn của cô, Bắc Đường Mạt nói: “Chị Ôn có lẽ không biết, khoảng chừng sau khi hai người kết hôn được nửa năm, Đường Tổng đã an bài cho tôi một nhiệm vụ rất đặc biệt.” Cô ấy lộ ra nụ cười thê lương, “Anh ấy để cho tôi giám sát anh ấy bất kỳ thời gian địa điểm nào ngoại trừ khi anh ấy ở nhà, chỉ vì tương lai có một ngày, chị hoài nghi anh ấy và người phụ nữ khác có phát sinh gì, tôi có thể làm chứng cho sự trong sạch của anh ấy. Cho nên, mỗi ngày anh ấy đi làm đều do tôi đưa đón, thời gian khác, tôi đều theo toàn bộ hành trình của anh ấy.”
Ôn Noãn có chút không tin, yêu cầu duy nhất của cô đối với Đường Tử Khoáng trước khi kết hôn, đúng là thận trọng đối đãi, gần như là cố chấp.
Mà sau khi kết hôn được nửa năm hắn mới như thế, cô nghĩ, cô biết nguyên nhân.
Sau khi hôn lễ được cử hành, hắn cũng không yêu cầu cô lập tức thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, mà là săn sóc chiếu cố cảm thụ của cô, để cô ở phòng ngủ chính, còn hắn thì ngủ ở thư phòng.
Hắn nói, để cho cô có thời gian hối hận, để lại cho cô không gian để thích ứng.
Trong lòng cô vẫn rất cảm kích.
Ước chừng sau ba tháng, hắn chuyển đến phòng ngủ chính, cũng chỉ là ôm cô ngủ, hắn nói, để cho cô từ từ có thói quen thân cận với hắn, hơi thở của hắn, sự hiện hữu của hắn. Vậy mà, thường lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê, người phía sau lại không biết đi đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến, rồi lần nữa bị hắn ôm lấy eo, da thịt chạm vào nhau truyền đến cảm giác lành lạnh còn lạnh hơn so với điều hoà.
Điều này làm cho cô nhớ tới Đồng Diệu.
Cô và Đồng Diệu từ lúc quen biết đến khi mến nhau đều như nước chảy thành sông, hành động thân mật cũng chỉ là dắt tay nhau, ôm, hôn. Mặc dù sau khi Đồng Diệu tốt nghiệp đã thuê phòng trọ ở bên ngoài, cô cũng thường xuyên đến làm cơm cho anh, nhưng chưa từng vượt quá ranh giới cuối cùng.
Có lúc bầu không khí tốt, tâm tình lên cao, Đồng Diệu cũng sẽ hôn xuống xương quai xanh của cô thì dừng lại khẩn cấp, chỉ dùng lực cắn cánh tay của cô hoặc bả vai cô để bình phục lại dục vọng của mình.
Khi đó mặc dù cô sợ, nhưng cũng nguyện ý, vậy mà Đồng Diệu khoe khoang, “Ôn Noãn, để lần đầu tiên của chúng ta đến đêm kết hôn nhé. Chỉ tới lúc có thể phụ trách em 100%, anh mới có thể muốn em.” Về sau anh nói giỡn thêm một câu, “Trời còn mây gió bất ngờ, nếu như anh ngày nào đó tâm tình không tốt mà không cần em nữa, đến lúc chồng tương lai của em lại ghét bỏ em vì em không còn là xử nữ nữa thì phải làm thế nào!”
Trời còn mây gió bất ngờ.
Một lời đã trúng.
Cho nên, lúc ở trong bệnh viện, một khắc kia khi anh bị đưa ra khỏi phòng cấp cứu tuyên bố tử vong, cô mới có thể làm ra hành động kinh hãi ấy!
Đường Tử Khoáng có thể suy nghĩ tới cảm thụ của cô, ngoài cảm kích ra, đáy lòng cô cũng có một góc mềm mại. Dần dần, cô có thể đi vào giấc ngủ bình yêu ở trong lòng hắn.
Nửa năm sau, ngày sinh nhật cô, bởi vì sau khi Đồng Diệu rời đi, cô cũng không tổ chức sinh nhật, cô quên, nhưng hắn lại nhớ rõ, mua bánh ngọt và hoa hồng, còn tặng cô một chiếc đồng hồ đeo tay gắn kim cương làm quà sinh nhật.
Hắn cười nói, “Anh không biết chồng nhà người ta làm sinh nhật cho vợ như thế nào, chỉ mong như vậy, em sẽ không ác cảm, nếu không hài lòng, sang năm anh sẽ hoàn thiện.”
Bữa tối dưới ánh nến rất ấm áp, không khí cũng tốt đến thần kỳ, có một ngọn lửa toát ra từ đôi mắt nhỏ dài đầy yêu mị của hắn, có lẽ là do cây nến, có lẽ là……
Cô biết, một người đàn ông đều có nhu cầu sinh lý bình thường, sáu tháng, hắn đã đợi đủ lâu, như là đã tiếp nhận hắn là đối tượng kết hôn mà chung sống cả đời, tóm lại là muốn nhảy thêm một bước nữa.
Cô uống một chút rượu đỏ, chính mình mượn một chút dũng khí.
Lần đầu tiên đột phá, sau lần đó, chỉ cần lặp lại là được rồi. Thật ra thì, cũng chịu đựng cũng không quá khó khăn như vậy, nửa năm chung đụng, cuối cùng cô cũng không đến nỗi bài xích hơi thở của hắn.
Nhưng, “Là chính anh ấy thừa nhận. Trước kia, anh ấy sẽ không ở bên ngoài qua đêm, nhưng có một hôm, anh ấy cả đêm không về, sáng sớm ngày hôm sau liền nói ly hôn…..” Ôn Noãn lúc ấy căn bản cũng không kịp phản ứng.
Ánh mắt Bắc Đường Mạt léo sáng, “Thật ra thì đoạn thời gian đó tâm tình Đường Tổng vẫn không được tốt, ngày cái đêm không về lại càng xấu. Tối hôm đó lúc anh ấy đi dự tiệc xã giao rất khác thường, người đến mời rượu đều không cự tuyệt mà uống rất nhiều, cũng không chịu để cho tôi ngăn cản, sau khi kết thúc anh ấy đi đường cũng không vững, nên trực tiếp thuê phòng ở khách sạn. Nhưng chị hẳn là biết, phẩm rượu của Đường Tổng rất là tốt, chỉ cẩn vừa có men say, sẽ ngủ an tĩnh, hơn nữa, trước khi anh ấy ngủ, chính tôi đã thả thuốc ngủ vào nước trà cho anh ấy uống, anh ấy sẽ ngủ càng sâu hơn. Cho nên, anh ấy tuyệt đối không có phản bội cô.”
Ôn Noãn biết, ngày đó kết hôn hắn uống rượu bị say, quả là ngủ an tĩnh như chết, chỉ trừ một lần đấy, cô cũng chưa thấy hắn quá say nữa. Chẳng qua là, “Cô nói nhiều như vậy, đến cùng việc cô thỉnh tội có quan hệ gì?”
Bắc Đường Mạt cúi thấp đầu, giống như một đứa bé làm sai ngập ngừng nói: “Phải……Là ngày đó tôi vừa vặn gặp cô Quan, tôi nói cho cô ta biết, chỉ cần cô ta làm cho Đường Tổng tin tưởng bọn họ xảy ra quan hệ, thì cô ta có thể đạt được ước muốn……” Cô căn cắn môi dưới, ngước mắt nhìn về phía Ôn Noãn, “Thật xin lỗi, chị Ôn, tôi bị ma quỷ ám ảnh, si tâm vọng tưởng……..”
Ôn Noãn đã sớm cả kinh không nói ra lời, Bắc Đường Tịch, Bắc Đường Mạt, Cố Khang Khang, Cố Dạ Thâm…….Hôn nhân của cô và Đường Tử Khoáng không có một chút hy vọng nào cứ vì vậy mà sụp đổ, mà sự thật, cứ nhẹ nhàng như vậy để bọn họ đạt được mong muốn.
Trong lòng cô, chợt có một cỗ tức giận không biết từ đâu mà đến!
Bắc Đường Mạt tiếp tục mở miệng: “Chị Ôn, tôi tới xin lỗi, không phải vì cầu xin tha thứ, chỉ cầu chị đi xem Đường Tổng một chút, anh ấy bị cảm mạo, ho khan ho ra cả máu cũng không chịu nghỉ ngơi, cả ngày đêm đều đóng cửa văn phòng làm việc không ngừng nghỉ, anh ấy như vậy là đang trừng phạt chính mình, tôi căn bản là không khuyên được!”
Đôi mắt của cô ấy trong veo và lạnh lùng, chứa đầy nước mắt mà không rơi ra, giờ phút này Ôn Noãn mới biết, “Cô đối với Đường Tử Khoáng…….”
“Chị Ôn!” Bắc Đường Mạt cắt đứt lời cô, “Bất kể tôi với Đường Tổng là loại tâm tình gì, chị đi xem anh ấy đi! Thật ra thì anh ấy, thật sự đã từ từ yêu chị rồi!”
Ôn Noãn lắc đầu, “Mạt Mạt, cô không hiểu, giữa chúng tôi sẽ không sinh ra tình yêu.”
Mặc dù Đường Tử Khoáng làm tròn bổn phận của một người chồng tốt, những ngày lễ quan trọng chắc chắn sẽ có lễ mừng long trọng hoặc đơn giản, nhưng cô rất rõ ràng, trong khi hắn làm những chuyện này, đều không mang tình ý gì, chỉ là một loại gia tăng hình thức trao đổi thôi.
“Tất cả đều có khả năng.” Bắc Đường Mạt khôi phục vẻ lạnh nhạt, “Đoán chừng bắt đầu từ mùa đông năm ngoái, tôi từng âm thầm hỏi anh ấy, tại sao hai người không có tình cảm làm cơ sở, mà anh vẫn có thể kiên trì đối tốt với chị ấy. Lúc đó anh ấy nói, ‘có lẽ vừa bắt đầu, tôi làm tất cả đều chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ đối với cô ấy, dần dần, bởi vì hiểu được đau khổ của cô ấy, nên tôi không tự chủ được mà nhiều hơn một phần tha thứ và thương tiếc cô ấy, đến bây giờ, nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của cô ấy ngồi ở ban công tôi sẽ đau lòng.’ Bởi vì hiểu được, cho nên khoan dung. Chị Ôn, nếu như điều này cũng không được tính là yêu, thì đến tột cùng chị muốn thế nào mới có thể được coi là yêu đây?”