Mồng hai tháng giêng, theo tập tục Phong Thành, con gái và con rể dẫn đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ chúc tết, hai năm trước, Ôn Tranh Vanh và Triệu Tình Nguyên đều trông ngóng Ôn Noãn và Đường Tử Khoáng trở lại, năm nay bọn họ đã khúc chung nhân tán, không còn hi vọng.
Nhà mẹ của Triệu Tình Nguyên chỉ còn lại anh cả là thị trưởng Triệu Thanh Sơn, hàng năm người vội vàng lui tới chúc tết thị trưởng đều tấp nập, mãi đến Sơ Thất, thì người một nhà mới đi chúc tết.
(Sơ thất: Ngày mồng 7 tháng giêng)
Nhà cậu ở trung tâm thành phố, sau khi Ôn Noãn đến không bao lâu, em họ Tử Mặc đã kéo cô vào phòng, khuôn mặt đầy nước miếng cười cầu xin cô: “Chị Ôn Noãn, cầu xin chị đi nói với lão đầu tử, chúng ta muốn đi ra ngoài dạo phố được không?”
Ôn Noãn kỳ quái: “Cậu lại cấm túc em à?” Em họ Triệu Tử Mặc vừa tròn mười chín tuổi, học ở nước Pháp được một năm, nhưng tính tình không trầm ổn như tên của cô, thường xuyên gây ra chút chuyện quá giới hạn nên luôn bị cậu nghiêm khắc cấm túc.
Triệu Tử Mặc đáng thương gật đầu: “Đúng vậy ạ, nghỉ đông về nhà một hồi đã bị cấm túc, hơn nữa còn bị tịch thu điện thoại, điện thoại nhà cũng không được gọi đi, em sắp buồn bực thành thái giám rồi.”
Thấy cô bé đáng thương, nên Ôn Noãn đến nói với cậu, cậu quét mắt qua Triệu Tử Mặc, chỉ nói: “Trước giờ cơm trưa phải trở lại.”
Triệu Tử Mặc hớn hở ra mặt, làm nũng xin lại điện thoại bị tịch thu mất rồi cùng Ôn Noãn ra cửa, giống như con chim nhỏ vừa được thả từ lồng ra.
Vậy mà đi không được bao xa, cô liền bắt một chiếc taxi, sau khi mở cửa xe thì quay đầu hướng Ôn Noãn cười giảo hoạt: “Chị Ôn Noãn, cám ơn chị hôm nay đã giúp em một tay, một mình chị đi dạo xung quanh một chút nhé, em đi đây!”
Không đợi Ôn Noãn mở miệng, cô đã chui vào taxi đi mất.
Ôn Noãn bị lợi dụng tỉnh ngộ, nhưng lười so đo cùng đứa nhỏ này, chỉ cần hai người cùng trở về trước giờ cơm trưa là được, sẽ không có gì đáng ngại.
Đi dọc đường phố không mục đích, cô vô thức nhìn đoàn người tới lui, bỗng nhiên ý tưởng bộc phát: Không biết Cố Dạ Thâm có thể cũng rảnh rỗi đi ra ngoài dạo hay không!
Bất ngờ nghĩ đến anh, trong lòng cô không nhịn được mà buồn bã, chiếc điện thoại kia khi đếm ngược đến mười hai giờ đêm ba mươi, cô gọi cũng không gọi được, không biết anh đã ngủ, hay, căn bản không muốn nhận……….
Nhưng cô, sau khi chắc chắn tâm ý của mình, thì không thể dừng nhớ tới anh!
Cô đi giữa đám người, ánh mắt ngổn ngang tìm kiếm mọi nơi, hy vọng có thể gặp được anh như duyên phận trong truyền thuyết, hành động của cô hết sức buồn cười, chẳng qua khi đi ngang qua một cửa hàng nhạc khí thì ngược lại ngoài ý muốn cô thấy Nam Phong Lâm.
Nam Phong Lâm muốn mua một chiếc đàn tranh cho con gái Cố Chiêu Hi mười tuổi của mình, thấy cô một thân một mình, thì nhiệt tình kéo cô đi chung.
Ban đầu Cố Dạ Thâm mang cô đến Cố Trạch gặp mặt trưởng bối thì Tiểu Chiêu Hi cũng ở đấy, là một cô gái nhỏ thông minh dễ thương, có thiên phú với âm nhạc, ngày đó thấy cô, cô gái nhỏ mím môi cười: “Chị, có phải chị sẽ làm chị dâu của em hay không?”
Cô sửng sốt mất nửa ngày, cô gái nhỏ như vậy bình thường sẽ gọi cô là dì, không ngờ Cố Dạ Thâm ở một bên nói: “Con gái của chú.” Lúc này cô mới chợt hiểu và mỉm cười, cô thật sự rất thích cô gái nhỏ này.
Lúc trọn đàn tranh, đề tài đều vây xung quanh trên người Cố Chiêu Hi, Nam Phong Lâm cười nói: “Lần trước sinh nhật tôi ở Cố Trạch, Hi Hi còn hỏi Dạ Thâm sao không đem chị dâu tới, tôi vốn cũng muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng Dạ Thâm nói cô không được khoẻ, sau đó cả gia đình đều ở Karaoke đến rạng sáng.”
Sinh nhật Nam Phong Lâm………
Trong đầu Ôn Noãn giống như có một tia chớp nổ vang, trong nháy mắt như được chiếu sáng, đêm sinh nhật Nam Phong Lâm, cả đêm Cố Dạ Thâm đều không trở về Tân Giang Hoa Viên, cô gọi điện thoại cho anh, là Tang Lạc Vi nhận, sáng sớm ngày hôm sau cô tận mắt thấy cuộc diễn kịch trêu đùa ấy, Nam Phong Lâm nói, bọn họ vẫn ở Karaoke hát đến tận sáng, như vậy, “Dạ Thâm vẫn luôn ở cùng một chỗ với mọi người à?” Cô cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng đã như đánh trống.”
“Đúng vậy.” Nam Phong Lâm hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô, “Nhưng tám giờ chú ấy mới đến, chú ấy nha, bình thường nói chuyện đều tiếc chữ như vàng, nhưng thật ra đều là đầu sỏ, đêm đó chú ấy uống có hơi nhiều, nên càng không khống chế được, cùng Dực Thần hát như bão tố.” Nam Phong Lâm chợt liếc cô một cái, nụ cười dạt dào, “Không phải là cô đang tra hành tung của chú ấy chứ? Yên tâm, đêm đó chú ấy ở Cố Trạch, sau khi ăn sáng xong mới rời đi, hình như nói điện thoại bị rơi ở khách sạn.”
“Nào có!” Ôn Noãn ngượng ngùng cười, bàn tay để xuôi bên người không khỏi nắm chặt, rõ ràng là anh không làm, tại sao khi đối mặt với chất vấn của Kimi cùng với lời giải thích của Tang Lạc Vi lại không phản bác, đúng rồi, nói Kimi và Tang Lạc Vi xảy ra chút vấn đề, có thể là lúc ấy anh không phủ nhận, nhưng sao khi đối mặt với cô lại không giải thích gì?
Cô đối với anh không tin tưởng, làm cho anh thất vọng sao?
Sau khi tạm biệt Nam Phong Lâm, tâm tư cô rối loạn đi trên đường cái, cho đến khi cô em họ Triệu Tử Mặc gọi điện tới, giọng nói đầu bên kia rất hưng phấn: “Chị Ôn Noãn, em đang đi xe điện ngầm về, chị ở đâu? Chúng ta cùng nhau trở về ăn cơm thôi!”
“Được, chị đến cửa xe điện ngầm chờ em.” Cô tắt điện thoại, quay người đi trở về.
Đến cửa tàu điện ngầm chờ vài phút, Triệu Tử Mặc liền đi ra, cười như một đoá hoa, vô cùng kích động bổ nhào về phía cô: “Chị Ôn Noãn, chị là phúc tinh của em, hôm nay em thật sự cảm ơn chị!”
Ôn Noãn bị lây tâm tình của cô, buồn cười mặc cho cô bám lên cổ mình: “Chuyện gì mà khiến em vui vẻ như vậy?”
“Rốt cuộc hôm nay em đã tỏ tình với chàng trai mình thầm mến đã lâu! Thì ra anh ấy cũng có cảm tình đối với em, em có thể không vui sao? Cho nên chị là đại công thần, em đã buông tha việc đi hẹn hò cùng anh ấy, tránh cho chị không có cách nào giao phó với cha em, em cũng rất nghĩ khí đi!” Triệu Tử Mặc dương dương tự đắc.
Ôn Noãn mỉm cười: “Ừ, đầy nghĩa khí.” Cho nên, xưa nay cô vẫn luôn thích cô em họ này.
Dọc đường đi Triệu Tử Mặc như con chim nhỏ huyên náo đi phía trước, cuối cùng tự hào tổng kết, “Chị Ôn Noãn, em cảm thấy, có đôi lúc phải chọc thủng cửa sổ, nếu không, mình có thích họ, họ cũng thích mình, nhưng không nói ra, làm sao họ biết được? Coi như là cảm thấy, thì cũng không có nhận được câu thừa nhận từ chính miệng đối phương thì sẽ không có cảm giác an toàn, chị bảo có đúng không?”
Bữa tiệc này xong làm trong lòng Ôn Noãn máy động, cô đã yêu Cố Dạ Thâm, nhưng chưa bao giờ từng nói ra miệng, cho nên, anh mới nói, đối với việc không có được câu trả lời, đã mệt mỏi, mệt mỏi…….
Mười một rưỡi đêm, Cố Dạ Thâm trở lại Tân Giang Hoa viên, dừng xe xong lên lầu, trong đầu vẫn còn mải miết nghĩ tới công việc, mặc dù ngày mai mới bắt đầu đi làm, nhưng anh đã sớm bắt tay vào làm kế hoạch năm nay và những phương án xử lý tiếp những hạng mục năm ngoái còn chưa xong.
Càng ngày càng không nhớ rõ một số chuyện, rất nhiều thứ không tiện ghi ra giấy ghi nhớ, xoay người liền quên, ngày hôm qua đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, tổ chuyên gia của bệnh viện vẫn còn nghiên cứu và thảo luận, anh phải chuẩn bị dừng công việc khi có yêu cầu, những ngày này, một mình anh vội vàng đến trời đất u ám, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng bận rộn một chút, dù sao cũng hơn là vô ích suy nghĩ lung tung.
Tầng lầu ở cũng không phải là quá cao, trước anh vẫn leo cầu thang, lần này lại đi thang máy lên, anh thật sự quá mệt mỏi, sau khi đến lầu, anh đi ra khỏi thang máy, cúi đầu móc chìa khoá chuẩn bị mở cửa, khi ngẩng đầu lên thì động tác trong nháy mắt cứng đờ.
Ôn Noãn mặc một bộ quần áo lông vũ ngắn mầu vàng nhạt, ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà anh, cằm đặt trên đầu gối, mắt khẽ nhắm lại, có lẽ nghe được tiếng động, nên cô lập tức mở mắt, nhìn thấy anh trong nháy mắt này, trong ánh mắt cô thoáng qua tia phức tạp, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cắn môi nhìn anh.
Cố Dạ Thâm dừng lại mấy giây mới cất bước, lông mày khẽ nhíu đến mức khó có thể nhận ra, “Đã trễ thế này, sao em còn ở đây?” Anh hỏi một cách nhàn nhạt.
“Em…em vẫn luôn chờ anh.” Ôn Noãn đứng lên, âm thanh mang theo giọng mũi nhỏ nhẹ, giống như bị phong hàn, cô vẫn ngồi tại đây từ năm giờ chiều tới giờ, đầu gối có chút tê dại, lúc đứng lên mềm nhũn suýt chút nữa đứng không vững, thật may phía sau còn có tường nếu không cô sẽ bị ngã nhào mất.
Lông mày Cố Dạ Thâm nhíu càng chặt, trong giọng nói mơ hồ mang theo tức giận: “Không phải là em cũng có chìa khóa sao!”
“Em, anh…..Em không dám……” Ôn Noãn ngập ngừng nói có chút lắp, đêm đó anh đã nói, cũng giống như tuyên bố quan hệ của bọn họ kết thúc, sao cô dám tự tiện cầm chìa khóa mở cửa nhà anh nữa đây!
Cố Dạ Thâm bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trái tim chợt mềm xuống, vững vàng mở cửa: “Đi vào đi.” Giọng nói không còn lạnh nhạt nữa.
Sau khi bật đèn, một con chó nhỏ màu trắng ngoe nguổi đuôi chắn ở dưới chân, một bộ dáng đặc biệt hưng phấn, Ôn Noãn nhận ra con chó nhỏ năm ngoái anh mua, lúc mới đầu cô còn tưởng nó là “Noãn Noãn”, nên buồn bực mất thời gian dài, sau mới biết là “Niếp Niếp”, cô có chút vui vẻ ngồi xổm xuống ôm lấy nó.
Cố Dạ Thâm liếc cô một cái, một cảm xúc rất nhỏ chợt lướt qua rồi biến mất: “Em trước ngồi đi, anh đi hâm nóng một ly sữa.” Bên ngoài lạnh như vậy, cũng không biết là cô đã ngồi bao lâu, có bị cảm hay không……….
Ôn Noãn ngồi ở trên ghế salon, đùa với Niếp Niếp, một lát sau, Cố Dạ Thâm đem sữa tươi đến, cô nhận lấy, Niếp Niếp vừa thấy sữa tươi liền lao thẳng đến, cô khẽ mỉm cười, đem cái ly đưa tới miệng nó.
Một đôi bàn tay vươn tới ôm lấy Niếp Niếp, “Em uống đi………., Niếp Niếp có trong phòng bếp rồi.”
Sau khi Cố Dạ Thâm đem Niếp Niếp vào phòng bếp uống sữa tươi xong, anh quay trở lại phòng khách và ngồi trên ghế salon, Ôn Noãn có chút băn khoăn lo lắng, anh với bộ dáng như chủ nhân chiêu đãi khách: “Trễ như thế này tới tìm anh là vì chuyện gì?”
Căn phòng này, cô vốn ra ra vào vào vô cùng tự nhiên, bây giờ, anh khách khí lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc cô cũng đã trở thành khách.
Tay Ôn Noãn cầm ly sữa đã đông cứng, trái tim đắng trát, miễn cưỡng cười mở miệng: “Sao lâu rồi em không thấy Niếp Niếp?”
“Mua về không bao lâu thì bị Chiêu Hi biết, con bé ôm về chơi mấy tháng, mấy ngày trước mới đem trả lại.”
“À.” Ôn Noãn cúi đầu uống sữa tươi, bỗng nhiên cô có cảm giác không tìm được đề tài nói chuyện, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Hồi lâu, Cố Dạ Thâm đứng lên: “Nếu như không có việc gì, vậy anh đưa em về.”
“Em có việc.” Ôn Noãn chợt ngẩng đầu, giọng nói khá lớn, có cảm giác như phản ứng của mình khá lớn, cô mới cúi đầu mở miệng: “Sáng hôm đó ở khách sạn Minh Châu, anh đã nhìn thấy em đứng ở bên ngoài hành lang có phải không? Dạ Thâm, tại sao anh không giải thích?”