Khi Khương Hiểu Nhiên về nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng, mẹ từ phòng bếp múc một bát canh hạt sen đưa cho cô.
“Mẹ, đã muộn rồi sao mẹ còn chưa ngủ?” Cô uống ngụm canh, thật ngọt.
“Có một số việc muốn thương lượng với con. Dì con gọi điện muốn mẹ về nhà
sống cùng, chú con năm trước qua đời, dì ấy ở một mình cũng cô đơn. Mẹ
cũng đã nhiều năm không về nhà.” Bà Khương chậm rãi nói.
Khương
Hiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, ở thành
phố B nhiều năm như vậy, chưa dành cho bà những ngày sống thoải mái, lại luôn để bà phải lo lắng.
“Mẹ, mẹ cũng nên đi nhiều nơi một chút, Dương Dương cũng đã lớn, cửa hàng của con kinh doanh rất tốt, mẹ đừng lo lắng cho con.”
“Con đừng trách mẹ nói nhiều, việc để trong lòng mẹ đã lâu. Năm nay, con đã
ba mươi bốn tuổi, Dương Dương cũng chín tuổi. Bạn bè bên cạnh con đều đã thành gia lập nghiệp, tuổi của con cũng không còn trẻ nữa, nháy mắt,
rồi lại đến bốn mươi, thời gian đối với phụ nữ đảo mắt đã trôi qua rất
nhanh. Con là đứa tốt tính, bằng dung mạo tính cách của con, tìm một
người tương đương cũng không quá khó, đừng để mẹ đi rồi vẫn phải suy
nghĩ mãi về việc này.”
Lòng Khương Hiểu Nhiên chua xót, cô sao
không biết mẹ lo lắng cho mình, nhưng có điều cô vẫn chưa nghĩ đến
chuyện đó. Có những lúc, cô cũng muốn giống những người khác, có chồng,
về già có người trò chuyện, làm bạn. Dương Dương cũng cần một người ba,
một nhà ba người cuối tuần đi xem phim, đi chơi công viên. Kỳ thật cuộc
sống an nhàn như vậy, như lúc còn trẻ đoàn tụ sum vầy, thề non hẹn biển
thì khó thành.
Cô cầm bát đặt lên bàn trà, khẽ cười nói: “Mẹ, mẹ
yên tâm, ngày mai con đi tìm Lưu Sảng, nhờ cô ấy đứng ra giúp con giới
thiệu một người bạn, thế không phải dễ dàng sao.”.
Hôm sau, bà Khương đến thành phố A, Khương Hiểu Nhiên quả thực đến tìm Lưu Sảng.
Giữa trưa, hai người đến nhà hàng ẩm thực ăn cơm, đây cũng là nơi Khương
Hiểu Nhiên ưa thích nhất, rau xào nhiều, hương vị nồng đậm, mà giá cả
rất hợp lý.
Sau khi ngồi xuống ghế, vẻ mặt Lưu Sảng đầy bất ngờ.
“Này, cậu định làm gì mờ ám mà hẹn đến cái phòng nhỏ này hả?”
“Không có cách nào khác, tớ chỉ muốn hối lộ cậu.”
“Nói đi, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, những chuyện các chị em chúng ta nào có so bì ai với ai.”
“Bên cạnh cậu có người đàn ông hoàng kim anh tuấn độc thân nào không?”
Lưu Sảng đang uống một ngụm nước, nghe được câu này phun hết ra, “Trái tim
ngủ đông mười năm khó thành của cậu cuối cùng cũng đã thức tỉnh?”.
“Cậu đã kết hôn, tớ không thể lạc hậu nha.”
“Chịu kích thích, chắc chắn là chịu kích thích, nhưng đầu sỏ hẳn là người
khác. Nghe nói ở tiệc cưới tớ, có người nào đó nửa buổi rút khỏi hội
trường, nguyên nhân thì không cần để tớ nhiều lời, cậu mau thành thật
khai báo đi.”
Khương Hiểu Nhiên thu nụ cười trên mặt, “Tớ vẫn trả lời cậu là không hề liên quan gì tới anh ấy, nhìn thấy anh ấy và bạn
gái thân mật gần gũi, đối với tớ như không có gì, tớ không có cách nào
để lòng yên tĩnh như nước. Rõ ràng tớ rời bỏ anh ấy, rõ ràng xa nhau
chín năm, rõ ràng tớ đã chuẩn bị tâm lý tốt mọi chuyện, nhưng bản thân
vẫn không có cách coi anh ấy là người quen thuộc xa lạ.”.
“Nha
đầu ngốc này, phải đi tìm anh ta. Dựa vào việc cậu là mối tình đầu của
anh ta, đã kết duyên vợ chồng, dựa vào việc cậu vì anh ta nuôi lớn con
gái đáng yêu, tớ không tin anh ta không quay đầu lại.”
Khương
Hiểu Nhiên lắc đầu, “Tớ ngốc, tớ dốt, đối với cậu coi là không có mặt
mũi. Lúc trước sau khi xa nhau, ai cũng không ràng buộc ai, hôm nay anh
ấy có đối tượng tốt, có duyên tốt, tớ có tư cách gì quấy rầy cuộc sống
của anh ấy. Cho dù tớ gạt bỏ lòng tự trọng của mình, cho dù chúng tớ có
chung sống cùng nhau, liệu có thể đảm bảo có một cuộc sống tốt đẹp hay
không?.
“Cậu còn có việc chưa báo cáo nha. Nghe nói cậu và Cố Thiên Nhân đang tay trong tay, ân ái yêu nhau?”
“Tình cảnh của tớ và Cố Thiên Nhân, người khác không biết, cậu còn không rõ. Cũng chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Nói thật nhẹ nhàng, bạn bè. Anh ta là người thế nào lại tùy tiện cùng cậu kết giao bạn bè.”
“Lưu Sảng, tớ là người thế nào, cậu hiểu hơn ai hết. Đừng nói anh ấy đã có
vợ, ngay cả còn độc thân, tớ cũng không có bất kì mơ tưởng đến anh ấy.
Đơn giản là cầu thủ không cùng đẳng cấp, liệu có thể cùng nhau thi đấu
thể thao sao?”
Lưu Sảng bóc củ lạc cho vào miệng, “Được rồi, không phải tìm đàn ông bên cạnh tớ sao, giao cho tớ.”.
“Cuộc sống tân hôn thế nào?”
“Vẫn như cũ. Anh ta một tuần có năm ngày ở nhà, còn lại hai ngày xã giao.” Lưu Sảng chẳng hề để ý nói.
Khương Hiểu Nhiên lấy bánh mật bên cạnh, hỏi tiếp, “Còn với sinh viên kia?”.
“Hai người chung sống cùng nhau hai năm. Hôm kia tớ và đồng nghiệp đến khách sạn liên hoan, vừa hay gặp anh ta và cô gái kia. Đừng nói, bộ dáng đúng là kiều diễm động lòng người, tớ mà là nam, sợ cũng không chịu được.”
“Cậu bị người bán, vậy mà còn giúp người đòi tiền mặt, tiểu tam sợ nhất là đối phó với những người như cậu.”
“Vậy làm sao bây giờ? Lén theo dõi? Chân trước đuổi sói đi, chỉ sợ sau lưng
lại có con hổ, tiểu tam nay thất nghiệp, lấy người này ở nhà an dưỡng
sống tạm.” Lưu Sảng nhẹ nhàng nhâm nhi rượu.
Khương Hiểu Nhiên
nhìn vẻ mở mang của cô ấy, trong lòng không hiểu sao thấy không thoải
mái, lời nói an ủi cũng không nói lên lời, chỉ có thể mỉm cười.
“Cậu cười thật khó coi, tớ cũng không phải nợ tiền cậu.” Lưu Sảng cười nồng nhiệt.
Khương Hiểu Nhiên cố ý nói quyết liệt, “Cái cậu nợ tớ còn nhiều hơn tiền bạc, cậu rõ ràng nợ tớ một người đàn ông.”.
“Nóng nảy đi, nóng nảy đi, có phải gần đây có điều không hài lòng, nên tức giận cũng nảy nở hay không?”
Hai má Khương Hiểu Nhiên nóng như lửa đốt, trừng mắt nhìn Lưu Sảng, toàn bộ mặt xuân sắc, dường như bị cơn tức giận áp hết lên.
“Ôi, đáng tiếc tớ không phải đàn ông, nếu không cậu đừng nghĩ kết hôn được.”
“Lưu Sảng đáng chết này.” Khương Hiểu Nhiên đột nhiên véo hai má cô ấy, “Cậu còn dám nói bậy.”.
Ngày hôm sau, trong quán trà ở gần công viên thành phố B, Khương Hiểu Nhiên
trang điểm vẻ ngoài cẩn thận đến gặp người đàn ông Đặng Phổ.
Người đàn ông tóc húi cua, vẻ mặt ôn hòa, làm cho người khác có cảm giác sạch sẽ tươi trẻ.
Anh ta gọi một tách Bích loan xuân, một ít bánh, sau đó nhẹ nhàng đặt tách trà nhỏ trước mặt cô.
“Nghe Lưu Sảng nói, em đang mở một cửa hàng, bình thường chắc rất bận rộn.”
“Được nhiều người giúp đỡ, đôi khi có thể vụng trộm lười biếng.”
“Tình cảnh của em tôi đại khái cũng đã biết, ly dị, độc thân một mình. Nghe
nói em có một con gái, rất ngoan, con gái đáng yêu nhu nhuận. Lần sau em mang con gái ra ngoài cùng chơi, được không?” Ánh mắt người đàn ông
thành khẩn nhìn cô.
Khương Hiểu Nhiên nghe anh ta nhắc đến Dương Dương, trong lòng phút chốc mềm nhũn.
Cô đáp lại rõ ràng, “Được a.”.
Hai người nói chuyện, suốt buổi gặp mặt Đặng Phổ nói chuyện khá thú vị (,
Khương Hiểu Nhiên nghe rất mới mẻ, cũng nói nhiều hơn so với bình
thường, không khí thản nhiên, nhưng rất hài hòa.
Sau đó, hai
người dùng bữa tối trong một nhà hàng nhỏ bình thường, đồ ăn thức uống
rất đơn giản. Ăn xong, Đặng Phổ muốn đưa cô về nhà, cô từ chối, cuối
cùng tự về nhà.
Nếu để cô chấm điểm cuộc hẹn hôm nay, cô có thể đưa ra điểm tám.
Mọi chuyện đều như mong muốn của cô, một người đàn ông bình thường, một
cuộc hẹn bình thường, về sau có lẽ cũng là một ngày bình thường.
Nhưng tóm lại đã không diễn ra như vậy, đến cuối cùng nguyên nhân là gì, cô
không biết cũng không muốn biết, đôi khi người ta có thể tự coi là ngốc
để sống hạnh phúc hơn.
——— ————————
Lần này Tiếu Dương về thành phố B, chủ yếu vì đưa tổng bộ công ty di chuyển đến đây.
Trước đó, tâm tình của anh rất phức tạp. Chờ đợi, do dự, thậm chí là sợ hãi.
Cho đến khi đặt chân nên mảnh đất này, con tim bỗng nhiên xa vời kia,
giờ khoảng cách ổn định, giống như cảm giác người lang thang được trở về nhà.
Trên thực tế nhà anh ở thành phố A, cha mẹ ở đó, thành phố B chỉ là nơi anh học tập bốn năm, là nơi anh làm việc hai năm, sao được
coi là nhà của anh?
“Thật tính kết hôn?” Tô Tuấn thưởng thức ly rượu trong tay, trong lòng cảm
thấy không đúng, Quách Doanh kia tuy nói dung mạo có vẻ tuyệt vời, nhưng cảm giác vẫn khống giống chuyện năm xưa.
“Cậu đều đã kết hôn, tớ cũng không thể ngoan cố đến cùng, năm nào về nhà ba mẹ cũng thúc giục,
cho nên hoàn thành tâm nguyện của họ.”
“Buông xuống?”
Buông xuống? Làm thế nào để không thể buông xuống? Tiếu Dương thở dài.
Ngày hôm đó ở tiệc rượu, anh chăm sóc quan tâm, nói năng nhỏ nhẹ với Quách
Doanh, kỳ thật hơn nửa chỉ là diễn trò. Đơn giản là nói cho người phụ nữ nhẫn tâm kia, rời bỏ cô, anh càng có hạnh phúc mỹ mãn.
Thấy mặt cô tái nhợt, thấy hình bóng cô choáng ngợp, lòng anh có một loại trả thù khoái cảm.
Nhưng sau lại nhìn thấy cô và Cố Thiên Nhân nắm tay rời đi, tim anh mới đầu
là đau đớn, tiếp theo lại lo lắng cho cô, chẳng lẽ cô không biết anh ta
là người đã có vợ, vậy mà vẫn… Anh không dám tưởng tượng một khả năng
khác.
“Cậu và Lưu Sảng đã tu thành chính quả, lúc đầu tớ thật sự không lạc quan về hai người.” Anh chuyển chủ đề.
“Con mẹ nó cũng thực kì quái, mấy năm nay mỹ nữ bên người không thiếu, nhưng chính cô ấy làm cho tớ có ý niệm kết hôn trong đầu.”
Tiếu Dương nghĩ rằng, tình yêu thời trẻ, không có lẫn tạp chất, làm cho người ta nghĩ vĩnh hằng có được là điều tự nhiên.
“Cậu chuẩn bị mọi việc đều thuận lợi như vậy, không phải tính yên ổn đấy chứ?”
“Vợ của tớ chỉ có một người, nhưng người kia thật đúng là khó nói. Cậu có
biết không, ba tớ và mẹ tớ là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ vô tư, cuối
cùng lại kết hôn, có tớ, từ đó về sau vui vẻ hạnh phúc. Ai cũng không
thể tưởng tượng đến, mẹ tớ lại bỏ đi theo người khác. Tớ không tin trên
đời này có cái gì là duy nhất, tớ chỉ muốn tùy theo cảm giác.”
Tiếu Dương chụp bả vai anh, “Nào, hôm nay không say không về.”.
Khi đi ra quán bar, Tiếu Dương đã nửa say nửa tỉnh. Anh lái xe, đi xuyên
qua các con phố lớn, con đường nhỏ, cuối cùng dừng xe trước một dãy nhà
dân cư trong ngõ nhỏ.
Cửa sổ quen thuộc kia còn lóe lên ánh đèn mong manh, đã muộn thế này, cô còn chưa ngủ, không biết giờ cô đang làm gì?
Ở thành phố G, khi mỗi đêm dài yên tĩnh, anh đều không tự chủ nhớ đến cô.
Rõ ràng muốn vứt bỏ cô ra khỏi cuộc sống, nhưng nụ cười của cô, vì sao không thể quên đi?
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, nhưng lại không cứu chữa được anh.
Hóa ra, trí nhớ càng muốn quên, lại càng khắc sâu.
Sau đó anh bắt đầu đón nhận tình cảm mới, nhưng trái tim kia cuối cùng đã không còn hương vị ngọt ngào, cay đắng chia ly nữa.
Hai năm trước, mẹ giới thiệu Quách Doanh làm trợ lý cho anh, anh đương nhiên hiểu tâm tư mẹ.
Anh không từ chối, không chủ động, nhưng cũng biến thành tiếp nhận rồi.
Lúc ấy anh đã ba mươi hai tuổi, sớm đến tuổi thành gia lập nghiệp, tìm một
đối tác cùng chung sống, không còn tình yêu hôn nhân, cũng chẳng liên
quan gì đến ai đâu?
Anh đẩy cửa xe, dựa vào lề đường
Gió đêm đầu thu, thổi đến mát lạnh, lửa nóng trên cơ thể dần dần bớt đi, tim đập càng lúc càng nhanh.
Bước chân anh không thực ổn định, cứ hướng thẳng về phía trước.
Mới đầu là thong thả, dần dần nhanh hơn, đến cuối cùng gần như muốn chạy thật nhanh lên trước..