Tan học, cô đến đón con gái về nhà. Dương Dương chạy đến chỗ cô.
Lúc này, trên đường người người qua lại bỗng xuất hiện một con hồ ly trắng
tuyết. Dương Dương xoay người đuổi theo nó, sau đó thuận thế ngồi lên
người nó.
Chuyện kỳ quái xảy ra, con hồ ly đột nhiên sải một đôi
cánh bay lên giữa không trung, Dương Dương cũng càng lúc càng bay cao,
rồi không thấy bóng dáng đâu.
“Dương Dương ——————-” . Cô hét lên gọi con, rồi bừng tỉnh.
“Gặp ác mộng à ?”. Tiếu Dương đứng dậy.
Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán. Sau đó cầm áo đã bị trượt xuống đưa cho anh.
Sau khi Khương Hiểu Nhiên đứng vững, rút tay nói, “Cảm ơn”.
“Thế nào đã có tình yêu mới, tôi từ người yêu cũ lại trở thành kẻ xa lạ”.
Khương Hiểu Nhiên ngẫm nghĩ, anh ta lại đang trả đũa.
Cũng không muốn nghe anh nói tiếp, “Tiếu Dương, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng”.
Chẳng lẽ em nói cho tôi biết Dương Dương là con gái tôi, kỳ thực tôi đã biết, nhưng tôi rất muốn nghe chính miệng em thừa nhận.
“Tôi nghe Lưu Sảng nói, lần này anh trở về là tính kết hôn với Quách Doanh”.
Niềm vui sướng trong mắt Tiếu Dương tức thì biến mất, đáy mắt hiện lên một mảng lạnh lẽo.
Khương Hiểu Nhiên tựa người vào vách tường, không nhìn anh, ánh mắt nhìn trăng sáng tỏa.
“Ly biệt gần mười năm, anh có một cuộc sống mới bình thường. Tôi cũng không nói tôi khá hơn anh nếu không đó chỉ là nói dối. Nhưng tôi cũng hy vọng anh có thể thành gia lập nghiệp”.
“Cuộc sống của tôi ra sao thì có liên quan gì đến em”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ, không có liên quan đến tôi, nhưng lại có liên quan đến Dương Dương.
Nhưng cô không mở miệng được, nói cho anh về con gái, chỉ sợ quan hệ của hai người càng thêm phức tạp.
Hiện giờ cô nghĩ muốn dao sắc chặt đay rối, cùng anh phân chia nhất Thanh nhị Sở.
“Đúng vậy, không liên quan. Say này, nếu trên đường có gặp nhau, cũng mong anh coi tôi như người xa lạ”.
Tiếu Dương bước từng bước đến gần cô, trong mắt lóe lên tia lửa nguy hiểm
“Vậy còn Dương Dương ? Em muốn để cho con gái tôi trở thành người lớn
lên không có cha sao ?”.
Khương Hiểu Nhiên ngạc nhiên nhìn anh.
“Em không cần nói cho tôi, cha Dương Dương không phải là tôi”.
Cô mặc không lên tiếng, nói dối không phải là sở trường của cô.
Tiếu Dương cúi đầu xuống, kề môi bên vành tai cô, khẩu khí vô cùng bình tĩnh nói, “Khương Hiểu Nhiên, em đừng khinh người quá đáng. Ly hôn là quyết
định của em. Một mình tự sinh hạ con gái tôi, cũng không chịu nói cho
tôi biết. Bây giờ lại muốn chia rẽ con gái và tôi. Thế giới này không
phải chỉ của riêng em, không phải em nói gì thì thành thế”.
Ngữ khí Tiếu Dương càng bình thản, tim cô càng đập liên hồi.
Cô muốn nói, chẳng lẽ anh lại không bắt nạt người khác. Anh rõ ràng có vị
hôn thê, lại còn trêu trọc tôi. Dựa vào cái gì tôi đường đường là phụ nữ đàng hoàng, lại bị người khác coi như dạng tiểu tam.
Cái cảm giác xấu hổ này, cô chưa bao giờ nếm qua.
“Không nói thêm. Tôi nói cho em, em đừng nghĩ tìm cho con gái tôi một người
cha giàu có. Em cho là đứng cạnh Cố Thiên Nhân có thể bay lên trời sao.
Em vội vã như vậy hẳn muốn làm tiểu tam. Oh, cũng có thể là tiểu tứ,
tiểu ngũ ấy”.
Mặt Khương Hiểu Nhiên đỏ bừng, giơ tay lên tát vào mặt anh.
Âm thanh sắc nét của cái tát vang dội trong không gian yên tĩnh ban đêm.
Tiếu Dương nắm lấy cổ tay cô, áp đảo cô vào vách tường, mắt đối mắt, mũi
chạm mũi nhìn chằm chằm cô. “Thế nào, chịu không nổi sao. Lòng tự trọng
cao như vậy, sao lại cùng tiểu nha đầu cạnh tranh. Cố Thiên Nhân có bạn
gái mới họ Ngô ngọt ngào chỉ có hai mươi mốt tuổi, tôi thật sự thông cảm với em”.
“Đồ khốn nạn”. Đôi mắt đen láy của Khương Hiểu Nhiên
che phủ một tầng sương mù, cô liều mạng trợn to mắt, nhưng những giọt
nước mắt không nghe lời vẫn chảy xuống từ khóe mắt.
Lúc này, Cố Thiên Nhân đẩy cửa bước vào.
Truyền vào lỗ tai anh là ba chữ “Đồ khốn nạn”, còn lúc này lại nhìn thấy hình
ảnh cả cơ thể Tiếu Dương đang đàn áp Khương Hiểu Nhiên.
Vẻ mặt anh tức giận đi lên phía trước, “Tiếu tiên sinh, mời anh buông tay”.
Tiếu Dương nới cánh tay cô, nhẹ nhàng trượt xuống gò má cô, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt còn ướt trên mặt cô, cười nói, “Tính tình vẫn
như trẻ con, em đã làm mẹ rồi đấy”.
Khương Hiểu Nhiên quay đầu nhìn Cố Thiên Nhân, “Đưa em đi, Thiên Nhân”.
Cố Thiên Nhân nắm tay cô, nhìn Tiếu Dương.
Cô muốn đi cùng với anh ta.
Tiếu Dương suy sụp buông tay cô ra.
“Tiếu tiên sinh, Khương tiểu thư không chỉ là bạn gái của tôi, mà còn là bạn
tốt của tôi. Sau này tôi không hy vọng thấy anh có hành động không lịch
sự với cô ấy”. Cố Thiên Nhân hơi cảnh cáo nói.
Tiếu Dương cười
cười, “Hiểu Hiểu là mẹ của con gái tôi, tôi sao có thể đối xử không tốt
với cô ấy. Nhưng tính cách cô ấy rất quật cường, làm cho tôi phát cáu,
sợ đã làm anh hiểu lầm”.
Khương Hiểu Nhiên cơ hồ dựa nửa người vào Cố Thiên Nhân, đi ra ngoài.
Ánh mắt Tiếu Dương u ám cụp xuống, tay nắm chặt thành quyền.
Khi hai người đi đến đại sảnh, Cố tỷ tỷ bước tới, “Thiên Nhân, em đi đâu. Hôm nay em là chủ nhân đấy”.
“Chị, chị giúp em tiếp đón. Em còn có việc”.
“Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện hôm nay ?”. Ngữ khí cô không hề vui vẻ.
“Được rồi, em đã sắp xếp tốt lắm. Chị chỉ cần giúp em tiễn khách là được”. Cố Thiên Nhân nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.
“Nếu không, anh ở lại, một mình em về là được rồi”. Khương Hiểu Nhiên nói nhỏ.
Cố Thiên Nhân nhìn ánh mắt cô ửng đỏ, nước mắt vẫn còn vấn vương trên mặt, thương tiếc nói, “Anh lo lắng”.
Xe chạy đến dưới cổng nhà Khương Hiểu Nhiên, Cố Thiên Nhân mpử cửa xe, nhìn theo bóng cô lên tầng mới rời đi.
——— —————————-
Hôm sau, Tiếu Dương đến công ty rất sớm.
Tối hôm qua, anh ngủ không ngon giấc.
Nằm trên giường, trước mắt vẫn cứ hiện lên hình ảnh Khương Hiểu Nhiên và Cố Thiên Nhân nắm tay nhau.
Theo hiểu biết của anh, cô không phải là loại phụ nữ ham hư vinh, nhưng
những lời nói làm đả thương người khác của anh vẫn thốt ra.
Vì sao mỗi lần muốn gần cô, kết quả lại càng đẩy cô xa hơn.
Nghĩ đến đêm nay, nhân dịp này anh phải đưa ra quyết định chính xác trong
mắt người khác. Anh phải dũng cảm quyết định theo lời trái tim mách bảo.
Sáng sớm, đầu như được lên giây cót, sớm đã tỉnh dậy. Nơi ở cách công tay cũng gần, anh dứt khoát đi bộ tới làm.
Anh tựa người vào ghế, cửa hờ khép bị đẩy ra.
“Dương, sao hôm nay đến sớm vậy”.
Quách Doanh mỉm cười bước lại gần.
Vẻ mặt anh phức tạp nhìn cô, không nói gì.
Quách Doanh đi đến bên cạnh anh, hai tay dịu dàng đặt lên vai, “Tinh thần anh không được tốt, để em mát xa cho anh”.
Tiếu Dương từ từ nhắm mắt, có chút bất đắc dĩ. Muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến cửa miệng lại nuốt trở về.
Quách Doanh cúi đầu, kề môi bên lỗ tai anh, nũng nịu nói, “Dương, có thoải mái không ?”.
“Có”.
Bàn tay Quách Doanh trượt từ đầu vai đi xuống, nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực anh qua một lớp áo, “Như vậy sao ?”.
“Đừng như vậy”. Tiếu Dương nắm lấy tay cô đặt sang bên, thừa cơ đứng dậy, đối mặt với cô.
Lời nên nói nói muộn không bằng nói sớm.
“Quách Doanh, chúng ta chia tay đi”.
“Vì sao? Chúng ta rõ ràng sắp kết hôn, sao đột nhiên lại chia tay? Em không đồng ý”.
“Anh không phải đang trưng cầu ý kiến của em, anh chỉ nói cho em kết quả”. Tiếu Dương bình tĩnh nói.
Quách Doanh nói trong làn nước mắt, “Em có gì không tốt sao? Anh nói cho em biết, em thất sự không muốn rời khỏi anh”.
“Không phải vấn đề của em, là vấn đề của anh”. Tiếu Dương mở ra ngăn kéo, lấy ra một tập chi phiếu dầy.
“Em theo anh đã hai năm, chỗ này có một trăm vạn, tính làm tiền bồi thường”.
Nước mắt Quách Doanh không ngừng rơi, nhưng trong lòng rất giận, chỉ một
trăm vạn nghĩ muốn đuổi cô. Người khác không biết, nhưng cô muốn phân
chia rõ ràng, vài năm gần đây thu nhập của Tiếu Dương tính trung bình ra cũng phải đến chín chữ số.
Anh coi cô là dạng người thế nào ?
Hai năm theo anh làm tùy tùng, còn muốn chăm sóc cuộc sống cho anh, vốn
nghĩ là tảng băng lớn cũng có ngày tan chảy.
Cô biết trong lòng
anh không có cô. Cô không cần, dù sao có thời gian cả đời người, cô
không tin không thắng được người phụ nữ kia.
Nào biết nói chờ lại có được một kết quả như thế này.
Nếu không chiếm được hôn nhân, cô sẽ lấy tiền. Trên đời chỉ có tiền bạc là không bao giờ gạt người.
Cô tiếp nhận chi phiếu, ngón tay chỉ thẳng, “Tiếu Dương, anh cũng thật keo kiệt. Một trăm vạn mà muốn đuổi tôi”.
Tiếu Dương thoải mái hỏi, “Em cần bao nhiêu ?”.
“Tôi không cần nhiều lắm, chỉ cần thêm đằng sau một con số không là được”. (trời mụ này tham thật)
Tiếu Dương nhìn cô ta cười nhạt.
“Anh đừng nói cho tôi biết anh không đáp ứng nổi, gia sản thực sự của anh
không chỉ thế này đâu. Chỉ là một ngàn vạn, có thể mua được tự do của
anh, anh đúng là được lời”.
Tiếu Dương nói rõ ràng, ” Được, nhưng mời em ký trước vào cái này”.
Tiếu Dương lại lấy từ ngăn kéo ra một bản hợp đồng, bên trong quy định chắc
chắn hạng mục công việc. Đại ý là sau này anh và Quách Doanh là hai
người không liên quan gì đến nhau, làm trái với quy định đối phương phải bồi thường một ngàn vạn.
Quách Doanh ngẫm nghĩ, cô đúng là xem
nhẹ Tiếu Dương. Không nghĩ tới anh ta lập kế hoạch chu đáo như vậy, nghĩ việc chia tay chỉ sợ không phải nhất thời xảy ra mà sớm đã có dự mưu từ lâu.
Cô xoát xoát ký tên, tiếp nhận chi phiếu nhìn kỹ rồi cười
nói, “Yên tâm, tôi có chết cũng không bám lấy anh. Về sau coi như bạn bè đi”.
“Được thôi”.
Tiếu Dương nhìn theo Quách Doanh bước
từng bước ra ngoài, trong lòng cười lạnh, người đàn bà này hai năm nay
luôn miệng nói yêu anh, cuộc đời này không lấy anh không được.
Kết quả, một tập chi phiếu là có thể mua được tình yêu của cô ta.
May mắn là cô ta yêu tiền.
Kinh nghiệm cuộc đời nhiều năm nay đã cho anh hiểu rõ, chỉ cần có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, thì sẽ không thành vấn đề.
Những gì thực sự quý giá, cho đến bây giờ không có cách nào dùng tiền tài đo được.
Chẳng hạn như cánh tay, sinh mệnh, còn có tình yêu.