Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Chương 55: Trả thù



Bộ dạng Tô Tuấn lúc này thật xanh xao tiều tụy, mắt trũng sâu, cằm đầy râu, đến đầu tóc cũng rối bù.

“Hiểu Nhiên, muộn vậy rồi em nhất định là đi tìm Sảng Sảng, mau nói cho anh biết cô ấy giờ ở đâu?”.

Khương Hiểu Nhiên nhìn anh, “Tô Tuấn, anh cũng là người lớn, nói câu nào cũng phải có căn cứ chứ? Anh tận mắt thấy tôi đến tìm Lưu Sảng hay sao?”.

Tô Tuấn cười khổ não, “Hiểu Nhiên, hôm nay anh tìm em cả một ngày. Di động em tắt. Đến siêu thị có cô gái bảo em không đến cửa hàng hôm nay. Gọi điện thoại cho Tiếu Dương nó cũng không biết. Sau đó lại gọi điện thoại về gia đình em, bác gái nói em đi chơi xa. Em nói đi, trời nóng thế này ngoài Lưu Sảng ra thì ai khiến em phải lặn lội đi xa xôi như vậy?”.

“Tô Tuấn, anh sắp bắt kịp thám tử rồi, năng lực phân tích trinh thám của anh thật giỏi đấy. Đáng tiếc tôi thật sự không biết Lưu Sảng đang ở đâu”.

“Hiểu Nhiên, Sảng Sảng sắp sinh rồi. Không có anh bên cạnh, một mình cô ấy nuôi con rất vất vả. Em có lòng tốt cũng hy vọng gia đình ba người chúng tôi đoàn tụ đúng không?”.

Khương Hiểu Nhiên nghe được mấy từ gia đình ba người đột nhiên tức giận, “Tô Tuấn, đúng rồi đó, anh nên sớm về đoàn tụ gia đình ba người của anh đi, cái cô Mị Mị gì đó kia không phải chuẩn bị sinh một đứa con cho anh sao?!”.

Nghe được cái tên Mị Mị, Tô Tuấn đuối lý cúi đầu, nghĩ gì đó lại ngẩng đầu lên, “Hiểu Nhiên, anh biết trước kia là anh không đúng, không biết quý trọng Lưu Sảng. Nhưng anh có thể đảm bảo, không bao giờ để cho người phụ nữ khác mang con mình”.

Khương Hiểu Nhiên thấy dáng vẻ uể oải của anh ta, giọng điệu cũng dịu đi, “Tô Tuấn, anh nói những câu này với tôi cũng vô ích, tôi không phải là Lưu Sảng. Sao đàn ông các anh luôn mất đi rồi mới biết quý trọng vậy? Anh phải hiểu, Lưu Sảng đã đợi anh vẻn vẹn mười sáu năm, từ mười tám tuổi đến ba mươi tư tuổi, thời thanh xuân đẹp nhất của người con gái đều đã lãng phí với anh rồi. Nếu không phải trái tim cô ấy đã chết, cô ấy sẽ không rời bỏ anh đâu”.

Tô Tuấn nghe xong, suy sụp đứng đó, không nói được câu nào khác.

Khương Hiểu Nhiên thở dài, bước lên lầu.

Tô Tuấn hồn bay phách lạc đi dọc trên đường, bên tai không ngừng vang lên tiếng, “Trái tim đã chết, trái tim đã chết”.

Từ lúc Lưu Sảng ra đi, anh chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.

Sống đến hơn ba mươi tuổi, anh cũng chưa bao giờ trải qua tư vị này. Từ nhỏ đến lớn, anh là con trai độc nhất nhà họ Tô, vẫn luôn được bao bọc của cả gia đình.

Mẹ mất rồi, anh bắt đầu sa đà vào những trò chơi tình ái, từ 13,14 tuổi liền lưu luyến bụi hoa. Cho tới bây giờ đều là nữ sinh níu kéo anh, cũng có gặp phải vài người làm bộ làm tịch, vài cuộc chơi chào đón nhiệt tình, nhưng lúc nào anh cũng thể hiện rất phong độ.

Hai chữ tình yêu không bao giờ xuất hiện trong từ điển cuộc đời anh.

Lúc yêu Lưu Sảng, bắt đầu cũng chỉ nghĩ muốn chơi đùa.

Vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp cô ở sân bóng rổ trường đại học, lúc ấy anh cùng với vài đứa bạn học đánh bóng xong, đang ngồi bên vệ sân nghỉ ngơi, nữ sinh xem xung quanh ào ào vây đến đưa nước khoáng, nước ngọt.

Chỉ có Lưu Sảng bưng một cặp lồng cơm, ánh mắt đen nhánh nhìn anh.

Anh tò mò nhận lấy, mở ra xem, hóa ra là một cốc nước ô mai đá, lúc ấy anh đã hỏi cô, “Bạn học, em mua ở đây vậy, nhìn trông thật ngon mắt”.

Lưu Sảng hoạt bát nói, “Nếu sau này anh muốn uống thì làm bạn trai em đi”.

Tô Tuấn kinh ngạc nghe câu trả lời của cô.

Không hề thiếu những nữ sinh thổ lộ với anh, nhưng nếu nói trắng ra đơn giản thế này, cũng chỉ có mình cô là lần đầu tiên.

Tức thời lúc đó nảy sinh lòng hiếu kỳ, sau đó hai người bắt đầu tìm hiểu, anh mới phát hiện thấy tính hồn nhiên trong sáng của Lưu Sảng, rất khác với những nữ sinh khác.

Ở bên cô anh cảm thấy đặc biệt thoải mái, không cần đùa giỡn bất kì âm mưu quỷ kế gì, cứ như vậy, dần dần anh bắt đầu thích cô.

Vừa phát hiện tình cảm này, anh đã không thể cưỡng lại được.

Trước khi kết hôn, mấy lần anh muốn làm gián đoạn chuyện tình cảm này nhưng lại không nhẫn tâm như thế, cuối cùng vẫn kết hôn với cô.

Tô Tuấn đau khổ ngồi xuống ven đường, nghĩ đến yêu tinh hại người kia, anh vô cùng hận.

Ngày đó anh đến nhà Mị Mị tìm cô ta hỏi chuyện.

Không nghĩ tới người phụ nữ kia lại ngồi im lặng chờ đợi anh đến.

“Chương Hàm Mị, cô là đồ thối tha, cô nói gì trước mặt vợ tôi thế hả?”. Anh giận không thể siết chặt cổ cô ta lại.

Người phụ nữ kia có chút hoang mang tiếp đón anh, “Nói gì vậy, anh không phải rất rõ ràng sao, cần gì phải hỏi tôi?”.

Tô Tuấn thấy nóng máu, khí huyết dâng cao, vung tay tát mạnh vào mặt người phụ nữ kia.

Gò má đánh đầy phấn kia thoáng chốc để lại dấu tay rõ rệt, khóe miệng bật ra máu chảy dọc xuống cằm rồi rơi xuống chiếc váy màu trắng.

Chương Hàm Mị giơ tay lau vệt máu trên khóe miệng, “Tô Tuấn, lần trước anh ép tôi uống thuốc phá thai anh nên dự đoán được kết quả này. Dựa vào cái gì Lưu Sảng, cô ta có quyền mang thai đứa con, vậy mà con của tôi chỉ là một vũng máu còn chưa thành hình?!

Tôi vẫn nhớ như in mấy tháng trước, tôi đã đau khổ cầu xin anh hãy để tôi giữ lại đứa bé này. Anh đã trả lời tôi thế nào? Anh nói cái thứ hạ tiện trong bụng tôi không biết là con của ai, nhưng nó chính là con của anh, đó chẳng phải là điều lạ gì. Đã hơn một năm nay tôi tận tâm hầu hạ anh, lấy lòng anh, vậy mà tôi lại phải hứng chịu những lời này cay nghiệt sao?

Lúc ấy tôi còn muốn đi, nhưng anh không tha. Rồi lúc anh cho người mua thuốc phá thai, ép tôi uống xong mới cho tôi về nhà. Anh có biết tôi về nhà chỉ chảy vẻn vẹn một vũng máu, nhưng đó chính là cốt nhục của anh, vậy tại sao anh lại coi nó như rác rưởi vậy? Lúc ấy trong lòng tôi đã thề, thù này tôi không báo, tôi quyết không sống trên đời này nữa.

Thật may mắn, ông trời có mắt, bảo bối nhà anh cũng mắc phải cú lừa này, trí tuệ của kẻ hơn ba mươi kia làm sao bằng đứa chỉ hơn hai mươi tôi đây. Tô Tuấn, anh đã bị báo ứng. Anh mang nỗi đau lên người tôi, tôi đã trả lại đủ cho anh”.

Nói xong, cô ta bật cười to.

“Đồ điên, cô không muốn cái loại hoang dã trong bụng cô sao, tôi không ngại cho cô hận thêm một lần nữa”. Tô Tuấn đi đến trước mặt nhìn xuống bụng cô ta.

“Đứa bé sao? Tôi còn có thể có con sao?”. Chương Hàm Mị lộ ra nụ cười kì quái, “Đứa con của tôi sớm đã chết, tôi không còn con nữa rồi”.

“Chẳng lẽ căn bản cô không hề mang thai?”.

“Không sai. Mới đầu tôi cố ý đến bệnh viện vợ anh kiểm tra, cho bạn vợ anh thấy, tôi tin chắc cô ta sẽ nói cho vợ anh, kết quả một lúc lâu không thấy động tĩnh gì. Sau đó tôi lại đến bệnh viện đó gặp được vợ anh, nói cho cô ta tôi đang mang đứa con của anh, rồi vui vẻ để lại số điện thoại cho cô ta. Tuy miệng cô ta nói không tin sự thật nhưng tôi biết cô ta đã bắt đầu hoài nghi, vì thế cô ta đã gọi điện. Đoạn sau chắc không cần tôi phải kể nữa nhỉ”.

Trong mắt Tô Tuấn quả thực muốn phun lửa, sao anh không sớm phát hiện người phụ nữ này độc ác đến vậy? Thì ra cô ta đã sớm có âm mưu từ trước.

Chương Hàm Mị không chút yếu thế nhìn lại anh, “Tôi biết anh sẽ không bỏ qua cho tôi, tùy anh đối phó thế nào. Dù sao tôi cũng lẻ loi một mình, cùng lắm thì chết, nhưng tôi nghĩ anh cũng không muốn động đến pháp luật đâu”.

Tô Tuấn cười lạnh, chỉ nói vài từ liền xoay người ra khỏi nhà cô ta.

Tiếng còi xe ô tô đi lướt qua cắt ngang suy nghĩ của anh.

Chương Hàm Mị, anh tuyệt đối không buông tha dễ dàng cho cô ta.

Nghĩ đến về nhà cũng là người cô đơn, anh gọi điện thoại cho Tiếu Dương, “Ca, ở nhà hả? Đi uống vài chén đi”.

Tiếu Dương đồng ý rất nhanh.

Vẫn là quán bar cũ, Tô Tuấn gọi rượu, đuổi hết nhân viên phục vụ ra.

Khi Tiếu Dương đi vào thấy một mình anh đã bắt đầu uống.

“Sao không đợi tớ, một mình uống buồn chán thế này”.

Tiếu Dương thấy anh uống nhiều, một ly rồi lại một ly, không bao lâu sau đã uống được nửa chai, anh vội giật lấy ly rượu trong tay Tô Tuấn, “Chẳng giống cậu bình thường gì, đêm nay cậu không muốn về nhà chắc”.

“Tớ không uống rượu thì còn có thể làm gì đây?”. Tô Tuấn thì thầm tự nói.

Tiếu Dương cũng rót một ly, uống liền một ngụm hơn nửa ly, “Lưu Sảng chưa về à?”.

“Tớ nghĩ lần này cô ấy đã quyết tâm”.

“Để thời gian này cô ấy suy nghĩ cẩn thận cũng tốt. Quan trọng là không được để ly hôn. Cậu nhìn tớ đây, lúc ấy tuổi trẻ bồng bột, Hiểu Nhiên đề xuất ra tớ liền đồng ý cô ấy. Rồi sau này thì sao? Không phải phí hoài nhiều năm sao. Khi còn trẻ cảm thấy rời xa cô ấy trái đất vẫn quay, ngày vẫn trôi qua. Nhưng thực ra đó là những ngày tháng rất khó khăn. Sau đó có đi tìm vài người phụ nữ khác nhưng cũng không thể tìm lại cảm giác như xưa”.

Tô Tuấn không nói lời nào, rót rượu, hai người chạm ly, một hơi uống cạn.

“Ca, cậu so ra còn tốt hơn tớ nhiều. Chuyện cậu và Hiểu Nhiên đã chắc như đinh đóng cột rồi. Còn tớ trong lòng rất hoảng sợ, sợ một ngày nào đó Lưu Sảng sẽ thật sự rời bỏ tớ, không bao giờ quay đầu lại nữa”.

“Tớ cũng chẳng chắc hơn gì cậu đâu”. Tiếu Dương uống hết ly rượu.

“Sao vậy? Bác gái còn phản đối?”.

“Bà vẫn kiên quyết phản đối, hôm qua vừa về nhà rồi, nói là cho tớ thoải mái mà sống”.

Tô Tuấn vỗ vai anh, “Cạn ly vì anh em ta đồng cảnh ngộ”.

“Có kế hoạch gì không?”. Tiếu Dương rút ra hai điếu thuốc, đưa cho Tô Tuấn một điếu.

Tô Tuấn mở bật lửa, đưa đến trước mặt Tiếu Dương, “Ca hạnh phúc nửa đời sau của tớ đều nằm trên tay cậu”.

Tiếu Dương hút thuốc, thở một hơi khói, “Cậu đang nói gì vậy, cái gì mà nằm trên tay tớ”.

“Ca, tớ đã nói với cậu, Hiểu Nhiên chắc chắn biết Lưu Sảng ở đâu, nhưng cô ấy không chịu nói cho tớ biết. Hay là cậu nói giúp tớ vài câu đi, hai người các cậu là người một nhà đóng cửa mà từ từ nói chuyện”.

“Với tình cách của Hiểu Nhiên thì khó lắm. Cô ấy mà quyết chuyện gì thì đến đầu trâu cũng không kéo lại được. Nhưng tớ sẽ thử xem”.

“Dù thế nào cũng hơn tớ tự mình đứng ra nói”.

Tiếu Dương lại thở một hơi khói, “Cậu bảo hai người chúng ta làm thế nào nắm chắc tay hai cô ấy lại? Lẽ ra chúng ta đã có một tình yêu hoàn mỹ, một cuộc hôn nhân hạnh phúc từ lâu rồi. Rời khỏi Hiểu Nhiên, tớ cũng từng trải qua hai ba mối tình, nhưng đi một đường lớn vẫn quay trở về vạch xuất phát. Vấn đề là ở vạch xuất phát này còn thấy thoải mái hơn, không hề muốn buông tha”.

Tô Tuấn uống hết ly rượu, “Ca, so với tớ cậu vẫn còn là chàng trai ngây thơ. Tớ không phải khoe khoang nhưng tớ đã trải qua gấp mười lần số phụ nữ của cậu. Có thể xem như có kinh nghiệm phong phú thì sao đây? Có người phụ nữ nào chân thành như Lưu Sảng, không quan tâm đến cái mác áo tổng giám đốc Tô thị mà chân thành thích tớ không? Những người kia đơn giản chỉ yêu cái mác này thôi”.

“Đầu óc cậu cuối cùng cũng thông suốt”. Tiếu Dương uống tiếp ly rượu.

Liên tục uống qua lại, hai chai rượu trên bàn đã uống sạch, trong đó hơn nửa đều là Tô Tuấn uống.

Tiếu Dương đỡ Tô Tuấn ra cửa, nghe thấy miệng anh còn nói, “Buông ra, tớ còn muốn uống”.

Đưa Tô Tuấn về nhà dọc đường đi anh luôn thì thầm nói, “Sảng Sảng, đừng rời bỏ anh. Sảng Sảng, em mau về đi”.

Ngữ khí thiết tha van nài như vậy, hoàn toàn mất đi tự tin kiêu ngạo như trước kia.

Nghe mỗi một tiếng gọi của Tô Tuấn, dường như Tiếu Dương cũng thấy cảm động theo, nhớ đến mấy năm trước anh và Hiểu Nhiên ly hôn cũng từng mượn rượu giải sầu sầu càng thêm sầu như thế này.

Nên giúp cậu ấy thế nào đây? Tiếu Dương gõ trán.

Mẹ đi rồi, Tiếu Dương đến nhà Hiểu Nhiên nhiều hơn. Có lần anh và con gái chơi xong trò chơi, đi tìm Hiểu Nhiên mới phát hiện một mình cô trốn trong phòng gọi điện thoại.

Ăn cơm tối, Tiếu Dương như thường lệ vào phòng phụ đạo con gái học bài.

Hôm nay Dương Dương rất kỳ lạ, lúc chú ý lúc lại không tập trung, Tiếu Dương đóng sách vở lại hỏi con, “Dương Dương, hôm nay con có chuyện gì vậy?”.

“Ba ơi, ba bảo tại sao con người lại chết?”.

Tiếu Dương thật nghiêm túc nhìn con, “Vậy con bảo tại sao hoa lại héo tàn?”.

“Nhưng hoa tàn rồi lại có đóa hoa mới khác”.

“Con người cũng giống vậy, mặc dù đi rồi nhưng vẫn còn để lại lớp người sau thừa hưởng huyết thống”.

“Rồi con cũng thế phải không?”.

“Chỉ cần là con người đều không thể trốn thoát được quy luật sinh tử đó, nhưng con vẫn còn trẻ, cuộc đời con vẫn còn rất dài. Chuyện này con không nên lo lắng”.

“Nhưng mà ba ơi, con thật sự không muốn thế, con muốn mãi mãi, mãi mãi ở bên cạnh ba mẹ”. Dương Dương nói xong, mắt đỏ lên.

Tiếu Dương kéo con bé ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con bé, “Con gái ngoan, sẽ không đâu, con sẽ sống trăm tuổi”.

Miệng còn khẽ hát bài ca dao đã lâu không hát đến, “Ánh trăng chiếu xuống bông hoa sen trắng rồi đi qua đám mây, gió đêm thổi từng đợt mang theo tiếng ca vui vẻ, chúng ta ngồi bên cạnh núi cao nghe mẹ kể chuyện quá khứ…..”.

Bài hát này hồi Tiếu Dương còn bé mẹ thường xuyên hát cho anh nghe. Nhớ mang máng giọng mẹ thật ngọt ngào, chỉ cần tâm trạng anh có điều phiền muộn đều nghe bài hát này rồi chìm vào giấc ngủ.

Dỗ con gái xong anh đi tìm Hiểu Nhiên.

Vừa đẩy cửa phòng liền nghe thấy giọng nói của cô, “Dì à, dì đừng sốt ruột, từ từ rồi nói”.

Micro bên kia không biết nói câu gì.

Giọng nói Khương Hiểu Nhiên lập tức cao hơn, “Vâng, cô ấy ở bệnh viện nào, cháu sẽ lập tức đến ngay”.

Ngắt điện thoại, sắc mặt cô tái nhợt, xoay người thấy Tiếu Dương đứng phía sau, “Tiếu Dương, anh nhanh lái xe đưa em đến bệnh viện huyện thứ nhất”.

“Anh vào toilet trước đã”.

“Anh nhanh lên, không còn thời gian đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.