Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai

Chương 75



Ban đầu không ai để ý tới ‘Thị trấn Phượng Hoàng’, tất cả mọi người chỉ muốn đổ dồn vào mắng chửi đoàn phim ‘Ai là hung thủ?’.

Mãi đến khi có vài người nhận xét bộ phim rất tốt, lan truyền trên mạng xã hội mới có nhiều người đến rạp chiếu xem thử.

Sau khi xem xong, mọi người không khỏi cảm thán:"’Thị trấn Phượng Hoàng’ hay thật! Sao đến tận bây giờ mình mới biết? Đây rõ ràng hay như vậy sao doanh thu phòng vé thấp thế nhỉ? Đoàn phim không thể quảng bá tốt hơn sao?”

Vì những lời khen, đánh giá cao về phim ngày một nhiều hơn đã khiến rất nhiều người nóng lòng muốn xem thử, bộ phim nổii lên rầm rộ, đầu tiên từ những bằng hữu, đồng nghiệp truyền tai nhau sau đó lan tràn trên các trang mạng xã hội như weibo, baidu...

—— Đi xem ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ đi! Đừng để tâm mấy cái tin đồn của nó! Không xem là hối hận cả đời đó!

Trong thoáng chốc, tiếng tăm của ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ đã vang rộng

Khán giả đến xem ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ ngày càng nhiều, có nhiều người còn xem đến tận hai, ba lần.

Lượng khán giả tăng vọt khiến rạp chiếu phim phải nhanh chóng chỉnh lại lịch chiếu tăng thêm lịch chiếu cho ‘Thị trấn Phượng Hoàng’, vì ‘Ai là hung thủ?’ có tỷ lệ người xem giảm sút quá lâu, lịch phát sóng giảm dần nên cuối cùng chẳng còn ai ngó ngàng tới bộ phim này nữa, rạp chiếu cũng nhanh chóng gỡ xuống.

‘Ai là hung thủ?’ ngừng chiếu, doanh thu phòng vé ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ lại tăng vọt, trong thời gian ngắn đã đứng đầu doanh thu, thu hoạch được gấp đôi danh tiếng. 

‘Thị trấn Phượng Hoàng’ có thể tạo ra một cú ngoạn mục như vậy cũng không dễ dàng gì, dù sao lúc đầu cũng chẳng ai quan tâm đến nó. 

Ai cũng không ngờ tới một bộ phim chẳng được quảng bá nhiều, dàn diễn viên cũng chẳng mấy ai "hot" lại có thể đánh bại bộ phim đầu tư ra một khoảng khổng lồ để mời các minh tinh nổi tiếng về với những quảng bá cực kì phô trương gọi nó là "bom tấn". 

Nguyên nhân đơn giản là vì ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ thật sự nghiêm túc trong cách quay phim lẫn diễn xuất nên dễ dàng đánh bại ‘Ai là hung thủ?’ diễn qua loa tùy ý.

Khán giả cũng không ngu ngốc tới nỗi không phân biệt được ai nghiêm túc muốn đóng phim với ai đóng phim chỉ vì tiền.

Mà doanh thu phòng vé ‘Ai là hung thủ?’ thất bại thảm hại như vẽ ra một ranh giới với thời đại của giới nổi tiếng. Bọn họ cũng phải chất lượng, cũng phải có kỹ năng diên xuất, cũng phải có nội dung cốt truyện đàng hoàng. Chứ không phải chỉ cần cho mấy bình hoa vào là có thể an nhàn thu tiền phòng vé 

Những người dùng diễn viên nổi tiếng để kiếm ra tiền, đã không thắng được Trương Mục!

...

Sau khi ‘Ai là hung thủ?’ ngừng chiếu. Bên sản xuất tới tìm Lâm Thần, hai bên lời qua tiếng lại nói khó lẫn nhau

Bên sản xuất cho là sự thất bại của ‘Ai là hung thủ?’ phần lớn là lỗi của Lâm Thần, là do hắn tùy tiện sửa kịch bản, là do kỹ năng diễn xuất của hắn quá tệ, cũng là vì hắn cứ khăng khăng đòi chiếu cùng ngày với ‘Thị trấn Phượng Hoàng’.

Nếu không chiếu cùng ngày với ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ có khi đã không thảm hại như vậy.

Lâm Thần tức muốn nổ phổi, nói là các người tới nhờ tôi, tôi thay đổi kịch bản các người cũng đồng ý, tôi yêu cầu thay đổi thời gian chiếu phim, cũng không ai phản đối.

Sao bây giờ lại đổ hết trách nhiệm vào đầu tôi?

Hắn tức giận tới mức chạy thẳng về nhà, vậy mà còn gặp phải trời mưa.

Hình tượng của hắn bị ảnh hưởng, kỹ năng diễn xuất lại còn bị nghi ngờ, khắp trang mạng xã hội đâu đâu cũng có người chửi hắn, còn đào mấy chuyện cũ từ thời bao giờ lên nói.

Lâm Thần chuẩn bị muốn tiếp một bộ phim bởi vậy bị thả chim bồ câu, còn ném mất hai đại ngôn, tổn thất rất lớn.

Cố tình vào lúc hắn ngã xuống, Trương Mục lại giống như ngôi sao đi lên nhận được vô số sự chú ý và yêu thích của mọi người.

Cậu là tác giả sáng tác ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ và sự thành công vô cùng to lớn của nó luôn gắn liền với tên tuổi của cậu. Nhờ đó mà Trương Mục còn được nhận hai buổi phỏng vấn truyền thông về việc này

Trước màn ảnh, cậu vô cùng đẹp trai và thu hút, còn điềm tĩnh tự tin, luôn nở nụ cười. Cũng nhờ sắc đẹp và tài năng nên cậu đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ.

Những người hâm mộ điên cuồng ca ngợi, sùng bái cậu.

"Quạ đẹp trai quá đi! Vẫn chưa kết hôn sao? Dựa vào mặt cũng có thể nổi rồi đó!"

"’Thị trấn Phượng Hoàng’ rất hay, rất tuyệt! Nhưng phim vẫn còn nhiều khoảng cách, để Lâm Thần đóng phim này là một sai lầm. Ngoài khuôn mặt đẹp ra thì còn có gì nữa? Tôi cá là Quạ còn diễn tốt hơn cậu ta!"

"Hahaha, trường hợp này ít ra Quạ còn đẹp trai hơn Lâm Thần. Vừa đẹp trai vừa tài giỏi! “

"..."

Lâm Thần nhìn thấy những bình luận này, tức giận tái cả mặt.

Điều hắn quan tâm không phải doanh thu phòng vé, cũng không phải nhận định về hắn bị ảnh hưởng, mà là Trương Mục.

Tại sao phải là Trương Mục? Hắn vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của Trương Mục sao? Tại sao lần nào hắn chật vật khổ sở cũng là vì Trương Mục?

Giống như định mệnh sắp đặt hắn luôn phải ở sau Trương Mục, vĩnh viễn bị Trương Mục tàn nhẫn đè bẹp dưới bàn chân.

Lâm Thần không cam tâm, chấp niệm đó đã đi cắm sâu vào lòng Lâm Thần, ai đè bẹp hắn cũng được nhưng không được là Trương Mục!

Hắn không thể nào chấp nhận chuyện đó, càng không cam lòng.

Câu chuyện của những bộ phim dần đi đến hồi kết, phòng bán vé ‘Ai là hung thủ?’ ảm đạm còn ‘Thị trấn Phượng Hoàng’ lại vinh quang thu hoạch được gấp đôi danh tiếng. Trương Mục bây giờ giống như "ngư ông đắc lợi"

Vào giữa tháng chín, Tiêu Kình tổ chức lễ mừng thọ trong vòng sáu ngày, cử hành tiệc mừng thọ tại nhà cũ của mình, chỉ mời những nhân vật hết sức quan trọng trong giới chính trị, và người quen trong kinh doanh.

Có thể nói, những người được tới dự buổi tiệc này đều là một biểu tượng của quyền lực, địa vị.

Lâm Thần đã nỗ lực rất nhiều để được tới tiệc mừng thọ. Cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

Hắn đến đây cùng với Tiêu Gia Hữu, cẩn thận chỉnh lại âu phục dành riêng cho bữa tiệc này và chuẩn bị phần quà vô cùng sang trọng cho ông Tiêu.

Khi bọn họ đến đúng lúc Tiêu Tiên và Trương Mục cũng vừa đến, đang đứng nói chuyện với Tiêu Kình.

Trương Mục hào hưng đưa món quà mà hai người đã chuẩn bị ra làm Tiêu Kình rất hạnh phúc, ông vui vẻ tự tay cầm lấy món quà còn khom lưng xuống hỏi Phái Phái, xoa đầu bé con một cách trìu mến.

Buổi tiệc có rất nhiều người, nhưng không phải ai Tiêu Kình cũng đích thân ra tiếp đón.

Lúc Tiêu Gia Hữu và Lâm Thần bước vào tình cờ đụng phải Trương Mục và những người khác.

Tiêu Gia Hữu chào ông nội và ba, liếc nhìn Trương Mục một lát rồi quay sang nhìn Phái Phái, đầu hắn đột nhiên dở chứng.

Lần trước Trương Mục và cha hắn về thăm ông Trương, hắn được cha mình giao trọng trách tới trông em.

Tiêu Gia Hữu sắp già rồi còn phải chăm sóc bọn trẻ con, phải nói là khổ không tả được, chưa kể Phái Phái cực kì thích bám theo Gia Hữu, biến mất có mấy phút đã nháo nhào cả lên. Suốt khoảng thời gian đó hắn chỉ biết bất lực với căn bệnh đau đầu ngày càng nặng của mình, do đó hắn rất sợ gặp phải Phái Phái.

Ngược lại, Phái Phái rất hạnh phúc khi thấy hắn, rạng rỡ cười gọi:"Anh."

Tiêu Gia Hữu gật đầu qua loa, sợ bị bám theo lần nữa, muốn rời đi thật nhanh.

Lâm Thần cư xử rất lễ phép, mang quà đã chuẩn bị ra, thân thiết hỏi thăm sức khoẻ Tiêu lão gia.

Tiêu Kình kẽ mỉm cười, lịch sự nói tiếng cảm ơn, nói trợ lý bên cạnh mình nhận lấy món quà.

Cũng không quên nhắc nhở Tiêu Gia Hữu:" Đừng chỉ lo cho bản thân, nhớ chăm sóc khách thật tốt."

Tiêu Gia Hữu trả lời tùy tiện:"Được."

Biểu cảm của Lâm Thần hơi thay đổi, nhưng vẫn mỉm cười thuận theo, không lộ sơ hở.

Hắn có thể hiểu được ý nghĩa của lời nói vừa nãy, ý chỉ hắn là "khách" không phải "người nhà".

Hai người này khác nhau một trời một vực.

Trong lúc ăn tối, Lâm Thần được chỉ định ngồi ở bàn của khách, cách bàn ăn chính không xa. Chỉ cần nghiêng đầu sang một chút sẽ thấy được Trương Mục và những người khác.

Hắn biết Trương Mục không ưa gì mình, nên mấy người Tiêu gia ở đó không ưa hắn cũng là chuyện bình thường.

Trương Mục hận hắn cướp đi Tiêu Gia Hữu, thế cũng đủ đánh hai câu báo nhỏ một bình.

Nói Trương Mục không nói xấu sau lưng hắn, Lâm Thần không tin.

Bên bàn ăn chính rất thoải mái, vui vẻ nói chuyện. Lầm Thần ăn bữa cơm này không cảm nhận được vị gì, lại không được ở bàn ăn chính nên cực kì khó chịu.

Hắn bỏ giữa chừng đi vào phòng rửa tay, lúc quay lại định nhân cơ hội bắt chuyện với mấy ông chủ ở bàn kia.

Không ngờ lúc quay lại, vô tình nghe được những người khác cười nhạo hắn, so sánh hắn và Trương Mục không ngừng.

"Nghe nói hai người đó làm chung một chỗ, nhưng mà Lầm Thần lại kém xa người ta."

"Đương nhiên rồi, không thấy cậu ta còn không được ngồi ở bàn chính hả, người này phải hiểu được là không nên nhìn chằm chằm vào mấy thứ mình không có."

"Gần đây, Lâm Thần có làm bộ ‘Ai là hung thủ?’ đó, có ai xem chưa?”

"Chưa xem, không phải mọi người đều bảo dở lắm sao? Còn xem làm gì, ngược lại tôi đi xem bộ ‘Thị trấn Phượng Hoàng’, cảm thấy rất hay, lại còn rất ưa nhìn.”

"Mọi người nói xem, Lâm Thần thất bại như vậy có oan không? Ngoài cái mặt đẹp ra thì cậu ta còn có gì? Ai đó tưởng thay đổi phương pháp, bay lên cành cây thì có thể biến thành Phượng Hoàng, nếu không cẩn thận để rơi xuống, chắc chắn rất đau nha."

"..."

Nói tới đây mới chợt để ý tới Lâm Thần, đám người đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ra vẻ không biết chuyện gì, cũng không rảnh rỗi tán dóc với nhau.

Lâm Thần nghiến răng, nắm tay siết chặt rồi giãn ra như không có chuyện gì, mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.