Hắn mỗi ngày đều chạy tới chạy lui ở cục cảnh sát, theo kịp tiến độ điều tra manh mối, liên tục theo dõi giám sát, muốn kiếm thêm manh mối.
Cục cảnh sát đã giám sát gần bảo tàng, lúc đầu còn nhìn thấy Phái Phái đi ra nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, nhưng chỗ bé biến mất không có giám sát, sau khi đi tới chỗ đó, không còn xuất hiện nữa.
Tiêu Gia Hữu đem đoạn video kia tua đi tua lại nhiều lần, đột nhiên nghĩ đến gì đó, và yêu cầu bọn họ cho mình xem video trước khi sự việc xảy ra.
Nếu tên bắt cóc kia đang tìm cơ hội dẫn Phái Phái đi, thế thì cũng nhất định từng xuất hiện bên trong camera.
Tiêu Gia Hữu xem rất nhiều video lúc trước, không ngừng tìm kiếm, cho dù là một chút manh mối, hắn cũng không bỏ qua.
Cùng lúc đó, rất nhiều lượt kiểm tra đang được tiến hành, Tiêu Tiên tạo áp lực rất lớn cho cục cảnh sát, lần đầu tiên Phái Phái mất tích, trạm xe lửa, sân bay, có người đều bị kiểm soát, chắc chắn tên bắt cóc không thể rời khỏi A thị.
Chỉ cần không rời đi A thị, vậy công cuộc điều tra sẽ dễ dành hơn nhiều, bằng không việc tìm bé con cũng như mò kim đáy bể.
Ba giờ sáng, Lộc Cảng
Ngoài cửa sổ yên lặng như tờ, bầu trời bị che khuất trong nền bóng tối dày đặc.
Trong phòng khách, Tiêu Gia Hữu vẫn còn du trì tư thế từ mấy tiếng trước, mặt uể oải, mặt đầy râu và uể oải nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trên bàn cái gạt tàn thuốc lá bên trong chất đầy tàn thuốc, rõ ràng lòng hắn tràn đầy nôn nóng và bất an.
Hắn không dám thư giãn dù chỉ một chút, mỗi khi lắng xuống, đầu óc đều là ân thanh thống khổ của Phái Phái.
Hắn nói:”Anh hai, em đau quá”, nói “Anh hai, cứu em với”, nói “Anh hai, em hận anh, chính anh là người hại em”
Hắn thậm chí không dám nhắm mắt lại.
Lòng tràn đầy hổ thẹn dằn vặt làm cho hắn thống khổ.
Các video Tiêu Gia Hữu xem rất nhiều lần rồi, lần thứ nhất không phát hiện được manh mối, xem lần thứ hai, lần thứ ba…
Hắn gần như điên rồ mà nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, giống như chỉ cần nhìn vào đó sẽ phát hiện được manh mối.
Uể oải qua đọ và dày vò đã tiêu hao tinh thần của Tiêu Gia Hữu tinh thần, hắn ủ rũ mà mà xoa xoa mặt, đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt để tiếp tục xem.
Hắn đi vào buồng tắm, nước lạnh dội thằng vào mặt khiến hắn tỉnh táo.
Quay người đi ra buồng tắm, Tiêu Gia Hữu thấy được bóng người của mình trên cửa, đường viền không rõ ràng lắm.
Hắn đột nhiên dừng chân lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương, trong
phút chốc đầu chợt lóe ý tưởng.
Là hình phản chiếu!
Mặt nước, gương, vách tường, chỉ cần có thể dội lại được ánh sáng thì sẽ có hình phản chiếu!
Trước đó hắn chỉ toàn xem nội dung, nhưng chưa bao giờ chú ý tới bóng hình trong tường, mấy chỗ đó rất hay bị quên lãng, liệu có sự thật nào ẩn giấu trước các tấm gương đó?
Tiêu Gia Hữu nhất thời cảm giác hắn đã tóm được điểm mấu chốt.
Hắn không muốn đợi thêm, tùy tiện lau tay, cấp tốc chạy tới trước máy vi tính, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra, đặc biệt là kiểm tra nơi có hình phản chiếu.
Trên thực tế, hắn nghĩ đến lực lượng cảnh sát tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, mà mặc dù như thế, Tiêu Gia Hữu vẫn không có từ bỏ hy vọng này.
Hắn liếc nhìn video, từ đầu tới xuối, liên tục nghiêm túc kiểm tra.
Mà không phụ lòng người, hắn đã tìm được manh mối.
Đó là hình ảnh cửa sau của phòng trưng bày, ra vào căn bản là nhân viên công tác,
Tên bắt cóc nghĩ đứng nơi đó sẽ không bại lộ hắn, nhưng không ngờ bức tường phía sau vẫn lộ ra họ.
Vách tường lau không sạch sẽ, bởi vậy chiếu ra ảnh cũng rất mơ hồ, Tiêu Gia Hữu tạm dừng đoạn video, phóng to cái tường kia đến mấy lần.
Xuyên thấu qua màn hình, hắn thấy vách tường chiếu ra thân ảnh thân hình khôi ngô, màu da ngăm đen, cằm có nốt ruồi khiến Tiêu Gia Hữu có cảm giác quen thuộc, giống như người này hắn ở đâu đó.
Bên cạnh người này còn có thêm một người, nhưng đáng tiếc là vách tường
không thể chiếu ra đối phương, chỉ chiếu ra vật hắn cầm trong tay đồ và đôi giày của hắn.
Tiêu Gia Hữu nhìn chằm chằm đồ hắn cầm trên tay, hô hấp bỗng dưng dồn dập, ngón tay phát run.
Trong tay người kia cầm rõ ràng chính là bao tay cặp thỏ Phái Phái ném đi, chính bởi vì đôi tay này, Phái Phái mới cãi nhau với hắn, giận hắn.
Đôi giày kia Tiêu Gia Hữu nhìn rất quen mắt, bởi vì đó là đôi giày hắn tặng quà sinh nhật cho Lâm Thần, hàng hiệu bản limited, không phải ai đều có thể mua được, mà mang Phái Phái đến xem triển lãm tranh thu
lại cùng ngày, Lâm Thần xuyên cũng vừa vặn chính là đôi giày này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Gia Hữu cơ hồ có thể suy đoán ra sự tình chân tướng.
Là Lâm Thần trộm đi Phái Phái thỏ cái bao tay!
Nhưng tại sao hắn làm như vậy? Trộm bao tay của Phái Phái có ích lợi gì, lẽ nào muốn Phái Phái cãi nhau với hắn? Có thể, nhưng Lâm Thần làm sao biết Phái Phái sẽ xảy ra chuyện? Người đi cùng với hắn là ai? Nhưng tất cả những thứ này kỳ thực đều là kế hoạch của Lâm Thần?
Tiêu Gia Hữu càng nghĩ càng hoảng, hắn không nghĩ ra Lâm Thần vì sao làm như thế, bị lừa dối và bị phản bội làm hắn có cảm giác đau khổ.
Hắn vẫn cho là Lâm Thần là yêu hắn, nghĩ là Lâm Thần thật tâm muốn tạo nên cảm tình của Phái Phái, nghĩ là hắn thật tâm muốn ở cũng mình đến hết đời.
Hắn xem qua Lâm Thần đóng phim truyền hình, kỹ năng diễn xuất không tốt, mà Tiêu Gia Hữu vạn nhất không nghĩ tới, diễn xuất của Lâm Thần cả đời đều dành lấy để lừa dối mình.
Hắn diễn thâm tình, diễn hâm mộ, diễn không để ý hết thảy đều là giả.
Đến lúc này, Tiêu Gia Hữu mới hơi xé ra mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Lâm Thần.
Tiêu Gia Hữu ánh mắt hung ác, trong l0ng nguc phẫn nộ nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Hắn đem đoạn ảnh gửi tới điện thoại, cầm chìa khóa xe, xuống lầu chuẩn bị đi tìm Lâm Thần.
Trước đó không lâu, Lâm Thần vừa mới cùng hắn nói chuyện, khuyên hắn nghỉ sớm chút, nói hắn đã mệt muốn chết rồi, Phái Phái mệnh dài, nhất định sẽ không có chuyện gì, hắn nói thản nhiên như vậy cũng với tài năng diễn xuất tuyệt vời của mình khiến Tiêu Gia Hữu nhớ lại liền cảm thấy có chút buồn nôn.
Lâm Thần hiện tại đang quay phim tại đoàn quay, Tiêu Gia Hữu trực tiếp lái xe tới đoàn phim, hắn đạp mạnh cần ga, nâng tốc độ len cao nhất, hai mắt đỏ ngầy, đáy mắt tràn đầy hàn ý.
Đi vào đoàn phim, Tiêu Gia Hữu gửi tin nhắn cho Lâm Thần, biết đối phương mới vừa kết thúc quay phim, đang ở quán ăn trên đường.
Nghe Tiêu Gia Hữu nói muốn đi qua thăm, Lâm Thần ngốc một chút, ngữ khí rõ ràng cao hơn, nghe rất giống kinh hỉ cao hứng.
Làm sao lại bỗng nhiên muốn tới gặp em? Lâm Thần tươi cười nói: Chẳng lẽ là đến kiểm tra em?
Tiêu Gia Hữu không có tâm tình đùa với hắn, đầy đầu đều là hình ảnh Lâm Thần cầm bao tay thỏ, hắn lạnh nhạt Ừ một tiếng, nó tiếp hai câu, sau đó không nói gì thêm mà cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Gia Hữu trong nháy mắt đầu hiện ra hình ảnh kia, hắn siết chặt vô-lăng, đột nhiên nhớ đến vì sao mình cảm thấy người kia nhìn quen mắt.
Hắn từng gặp người kia!
Ký ức cấp tốc như nước thủy triều rút, lui về thời điểm Phái Phái đến nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, hắn đi ra phòng khách, nhìn thấy Lâm Thần đang trò chuyện nhỏ nhẹ với người nào đó, sau khi bị hắn hắn phát hiện Lâm Thần biểu tình rất hoang mang.
Lúc đó hắn có hỏi Lâm Thần, Lâm Thần nói là người chuyển phát nhanh, hắn lúc đó còn hơi bực, cảm thấy chuyển phát nhanh sao lại đến nhanh như vậy, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng gì, lúc đó hắn cũng không để ý.
Trong khoảnh khắc, người đứng ngoài cửa và hình ảnh phản chiếu trong gương hợp lại thành một.
Tiêu Gia Hữu cảm thấy chỉ cần tìm được tên nam nhân có khuôn mặt khôi và có nốt ruồi dưới cằm kia, nhất định sẽ tìm được Phái Phái
Mà mọi chuyên này, tất nhiên có liên quan tới Lâm Thần.
4 giờ sáng, Lâm Thần diễn xong đã trở về khách sạn.
Sau khi hắn được nổi tiếng, hắn đã rất ít khi phải đóng phim đến trễ như thế này, trước đó phần diễn của hắn đều sẽ sắp xếp thời gian thích hợp, mà diễn xong bộ phim Trương Mục ban tặng, thanh danh của hắn tuột dốc không phanh, người ngoài giới cũng cảm thấy thất vọng với kỹ xảo diễn của hắn, làm hắn phải dùng mọi chiêu trò để nâng lại thanh danh.
Chắc chắn sáng ngày mai mai, chuyện hắn đóng phim tới sáng, thân thể không chịu nổi, tin tức có thể truyền trên các weibo, một là có thể tuyên dương tinh thần chuyên nghiệp của hắn, hai là nhân cơ hội quảng cáo bộ phim mới.
Bộ phim này Lâm Thần đã tập rất lâu, muốn lấy được vai diễn cũng rất khó khăn, đạo diễn bộ này cũng khác với bộ trước, chỉ nhìn kỹ xảo diễn không nhìn diễn viên xinh đẹp, bất kể diễn viên có hậu trường lớn thế nào, làm sai thì vẫn bị mắng, không để ý ai là tiền bối, các minh tinh trong vòng trên cũng phải cung kính tiếng kêu một tiếng lão sư.
Lâm Thần cũng bị mắng không ít, nhưng hắn có thể cảm giác được, vị Nguỵ đạo diễn này rất lợi hại, sau khi được hắn chỉ dạy diễn xuất, Lâm Thần cũng cảm giác được kỹ xảo của mình thật sự nâng cao.
Hắn có cảm giác, sau khi bộ phim này phát sóng, nhất định có thể mượn cơ hội lên hot search, lại không có người nào có thể chỉ trích kỹ xảo của hắn, bộ kịch này đã chứng minh thực lực của hắn.
Sau khi đến khách sạn, Lâm Thần liền đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo tắm chờ Tiêu Gia Hữu tới.
Tiêu Gia Hữu đột nhiên nói muốn tới thăm hắn, Lâm Thần thật sự rất bất ngờ, trước đó hắn mới vừa nói chuyện với Tiêu Gia Hữu, đối phương không muốn nhắc tới chuyện này.
Áy náy bỗng nhiên trỗi dậy, Lâm Thần cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi Tiêu Gia Hữu bi thương quá độ, muốn đến tìm mình an ủi hắn.
Chờ Tiêu Gia Hữu đến, hắn lại phải cẩn thận an ủi Tiêu Gia Hữu.
Lâm Thần nghĩ thầm, kế hoạch của hắn đang diễn biến rất tố, tâm tình hắn cũng tốt, đặc biệt khi nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Trương Mục, hắn càng hưng phấn.
Không còn Trương Mẫn, hắn chắc chắc Trương Mục không thể kiêu ngạo nữa, Lâm Thần âm thầm đắc ý, nghĩ cuộc chiến của mình và Trương Mục, hắn cuối cùng vẫn là người chiến thắng chân chính.
Trước đó Trương Mục kiêu ngạo như thế nào, sự thực chứng minh, chỉ có người lúc nào cũng cười mới thật sự là người thắng cuộc.
Mà hắn giữa hắn và Trương Mục, hắn mới là người thắng cuộc cuối cùng.
Hắn tràn đầy vui sướng, vào lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
Là Tiêu Gia Hữu đến.
Lâm Thần nhìn thời gian, trong lòng dâng lên hoài nghi, Tiêu Gia Hữu làm sao tới nhanh như vậy? Sợ là vuọt đèn đỏ rồi? Có cần gấp gáp như vậy không?
Hắn suy nghĩ một chút, không quá mức để tâm.
Lâm Thần đứng lên, không khống chế biểu tình, đem tất cả biểu cảm mừng rỡ và đắc ý cất đi, trước mặt Tiêu Gia Hữu, hắn không thể bộc lộ kẽ hở.
Tới nhanh như vậy? Lâm Thần mở cửa, nhìn người bên ngoài uể oải là Tiêu Gia Hữu, biểu tình lộ ra lo âu hỏi.
Nhưng mà một giây sau, hành động của Tiêu Gia Hữu nằm ngoài phán đoán của Lâm Thần.