Sau Khi Ly Hôn

Chương 34



Trước khi đi ngủ, điện thoại Lý Thiều Hoa vang lên hai tiếng “Leng keng”, anh liếc mắt một cái rồi kéo thanh thông báo thì nhìn thấy đầu số 100 nên nghĩ là tin nhắc rác, cho nên anh đặt điện thoại xuống.

Qua vài giây, anh mới ý thức được là tin nhắn của Lý Dũng.

Anh mở tin nhắn, nội dung là: 9 giờ tối mai, ở phòng 4003 Phòng Thương Mại, nói với người phục vụ là tìm Kelly.

Lý Thiều Hoa đẩy đẩy Chu Hành Chi ở bên cạnh, đưa điện thoại cho cậu, nói, “Ông ấy đổi địa điểm.”

Chu Hành Chi trầm mặc một lát, nói, “Ông ấy sợ anh báo công an.”

Lý Thiều Hoa cười cười, nói, “Nếu ông ấy có thể bình yên trở lại quốc nội thì khẳng định đã có kế sách chu toàn. Sao anh lại ngốc lấy trứng chọi đá chứ.”

Chu Hành Chi nắm tay anh, nói, “Em sẽ đi cùng với anh. Tuy ông ấy không tin tưởng anh nhưng cũng đã mười sáu năm, ông ấy sẽ không hại chúng ta.”


Lý Thiều Hoa cắn cắn môi, giễu cợt nói, “Nói không chừng là người sắp chết, lương tâm trỗi dậy, qua ngần ấy năm sống trong xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, cuối cùng nhớ ra trong nhà còn có đứa con trai.”

Buổi tối, Lý Thiều Hoa trằn trọc mãi không thể nào ngủ được.

Sự nhớ nhung của anh dành cho Lý Dũng từ buổi tối mẹ anh uống thuốc tự sát đã biến thành hận ý, cho đến bây giờ, trải qua mười sáu năm mài giũa, ngay cả hận cũng trở nên không còn rõ ràng, giống như tất cả tình cảm đối với người này đều thành nước biển khô cạn, gió thổi qua, mặt trời lộ ra, chỉ còn lại một vệt trắng làm người buồn nôn.

Anh không có sức lực cùng người này làm mưa làm gió tranh cao thấp, càng không có sức lực nói ra những chân tướng năm đó và hiện giờ, trong lòng anh không buông bỏ được những chấp niệm, chỉ còn lại nỗi ám ảnh không thể nào nguôi ngoai. Anh không thể hiểu tại sao lại như vậy. Anh không thể hiểu tại sao người cha mà mình kêu mười tám năm lại quyết định một mình chạy trốn vì tiền; anh không biết khi cha ruột anh trốn ở một góc âm u nhìn vợ con mình trôi giạt khắp nơi thì có tâm trạng gì, anh không biết khi Lý Dũng biết vợ mình uống thuốc tự sát thì có áy náy một chút nào hay không; anh không rõ tại sao đã mười sáu năm rồi ông ấy còn muốn tìm anh, hay là sau mười sáu năm ông ấy mới đến tìm mình.


Khi anh xoay người lần thứ mười thì Chu Hành Chi ôm eo anh, ở phía sau anh nói, “Không ngủ được sao?”

Lý Thiều Hoa dừng một chút, sau đó xoay người đối mặt với cậu, chậm rãi nói, “Ba em là người như thế nào?”

Chu Hành Chi hôn lên trán anh, nói, “Ba em, anh quen biết em lâu như vậy còn chưa rõ ràng sao? Chỉ là một công nhân về hưu rất bình thường. Cần cù,  chăm lo gia đình, còn có điểm cổ hủ. Không có khuyết điểm lớn nào, nhưng cũng không có chỗ nào hơn người. Còn ba anh thì sao?”

Lý Thiều Hoa suy nghĩ một lát mới nói, “Anh nhớ không rõ lắm ông ấy là người như thế nào. Ông ấy giống như luôn bận rộn. Lúc đầu làm việc không biết ngày đêm, sau đó làm quản lý mỏ than nên cả ngày đi ra ngoài xã giao. Cuối cùng, bởi vì hiệu quả và lợi ích của mỏ than càng ngày càng kém, ông ấy mỗi ngày ngốc ở trong xưởng, bận trước bận sau.”


Lý Thiều Hoa vừa nói vừa chui vào trong lòng ngực Chu Hành Chi, thấp giọng nói, “Ở chuyện trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ ông ấy là người xấu. Tuy ông ấy ít ở nhà, tuy không có thời gian chăm sóc giáo dục anh, nhưng tóm lại là ba anh. Ông ấy đi từng bước một, từ công nhân rồi lên làm quản lý mỏ than, lúc trước người ở thị trấn đều nói ông ấy có năng lực và trách nhiệm. Khi đó tất cả trẻ con đều rất khâm phục ông ấy.”

Chu Hành Chi vỗ vỗ lưng anh, thấp giọng nói, nói, “Trẻ con ····· · đều coi cha mình là anh hùng. Khi biết chân tướng sẽ rất buồn.”

Lý Thiều Hoa thấp giọng nói, “Thật ra cũng không có như vậy. Biến cố đến quá nhanh, ngay cả cơ hội phản ứng cũng đều không có. Mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy không chân thật, mơ mơ hồ hồ, thậm chí giống như chưa từng phát sinh trên người anh. Giống như một giấc mơ, mỏ than cạn kiệt, Lý Dũng trở thành đào phạm, mẹ anh đã chết.”
Chu Hành Chi hôn liên tiếp lên mái tóc anh, nói, “Có lẽ, có lẽ ông ấy đã biết sai rồi, có lẽ ông ấy mấy năm nay cũng rất hối hận. Có lẽ ông ấy trở về tự thú?”

Lý Thiều Hoa cười lạnh một tiếng, nói, “Sẽ không. Ông ấy sẽ không cảm thấy mình làm sai.”

Chu Hành Chi sững sờ, lời nói Lý Thiều Hoa khiến cho cậu lạnh sống lưng, đến cuối cùng xương cốt cũng đều bị cảm lạnh, trong lòng có chút sợ hãi không rõ ngọn nguồn, mãi cho đến khi hai người nhắm mắt lại, cậu đều không rõ chính mình đang sợ cái gì.

Trước khi nhìn thấy Lý Dũng, Kelly tiếp đón hai người bọn họ ở trong phòng riêng ở Phòng Thương Mại.

Kelly là một Omega khoảng chừng 40 tuổi, làn da màu đồng khỏe mạnh, mái tóc dài buông xoã đến ngang vai và mặc một chiếc váy dài màu mận chín lỏng lẻo, tràn đầy phong tình..
“Thiều Hoa, đúng không? Tôi là vợ của cha cậu. Cậu có thể gọi tôi là Kelly.”

Lý Thiều Hoa cầm tách trà nhưng lại không uống, đôi tay gắt gao nắm chặt thành cốc, qua một lát mới nói, “Lý Dũng ở đâu? Người tôi gặp không phải là cô.”

Kelly cười cười, liếc nhìn vòng tay Philippe trên cổ tay, nói, “Năm phút nữa tiên sinh sẽ đến.”

Lý Thiều Hoa cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, chỉ muốn tìm cái khe đất rồi chui vào. Anh cảm thấy cuộc gặp mặt này là một sai lầm. Trong mối quan hệ cha con này, từ đầu đến cuối anh là người bị chê cười, là người không hay biết gì, bị động tiếp nhận Lý Dũng rời đi, bị động tiếp nhận Lý Dũng mang đến thương tổn, lại bị động tự tìm đến nhục nhã.

Mười phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác đen và mang giày vải khoan thai đến muộn, ngồi ở bên cạnh Kelly, Lý Thiều Hoa và Chu Hành Chi ngồi đối diện. Trên tay Lý Dũng là chuỗi hạt Phật, cực kỳ giống cái trán dầu mỡ của ông.
Lý Dũng mới vừa ngồi xuống liền uống một ngụm trà, giả vờ tức giận với Kelly, nói, “Sao lại chiêu đãi Thiều Hoa loại trà như vậy? Mau lấy trà chúng ta mua ở Úc mang ra đây.”

Lý Thiều Hoa phất tay, nói, “Không cần. Tôi cũng không phải đến uống trà.”

Kelly nhìn chồng mình, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Lý Thiều Hoa nhìn chằm chằm gương mặt đã hoàn toàn thay đổi của cha mình một hồi lâu, mới nói ra mấy chữ, “Ông làm phẫu thuật thẩm mỹ.”

Lý Dũng cũng không trốn tránh, xoay xoay chuỗi hạt Phật trong tay, “Tình thế ép buộc, cũng là do bất đắc dĩ.”

Lý Thiều Hoa cứng họng. Anh không biết một người có thể vô sỉ đến loại trình độ nào mới có thể nói ra câu “Tình thế ép buộc” này. Trong lúc nhất thời, tất cả biểu hiện và thói quen logic mà anh học từ trong trường học và ngoài xã hội đều không thể sử dụng, anh chỉ có thể cau mày thật sâu, mắt cũng không chớp cái nào nhìn cha ruột mình.
Lý Dũng tiếp tục nói, “Kelly tra xét tên cậu ở trên mạng, sau đó tìm được ảnh chụp cùng thông tin liên hệ của cậu. Cậu hiện giờ làm người môi giới, coi như cũng không phụ sự kỳ vọng của mẹ cậu.”

Lửa giận trong lòng Lý Thiều Hoa lập tức bốc cháy, anh quát, “Ông có tư cách gì nhắc đến mẹ tôi?”

Lý Dũng vô thức ngả về phía sau, nói, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Mẹ cậu không biết chuyện nên tôi chỉ có thể một mình rời đi. Cậu không thể trách tôi.”

Lý Thiều Hoa tức giận đến bật cười, nói, “Ông đang nói tiếng người sao? Tất cả mọi người trong Thị trấn Tây Môn đều dựa vào tiền hỗ trợ để sinh sống, một mình ông lấy hết mấy ngàn vạn, còn nói mẹ tôi không thức thời? Ông còn là người sao?”

Lý Dũng nhắm mắt lại, nói, “Thiều Hoa, tôi vốn tưởng rằng cậu phiêu bạc nhiều năm ở Bắc Kinh như vậy cũng nên hiểu chuyện, không ngờ rằng cậu lại giống như mẹ cậu.” Nói xong, ông gõ gõ bàn, “Người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, nếu lúc trước  không nhanh chóng quyết định thì sao có thể có được cuộc sống như ngày hôm nay?”
Lý Thiều Hoa hừ lạnh một tiếng, “Bánh bao máu, đương nhiên ăn ngon.”

Lý Dũng cười toe toét hai tiếng, “Tôi định đưa cậu đi hưởng phúc, không nghĩ đến cậu lại không biết điều như vậy. Cũng được, dù sao cậu cũng không có kiến thức gì, sao có thể so với hai đứa con tôi tự mình dạy dỗ.”

Lý Thiều Hoa đứng dậy, bất chấp sự can ngăn của Chu Hành Chi, anh cầm tách trà đổ lên trên đầu Lý Dũng, Lý Dũng liền la lên, một vài người đàn ông mặc tây trang ở ngoài cửa chạy ùa vào, vẻ mặt hung dữ đứng ở cửa.

Lý Thiều Hoa liếc nhìn bọn họ vài lần, sau đó tinh nghịch nhìn cha ruột của mình.

Lý Dũng phất phất tay, ý bảo vệ sĩ đi ra ngoài.

Lý Thiều Hoa nói, “Ngày hôm qua tôi còn nói, ông tuyệt đối sẽ không nhận sai, nhưng cũng còn vài phần hoài niệm, nghĩ ông còn có chút nhân tính, cho nên muốn đến hỏi ông một câu, lúc trước tại sao ông lại làm ra chuyện không bằng heo chó như vậy. Hiện giờ xem ra ông từ sớm đã không phải là con người. Ông chỉ là súc sinh khoác da người mà thôi.”
Lý Dũng khó thở, mấy năm nay đều thuận buồm xuôi gió, vợ đang mang thai hai đứa con, có khi nào bị nhục nhã như vậy, đang định cho một bạt tai thì cổ tay bị Chu Hành Chi siết chặt.

Lý Dũng lúc này mới đánh giá thanh niên bên cạnh Lý Thiều Hoa rồi liếc xéo Lý Thiều Hoa, “Đồ vô dụng, trở thành Beta không nói, lại còn đi tìm Alpha. Mẹ cậu thật sự không thể nhắm mắt.”

Lý Thiều Hoa “Phụt” cười thành tiếng, nói, “Ông hãy nhớ kỹ, mẹ tôi nằm ở dưới đất nhìn ông, chờ ông, chờ tính sổ với ông.”

Tay trái Lý Dũng xoay nhanh chuỗi hạt Phật, âm ngoan tàn nhẫn nói, “Cút. Tôi không có đứa con trai này.”

Lý Thiều Hoa nhìn Chu Hành Chi một cái, nói, “Em buông tay.”

Chu Hành Chi lúc này mới buông tay Lý Dũng, cậu nắm lấy tay Lý Thiều Hoa, giống như muốn tiếp thêm cho anh dũng khí và sức mạnh.
Lý Thiều Hoa nhìn chằm chằm Lý Dũng, nói, “Công ơn sinh dưỡng đã cạn kiệt từ lâu, tôi và ông sau này không cần gặp nhau nữa. Ông tự cầu phúc cho mình.”

Về đến nhà đã rạng sáng. Lý Thiều Hoa nằm ở trên giường, đột nhiên nói, “Em biết tại sao tối hôm qua anh lại nói ông ấy tuyệt đối sẽ không nhận sai không?”

Chu Hành Chi ôm anh chặt hơn, cúi đầu hỏi, “Tại sao?”

“Bởi vì cuộc sống của ông ấy là dùng mệnh của vợ và cuộc đời của đứa con đổi lấy, nếu ông ấy biết sai thì chỉ có cái chết mới hoàn trả lại.”

“Cho nên, ông ấy làm sao dám suy nghĩ mình có sai hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.