Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y

Chương 12: Phiên ngoại của ngu vân tri



Tới thế hệ của Ngu Vân Tri, Ngu gia có ba đứa con, Ngu Vân Tri là con cả.

Thoạt nhìn thì đây là vị trí được coi trọng nhất, nhưng trên thực tế, địa vị của Ngu Vân Tri tại Ngu gia lại cực kỳ xấu hổ.

Là bởi vì tuy trên danh nghĩa, Ngu Vân Tri là con của lão Nhị Ngu gia, nhưng kỳ thật cậu lại không hề biết cha ruột mình là ai.

Gia nghiệp Ngu gia rất lớn, thế hệ đông đúc, bề ngoài trông thì vinh quang sáng loáng, nhưng nội bộ thì lại chứa chất không ít chuyện bẩn thỉu.

Mẹ ruột Ngu Vân Tri bị người ta hại.

Mẹ cậu năm đó xinh đẹp vô cùng, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, người theo đuổi bà nhiều như cá trong sông.

Lão Đại Ngu gia là một trong số đó. Nhưng đến cuối cùng mẹ Ngu Vân Tri lại không chọn lão Đại Ngu gia, cũng không chọn thanh niên tuấn tú nào khác mà lại chọn gả cho lão Nhị Ngu gia, một người vô quyền vô thế tại Ngu gia, thoạt nhìn ôn nhu hướng nội, thậm chí có thể nói đây là người đàn ông có tật hay mắc cỡ.

Bà đã nghĩ người này sẽ mang hạnh phúc đến cho mình, nhưng rồi hóa ra ông ta lại chỉ tạo ra bi kịch cho cuộc đời bà mà thôi.

Đêm tân hôn ngọt ngào, mẹ Ngu Vân Tri lại bị bác cả của chính mình cưỡng hiếp.

Chồng bà nhìn thấy rõ ràng, biết hết, nhưng một câu cũng không nói, cũng chẳng quan tâm.

Mẹ Ngu Vân Tri lúc đầu còn giãy dụa phản kháng, sau mới nhận ra tất cả đều là vô dụng.

Bà bị nhốt trong Ngu gia, bị bắt phải sống cuộc sống một gái hai chồng ghê tởm.

Mẹ Ngu Vân Tri cũng coi như là người kiên cường. Sống cuộc sống không có thiên lý như thế, tuy bà tuyệt vọng nhưng vẫn luôn giữ lấy một tia hi vọng mỏng manh rằng mình sẽ trốn thoát được khỏi đây. Tận đến khi ‘giọt nước tràn ly’ (), bà mới phát hiện mình đã mang thai.

() 压死骆驼 (thành ngữ) Khi mâu thuẫn bị đẩy lên đến đỉnh điểm thì nó sẽ bùng nổ.

Bà muốn phá bỏ đứa nhỏ không rõ cha này đi. Nhưng dù bà có đấu tranh đến mức nào thì bà cũng bị ép phải sinh đứa nhỏ ra. Sau đó bà hoàn toàn phát điên.

Sau khi sinh Ngu Vân Tri, việc đầu tiên bà làm là muốn bóp chết cậu. Kết quả là không thành công, trái lại bà còn bị nhốt ở trong phòng, sống dở chết dở, điên điên khùng khùng.

Sống như vậy suốt ba năm, rốt cuộc bà cũng được chết như ý nguyện.

Một người phụ nữ xinh đẹp cứ thế ‘hương tiêu ngọc vẫn’ tại Ngu gia.

Khi biết được tất cả mọi chuyện là năm Ngu Vân Tri vừa tròn 12 tuổi.

Bấy giờ cậu đã hiểu được vì sao thái độ của người trong nhà đối với mình lại kỳ quái như thế.

Cũng hiểu được vì sao hồi nhỏ cha lại đối xử lãnh đạm với mình, thậm chí còn gửi cậu tới Tống gia nhờ nuôi hộ. Cậu chính là kết tinh của tội ác dơ bẩn trong cái nhà này, có lẽ chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái thôi là ông sẽ nhớ lại toàn bộ quá khứ bẩn thỉu đã qua.

Hiểu rõ được chuyện này, trong lòng Ngu Vân Tri cũng không dậy sóng quá mức, chỉ có đúng một cảm giác: thì ra là thế. Sau đó rất nhanh cậu bắt đầu tính toán kế hoạch, nên lợi dụng thân phận đặc biệt này như thế nào để có lợi nhất cho chính mình.

Có lẽ cậu thật sự là kiểu người trời sinh lạnh bạc.

Từ nhỏ cậu đã trưởng thành sớm đến đáng sợ, có thể dễ dàng phán đoán được hỉ nộ ái ố của những người xung quanh, nhưng chính bản thân cậu lại thiếu hụt phần tình cảm này, đối với mọi thứ xung quanh đều có thái độ cực kỳ lạnh lùng.

Không biết tính cách này là do huyết thống dơ bẩn hay là do hoàn cảnh sống tại Ngu gia đã tạo nên cho cậu tính cách này nữa.

Ngu Vân Tri tuy thiếu mất tình cảm nhưng từ nhỏ cậu đã rất biết cách ngụy trang.

Sau khi cậu biết mình không giống những người khác, cậu bắt đầu quan sát phản ứng yêu thích của những người xung quanh, sau đó bắt chước phản ứng của họ.

Cho nên thân phận của Ngu Vân Tri tuy có đặc thù nhưng cũng không hề bị bắt nạt gì.

Ngu Vân Tri sống ở Ngu gia đến năm 8 tuổi thì bị đưa đến Tống gia.

Ở Tống gia, cậu gặp được một người rất đặc biệt.

Trước kia cậu chưa từng có cảm xúc quá mãnh liệt đối với bất kì ai, mãi cho đến khi gặp được người này.

Da cậu ta trắng như tuyết, tóc đen kịt, ngũ quan hoàn mỹ, trên người toát ra vẻ khờ dại lại thuần khiết. Cậu ta đứng ở nơi đó, giống như một thiên sứ được gửi tới nhân gian.

Gần như trong khoảnh khắc nhìn thấy người đó, toàn bộ lực chú ý của Ngu Vân Tri đã bị cậu ta đoạt lấy.

Cậu muốn người này! Cậu nhất định phải có được người này!

Đây là lần đầu tiên cậu sinh ra loại cảm xúc mãnh liệt đến vậy.

Cậu kiềm chế cơ thể đang run lên vì hưng phấn, nở một nụ cười mà cậu biết là sẽ dễ dàng nhận được hảo cảm từ người khác.

Khi cậu ta có ấn tượng tốt với mình thì cậu có thể tiếp cận với cậu ta rồi. Tiếp cận được rồi thì có thể có được cậu ta…

Lúc giới thiệu về bản thân xong, cậu nghe người đó dùng giọng nói mềm mại tự nói ra tên của chính mình.

Kiều Uất Nhiên.

Cậu sẽ nhớ kỹ.

Cậu nhìn Kiều Uất Nhiên, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng.

Ở Tống gia được một thời gian, Ngu Vân Tri nhanh chóng ý thức được, xây dựng quan hệ tốt với Tống Tử Trác sẽ rất có lợi cho cậu.

Vì thế, cậu bắt đầu âm thầm dò la những thứ yêu thích của Tống Tử Trác, sau đó tận lực tiếp cận, lấy lòng Tống Tử Trác.

Rốt cuộc, cậu cũng thành công trở thành bạn của Tống Tử Trác.

Nhưng sau khi tiếp cận Tống Tử Trác, cậu lại nhạy cảm phát hiện ra, Tống Tử Trác thật ra cũng để ý đến Kiều Uất Nhiên.

Điều này khiến cậu không thoải mái một chút nào, cảm giác như đồ của chính mình đang bị người khác rình rập vậy.

Rõ ràng chỉ có cậu mới có thể nhìn đến Kiều Uất Nhiên.

Vì thế cậu bắt đầu chia rẽ quan hệ của Tống Tử Trác và Kiều Uất Nhiên.

Dẫn dắt Tống Tử Trác, cô lập Kiều Uất Nhiên.

Mọi chuyện đối với cậu mà nói là quá đơn giản.

Cậu nhìn Kiều Uất Nhiên tủi thân đứng trong góc, cảm giác nơi nào đó trong lòng bị chạm nhẹ vào.

Khóc đi…

Nước mắt của cậu chỉ có thể vì tôi mà chảy xuống.

Nhưng chỉ vì sự xuất hiện của một người mà tâm tình vui vẻ của cậu đã bị phá hỏng. Đó chính là cha của Kiều Uất Nhiên.

Ông ta khiến Kiều Uất Nhiên phải rơi nước mắt, còn xui khiến Kiều Uất Nhiên phải nghe theo mọi yêu cầu của Tống Tử Trác.

Thật sự không thể tha thứ!

Mấy lần cậu thật sự muốn giết chết cha của Kiều Uất Nhiên, nhưng rồi cuối cùng lại thu tay lại.

Nguyên nhân…có lẽ là vì cảm thấy giết ông ta dễ dàng như vậy là quá thoải mái cho ông ta rồi.

Nhưng kỳ thật còn một nguyên nhân nữa mà cậu không muốn thừa nhận, đó chính là lúc ấy cậu vẫn chưa có đủ năng lực để có thể giết chết cha của Kiều Uất Nhiên mà không lưu lại dấu vết gì.

Cậu có hơi sợ, sợ rằng giết chết ông ta rồi thì Kiều Uất Nhiên sẽ hận mình.

Cậu chưa bao giờ ngờ được mình cũng sẽ có loại cảm xúc này.

Tuy quyết định tạm thời chưa giết cha của Kiều Uất Nhiên vội, nhưng Ngu Vân Tri cũng không định để cho ông ta sống khả giả.

Tính kế cha của Kiều Uất Nhiên chỉ như một nốt nhạc đệm, cậu vẫn tập trung vào kế hoạch phá hỏng quan hệ giữa Tống Tử Trác và Kiều Uất Nhiên hơn.

Cậu luôn tận dụng những thời cơ cực tốt để triển khai kế hoạch.

Cậu thường thừa lúc Kiều Uất Nhiên bị Tống Tử Trác làm tổn thương, sau đó xuất hiện bên cạnh Kiều Uất Nhiên, dịu dàng an ủi Kiều Uất Nhiên, bắt đầu âm thầm dẫn dắt Kiều Uất Nhiên nảy sinh cảm giác căm ghét đối với Tống Tử Trác.

Nhưng rồi cậu lại phát hiện bác cả của mình – cũng chính là chủ của Ngu gia rất thích bộ dáng lạnh lùng của mình. Dù sao thì hình tượng lạnh lùng cũng không có gì là không tốt, cậu sẽ không cần phải luôn tỏ vẻ tươi cười, vả lại một người bình thường luôn lãnh đạm, đến khi tỏ ra ôn nhu thì nhất định sẽ càng khiến người khác không chống đỡ nổi.

Cho nên cậu vẫn luôn duy trì hình tượng lãnh đạm xa cách, chỉ có những lúc ở bên an ủi Kiều Uất Nhiên thì cậu mới để lộ thái độ ôn nhu.

Chiêu này dùng rất được. Vì Kiều Uất Nhiên quả nhiên đúng như cậu đoán, đối với sự ôn nhu của cậu mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Chỉ là cậu không ngờ được rằng, bất luận thái độ của cậu ra sao, bất luận cậu có châm ngòi đến mức nào, Kiều Uất Nhiên vẫn đối xử ôn hòa với cậu, và vẫn trung thành tận tâm, bảo gì nghe nấy đối với Tống Tử Trác.

Kết quả không được như ý khiến cậu rất phiền não.

Cậu không thể chịu được việc Kiều Uất Nhiên đối xử tốt với Tống Tử Trác.

Vì thế cậu đẩy nhanh kế hoạch của mình, nói mấy câu kích động Tống Tử Trác tính kế để Kiều Uất Nhiên phải nhảy xuống bể bơi.

Thế nhưng đến khi nhìn thấy Kiều Uất Nhiên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, hơi thở mỏng manh, cậu đột nhiên phát hiện cho dù kế hoạch của mình có thành công thì cậu cũng không thể nào vui vẻ cho nổi, trái lại chỉ cảm thấy sợ hãi, kích động.

Nếu Kiều Uất Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì, cuộc sống về sau của cậu sẽ ra sao đây?

Cậu không dám tưởng tượng.

Cũng may là sau khi được điều trị thì Kiều Uất Nhiên vẫn còn sống.

Từ lúc đó, cậu phát hiện hóa ra mình vẫn luôn xem nhẹ tầm quan trọng của Kiều Uất Nhiên ở trong lòng, vì thế, cậu quyết định phá lệ thu tay lại đối với Kiều Uất Nhiên.

Cậu không còn dùng những thủ đoạn quá khích để đối phó với Kiều Uất Nhiên, cũng không còn tính kế để người khác làm tổn thương Kiều Uất Nhiên nữa.

Có điều cậu cũng không ngăn cản người khác làm tổn thương Kiều Uất Nhiên.

Bởi vì cậu muốn để Kiều Uất Nhiên biết rằng, chỉ có cậu mới là người duy nhất đối xử tốt với Kiều Uất Nhiên.

Nhưng chuyện khiến Ngu Vân Tri không thể nhịn được đó là, cho dù cha và Tống Tử Trác có làm gì thì thái độ của Kiều Uất Nhiên đối với bọn họ vẫn cực kỳ tận tâm, ngoan ngoan nghe theo.

Duy nhất chỉ có đối với cậu là Kiều Uất Nhiên vẫn luôn giữ khoảng cách, thiếu nhiệt tình.

Cho dù là lúc hai người ngẫu nhiên ở cùng một chỗ, Kiều Uất Nhiên cũng vẫn luôn không nói lời nào, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng nhìn tới cậu.

Lúc cậu đang nghĩ xem là có nên thay đổi sách lược với Kiều Uất Nhiên hay không thì bên Ngu gia lại xảy ra chuyện.

Em hai liên hợp với một vài lão già trong nhà, ép cậu phải xuất ngoại.

Cậu biết thời cơ chưa tới, vẫn chưa thể chống lại mũi nhọn này, vì thế cũng không phản kháng, chấp nhận bị tống ra nước ngoài.

Một lần đi là đi đến bốn năm.

Sau khi ra nước ngoài, cậu luôn nghe ngóng tin tức về Kiều Uất Nhiên, nỗi nhớ nhung cũng theo thời gian mà tăng lên càng lúc càng nghiêm trọng.

Đã lâu không được thấy Kiều Uất Nhiên, không thể nắm tay Kiều Uất Nhiên, khiến cậu cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cho nên thể xác lẫn tinh thần cậu đều rất khó chịu, thường xuyên khó ngủ phải thức trắng đêm.

Để có thể về nước sớm, cậu bắt đầu không để ý tới hậu quả mà đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Một lần cậu bị trợ thủ đắc lực của mình đánh thức, “Ngu Vân Tri, gần đây bị làm sao vậy? Dạo này biểu hiện của cậu khiến tôi không nhận ra cậu nữa, nếu còn tiếp tục như thế này, cậu tự biết sẽ có hậu quả như thế nào rồi đấy.”

Ngu Vân Tri ngồi một mình trong phòng, không ăn không uống, trầm tư cả một ngày. Lúc ra khỏi cửa nhà, việc đầu tiên cậu làm là đi tìm bác sĩ tâm lý, sau đó lệnh cho cấp dưới không cần thông báo tin tức của Kiều Uất Nhiên cho mình nữa.

Cậu quả thật cần phải tỉnh táo lại, nếu còn tiếp tục tình trạng như cũ, vậy thì đừng nói đến chuyện có thể về nước để gặp Kiều Uất Nhiên, còn không biết là còn có thể giữ được mạng sống này hay không nữa.

Nhưng muốn không nghĩ tới Kiều Uất Nhiên thật sự là một việc làm rất khó. Cậu như người bị nghiện, không thể nhìn không thể nghe được tin tức của Kiều Uất Nhiên, cho dù có uống thuốc và nhận trị liệu của bác sĩ tâm lý thì cậu vẫn cứ bị mất ngủ như cũ. Có một khoảng thời gian, cả người cậu như một cái xác không hồn, cả ngày hốt hoảng, không thể tập trung tinh thần.

Ngay đến trợ thủ đắc lực của cậu cũng bắt đầu hối hận về đề xuất mà mình đã đưa ra cho cậu, thậm chí còn khuyên cậu khôi phục lại bộ dạng như trước.

Cuối cùng cậu vẫn phải dựa vào ý chí mà sống sót qua khoảng thời gian khó khăn nhất kia, sau đó cậu dần dần trở lại như bình thường, chí ít là biểu hiện ở bề ngoài.

Bốn năm, kế hoạch của cậu được thực hiện từng chút từng chút một. Sau bốn năm, rốt cuộc cậu cũng có thể về nước.

Cậu đem bốn năm xa cách của mình và Kiều Uất Nhiên tính hết lên đầu em hai của mình. Tất cả những khổ sở mà cậu từng phải chịu đựng, cậu sẽ khiến cho quãng thời gian sau này của em hai mình cũng phải nếm trải những chuyện y hệt như vậy.

Sau khi về nước, nghĩ đến chuyện mình sắp có được Kiều Uất Nhiên, cậu lại nhịn xuống ý nghĩ trong đầu, không chủ động đi gặp Kiều Uất Nhiên, chỉ cần chờ khoảng thời gian mấu chốt này qua đi, cậu sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt hoàn mỹ cho cả hai.

Nhưng có những lúc mọi chuyện không được như ý muốn, cậu và Kiều Uất Nhiên gặp lại nhau trong một hoàn cảnh rất đột ngột, thậm chí cậu còn không kịp phản ứng lại.

Sức ảnh hưởng của Kiều Uất Nhiên đối với cậu không hề giảm đi theo thời gian mà trái lại còn ngày càng tăng lên, còn mãnh liệt hơn cả bốn năm trước.

Cậu dồn tất cả chí lực kiềm chế mình, không để mình bị kích động đến thất thô.s

Cậu không còn sức lực để làm ra hành động nào khác, chỉ có thể làm mặt lạnh đứng nguyên một chỗ.

Sau đó, cậu không ngờ mình lại chỉ vì một bài tình ca mà tức giận rời đi.

Ra khỏi KTV, cậu hơi bình tĩnh lại, cứ mỗi lần ở trước mặt Kiều Uất Nhiên là cậu lại không khống chế được.

Cơn tức giận quá lớn như vừa rồi khiến cậu rất khó chịu.

Dù sao suốt bốn năm ở nước ngoài, cậu cũng chưa từng bị tức giận gì quá mức. Sau khi về nước, ngay cả cho tới lúc này, khi đối mặt với người cha luôn lạnh lùng đối với mình, cậu cũng vẫn cố gắng phun ra một câu thăm hỏi.

Thế mà Kiều Uất Nhiên lại rất có năng lực, lại dễ dàng tác động tâm tình của cậu đến vậy.

Cậu ngồi vào xe, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khom người xuống, ôm ngực mình, không ngừng run rẩy. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo nét cười vặn vẹo, trên mặt còn có cả nước mắt.

Cậu sửa soạn lại bản thân, tỉnh táo lại, sau đó làm như không có việc gì mà trở về nhà. Không có bất kì ai phát hiện ra được sự khác thường của cậu.

Chỉ có cậu mới biết được nội tâm mình đang như thế nào mà thôi.

Mấy ngày sau, cậu vẫn khống chế chính mình không được để ý đến Kiều Uất Nhiên, nhưng khát vọng đối với Kiều Uất Nhiên lại càng lúc càng sâu, gần như ăn mòn lý trí của cậu.

Có một hôm cậu trằn trọc một lúc lâu, không nhịn được nên nửa đêm liền tỉnh dậy. Mở máy tính ra, đăng nhập vào địa chỉ mail đã lâu rồi cậu không dùng.

Trong đó ngoài một số mail rác ra thì còn có mấy mail của Kiều Uất Nhiên gửi đến.

Hầu hết nội dung đều chỉ là thăm hỏi như bình thường.

Nhưng Ngu Vân Tri vẫn không thể nhịn được mà đọc đi đọc lại, đọc nhiều đến mức thuộc làu làu cả nội dung trong mail.

Sau đó cậu bỗng phát hiện có một mail vừa mới được gửi đến trong hôm nay.

Sau khi đọc xong mail đó, lý trí cậu vẫn chưa nghĩ được gì thì cậu đã theo bản năng mặc quần áo vào, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Ngu Vân Tri chưa bao giờ cảm thấy vui mừng với quyết định của mình đến thế.

Nhờ vậy mà cậu mới biết được một chuyện gần như khiến cậu vui đến phát điên.

Kiều Uất Nhiên thích cậu?!

Kiều Uất Nhiên thích cậu!!

Ngu Vân Tri mượn rượu làm càn, gần như tham luyến mà dán sát lên người Kiều Uất Nhiên, lúc hai người sắp hôn môi thì lại bị tiếng chuông điện thoại phá quấy.

Lúc ấy cậu suýt thì ném vỡ điện thoại.

Đó là lần đầu tiên cậu xúc động đến mức mất đi lý trí như vậy.

Có điều cuối cùng cậu vẫn khống chế được mình, nhận điện thoại. Trơ mắt nhìn Kiều Uất Nhiên rời khỏi mình, sau đó chạy chết trối.

Vì cậu biết, nếu cậu không làm như thế, chỉ sợ cậu sẽ làm ra một số chuyện mất kiểm soát đối với Kiều Uất Nhiên mất.

#VL: Đợt trước không đọc kỹ phần sau, thấy văn phong tác giả ổn nên nhào hố. Mà sao làm đến chương này mình cứ có cảm giác nội dung của chương này nó cứ ảo ảo nhuốm mùi teenfic thế nào ấy T.T Tuy thấy thế nhưng đương nhiên mình vẫn sẽ lết nốt. Còn 8 chương nữa thôi, nhất quyết không bỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.