Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y

Chương 5



Tống Tử Trác nhìn thấy tôi, hơi nhíu mày lại, sau đó hùng hồn chất vấn, “Cậu ở đây làm gì?”

Tôi há miệng, còn chưa kịp nói gì thì thân hình nhỏ xinh của lớp trưởng đã đứng chắn ngay trước mặt tôi, “Hôm nay có buổi họp lớp. Tôi cũng đã báo cho cậu biết rồi, nhưng cậu chẳng bảo cậu sẽ không tham gia còn gì.”

Tống Tử Trác trợn mắt, cáu kỉnh nói, “Tôi không hỏi cậu. Kiều Uất Nhiên, cậu nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào?”

Tôi đáp, “Giống như những gì lớp trưởng đã nói, họp lớp thôi.”

Tống Tử Trác trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu bất mãn, “Chẳng phải trước kia cậu chưa hề tham gia mấy hoạt động kiểu này đấy sao? Còn nữa, tại sao cậu không báo cho tôi biết là cậu muốn đi họp lớp?”

Không lẽ mọi hoạt động của tôi đều phải báo cáo với cậu ta chắc?

Tôi thầm cười nhạo trong lòng, vẻ mặt vẫn thản nhiên, định trả lời qua loa cho có lệ rồi hỏi chuyện về Ngu Vân Tri.

Chỉ là tôi chưa kịp mở miệng thì lớp trưởng đã nhíu mày hừ cười, “Khẩu khí của cậu cứ như một oán phụ ấy. Kiều Uất Nhiên cũng chẳng phải là cái gì của cậu. Cậu ấy là một cá thể độc lập, thích làm gì là tự do của cậu ấy, vì sao phải nói cho cậu biết chứ?”

Tống Tử Trác nghe được những lời ấy, dường như thật sự đã bị lớp trưởng chọc tức. Cậu ta trừng mắt với lớp trưởng, ánh mắt hung ác như muốn giết người.

Đối mặt với Tống Tử Trác như thế, lớp trưởng vẫn đứng nguyên chắn ở trước mặt tôi.

Tôi nhìn vóc dáng nhỏ xinh của lớp trưởng, có thể cảm nhận được cậu ấy đang muốn bảo vệ cho tôi. Trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Chỉ là tôi biết không nên chọc giận Tống Tử Trác, tôi cũng không muốn làm liên lụy đến lớp trưởng, vì thế tôi cười với lớp trưởng một cái, sau đó kéo lớp trưởng ra phía sau mình, nói với Tống Tử Trác, “Lần sau tham gia họp lớp tôi sẽ nói cho cậu biết đầu tiên.”

Tống Tử Trác nghe tôi nói thế, sắc mặt tuy vẫn rất khó coi nhưng cũng đã khá hơn rất nhiều so với bộ dạng sùi bọt mép vừa rồi.

Cậu ta nắm tay tôi, kéo mạnh về bên người mình, trong giọng nói pha lẫn sự bất mãn cùng ý cảnh cáo, “Không có lần sau đâu! Sau này cậu không được phép tham gia những hoạt động như thế này nữa!”

Tôi cảm tưởng như cổ tay mình bị kéo đến mức sắp gãy đến nơi rồi, nhưng tôi cũng đã quen với cảm giác đau đớn này, cho nên chỉ hơi nhíu mày một chút rồi lại như bình thường. Tôi rủ mắt xuống, tỏ vẻ kính cẩn nghe lời cậu ta nói.

Đúng lúc này, lớp trưởng đột nhiên quát lên với Tống Tử Trác, “Cậu buông tay ra!”

Tống Tử Trác không thèm để ý đến lý lẽ, chỉ cười lạnh một tiếng.

Lớp trưởng quắc mắt trừng cậu ta, “Trước đây tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao cổ tay của Kiều Uất Nhiên lại bị bầm xanh, hóa ra tất cả lại là từ cậu mà ra. Cậu đã bao giờ chịu nhìn đến cổ tay của cậu ấy chưa hả?”

Tống Tử Trác ngẩn người, sau đó như ý thức được điều gì đó, cậu ta lập tức buông lỏng tay ra, vén tay áo của tôi lên, để lộ ra cánh tay và cổ tay bị bầm xanh.

Trước mặt bao nhiêu bạn bè lại bị vạch trần vết thương trên người, điều này khiến tôi cảm thấy có hơi xấu hổ. Tôi đang định kéo tay áo xuống thì lại bị Tống Tử Trác ngăn cản.

Tôi nhìn Tống Tử Trác, phát hiện hai mắt của cậu ta vẫn đang nhìn chằm chằm lên cánh tay tôi.

Vẻ mặt có chút không bình thường.

Tôi không rõ vẻ mặt của cậu ta lúc này là có ý gì. Không phải cậu ta vẫn luôn rất vui vẻ khi thấy tôi bị thương đấy sao? Thế mà khi nhìn thấy vết bầm trên tay tôi, cậu ta lại ngẩn cả người.

“Cậu chỉ biết làm đau cậu ấy thôi!” Lớp trưởng đỏ mắt, “Lúc còn học trung học, cậu trêu chọc bọn trường bên cạnh, chúng nó cho người đến xử lý cậu, không tìm thấy cậu đâu, chúng nó lại tìm đến Kiều Uất Nhiên. Cuối cùng Kiều Uất Nhiên lấy một chọi mười, bị chúng nó đánh cho sứt đầu mẻ trán. Thế mà hôm sau cậu vẫn đứng trước mặt bao nhiêu người chửi mắng cậu ấy, cướp ô của cậu ấy, để cậu ấy phải đội mưa đi về, khiến cậu ấy bị ốm phải nghỉ học suốt cả một tuần liền.”

“Cậu căn bản cái gì cũng không biết! Cậu ấy ở sau lưng làm bao nhiêu chuyện vì cậu. Cậu như thế này mà cũng xứng đáng làm bạn của cậu ấy sao?”

“Cậu ấy tốt như thế cơ mà. Tống Tử Trác, cậu không xứng!”

Lớp trưởng nghẹn ngào, gần như không thốt nên lời, chỉ ngồi xổm xuống đất khóc thút thít.

Tôi không ngờ lớp trưởng cũng biết đến việc này, càng không ngờ cậu ấy sẽ vì tôi mà khóc.

Lớp trưởng có lẽ là người duy nhất trên đời này khóc vì tôi.

Tim tôi mềm nhũn.

Tôi tiến lên, nhẹ vỗ vỗ lưng của lớp trưởng, đưa khăn tay cho cậu ấy, khẽ nói, “Cảm ơn cậu. Nhưng đừng khóc nữa, dù sao chuyện này cũng đã qua rồi mà.”

Lớp trưởng ngước đôi mắt đỏ hồng lên, bảo tôi, “Cậu có thể không còn nhớ rõ tớ, hồi trung học tớ học ngay ở lớp bên cạnh lớp của cậu. Cậu là nam thần của tớ, là nam thần của rất nhiều người. Cậu tốt như vậy, đáng ra phải được mọi người đối xử tử tế chứ. Thế mà Tống Tử Trác lại quá đáng như thế. Từ lâu tớ đã muốn mắng cậu ta một trận rồi!”

Tống Tử Trác đứng một bên nghe bọn tôi nói chuyện, mặt biến sắc.

Tôi cũng không rảnh mà đi để ý đến cậu ta, chỉ tập trung dỗ dành lớp trưởng.

Một lúc lâu sau, lớp trưởng rốt cuộc cũng ngừng khóc.

Lớp trưởng ngượng ngùng đứng lên, ho nhẹ một tiếng, bảo, “Chúng ta đừng đứng đây nữa. Đã nói là sẽ đi KTV rồi mà. Đi thôi.”

Lúc nói chuyện với nhau, bọn tôi hoàn toàn coi như không có sự tồn tại của Tống Tử Trác.

Tôi nhìn lớp trưởng, không nhịn được nở nụ cười. Tôi biết cậu ấy làm thế đều là vì mình, vì thế lúc này, tôi lại muốn làm trái ý của Tống Tử Trác một lần.

“Tôi đã đồng ý sẽ đi cùng mọi người,” Tôi nhìn Tống Tử Trác, không muốn chọc giận cậu ta nên cố gắng nói bằng giọng thật mềm mỏng, “tôi đi được chứ?”

Vẻ mặt Tống Tử Trác phức tạp, trầm mặc một lúc, không lên tiếng đáp lại.

Tôi coi như cậu ta đã đồng ý, xoay người định đi cùng mọi người.

Đúng lúc này, Tống Tử Trác lại cất giọng nói có chút mất tiếng, “Tôi đi cùng mọi người.”

Tôi kinh ngạc. Lại nghe được Tống Tử Trác hỏi Ngu Vân Tri, “Đi cùng không?”

Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn Ngu Vân Tri, muốn biết phản ứng của cậu ấy là gì.

Chỉ thấy Ngu Vân Tri vẫn trong bộ dạng lãnh đạm như cũ đang gật gật cái đầu.

Ngu Vân Tri cũng muốn đi cùng?

Vì sao cậu ấy lại muốn đi? Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ thích những hoạt động có đông người tham gia, hơn nữa buổi họp lớp hôm nay cậu ấy cũng chẳng quen ai cả.

…Cậu ấy chịu đi là vì tôi đúng không?

Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, lập tức bị tôi đập tan.

Thôi đi, tôi đang nghĩ linh tinh cái gì vậy? Đúng là mơ mộng hão huyền, si tâm vọng tưởng, đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Nếu vậy…thì là vì Tống Tử Trác?

Tôi nhìn về phía hai bọn họ.

Hai người đang đi cùng nhau, dung mạo cùng khí chất đều cực kỳ xuất sắc, cử chỉ quen thuộc, ăn ý, thoạt nhìn trông rất xứng đôi.

Quan hệ giữa hai người, tôi cũng không cần nhiều lời nữa. Ngu Vân Tri đồng ý tham gia nhất định là vì Tống Tử Trác.

Tôi hơi cười khổ, quay đầu lại, đuổi theo bước chân của lớp trưởng.

Nói chuyện với lớp trưởng chưa được mấy câu, đột nhiên tay bị nắm lấy, bị hoa mắt một trận, sau đó tôi thấy mình đã bị kéo tới bên cạnh Tống Tử Trác.

Chỉ là lần này Tống Tử Trác dùng lực không mạnh, gần như không hề khiến tôi bị đau.

Vẻ mặt của cậu ta không được tự nhiên cho lắm. Cậu ta nhìn sang một chỗ khác, im lặng một chút rồi mới lên tiếng, “Cậu bị đau hay khó chịu thì phải bảo với tôi. Không nói ra làm sao sao tôi biết được.”

Tôi nói thì cậu ta sẽ thay đổi chắc?

Còn nhớ lúc nhỏ, khi ấy tôi vẫn chưa ẩn nhẫn được như bây giờ, lúc bị Tống Tử Trác trêu chọc, khiến tôi bị đau, tôi đã khóc thút thít, bảo với cậu ta, “Đau quá, hu hu, cậu đừng…đừng làm như thế nữa…”

Tôi đã khẩn cầu cậu ta như thế rồi, thế mà cậu ta lại chỉ bày ra bộ dạng thật vui vẻ, càng bắt nạt tôi nhiều hơn nữa.

Dần dà, tôi nhận ra việc xin xỏ cậu ta là hoàn toàn vô dụng, tôi bắt đầu học cách chịu đau.

Cho nên đối với những lời hiện tại của Tống Tử Trác, tôi cảm thấy rất buồn cười. Nhưng bây giờ tôi vẫn còn phải qua lại với cậu ta, vì thế tôi nói, “Là lỗi của tôi.”

Không ngờ nghe xong, vẻ mặt của cậu ta chẳng những không hề dịu đi mà lại càng thêm cáu kỉnh, “Tôi cũng đâu có nói đó là lỗi của cậu đâu…” Tay cậu ta hơi dùng sức, rồi lại buông tay tôi ra, “Thôi bỏ đi. Không nói chuyện này nữa. Cậu đi bên cạnh tôi, đừng chạy loạn nữa.”

Sau đó cậu ta nắm cổ tay tôi, mãi mà không chịu buông ra.

Động tác thân mật này khiến tôi rất không thoải mái. Trong lòng chán ghét cậu ta vô cùng, tôi gần như muốn gạt tay cậu ta ra ngay tức khắc, nhưng cuối cùng vẫn áp chế ý nghĩ này lại, lẳng lặng cúi đầu đi bên cạnh cậu ta.

Đi được một đoạn, lại thấy Tống Tử Trác vẫn nắm tay tôi mãi không buông.

Vừa nãy sắc mặt cậu ta rõ ràng không được tốt lắm, nhưng lúc này không hiểu vì sao khóe miệng lại mang theo chút ý cười, tâm tình có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.

Tôi vừa đi vừa thầm đoán già đoán non, cho đến khi nhìn thấy Ngu Vân Tri đang đi bên cạnh nói chuyện cùng Tống Tử Trác, tôi mới bừng tỉnh.

Có lẽ tâm tình của cậu ta chuyển biến như vậy là vì Ngu Vân Tri.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.