Hồi còn học trung học, tôi, Ngu Vân Tri và Tống Tử Trác, ba người bọn tôi vẫn thường hay tới chỗ này.
Khi đó, Ngu Vân Tri và Tống Tử Trác mà ở bên nhau là thiên Nam hải Bắc, ba hoa khoác loác, chuyện gì cũng nói được.
Tuy chỉ là lời nói thời niên thiếu nhưng cũng thể hiện được phần nào suy nghĩ trưởng thành của chính mình.
Đây chính là điểm khác biệt giữa những người có gia thế và những người bình thường.
Tôi vốn cũng là thuộc vào hàng “những người bình thường”, nhưng với thân phận người hầu của mình, mưa dầm thấm lâu, hiểu biết của tôi cũng được mở mang không ít. Đối với những chuyện mà Ngu Vân Tri và Tống Tử Trác nói tới, tôi cũng tự có quan điểm của bản thân.
Có điều tôi chưa bao giờ nói lên suy nghĩ của mình, chỉ luôn yên lặng ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, tranh luận.
Cho đến một ngày, Ngu Vân Tri và Tống Tử Trác chỉ vì một chuyện mà tranh luận không ngừng, ai cũng không chịu nhường đối phương.
Tôi âm thầm phân tích vấn đề, trong lòng cũng có đáp án riêng.
Nhưng tôi cũng không nói gì cả, chỉ nhìn bọn họ tranh nhau biện luận cho quan điểm của mình.
Đột nhiên Ngu Vân Tri nhìn sang phía tôi, hỏi, “Cậu cảm thấy trong hai bọn tôi ai mới là người nói đúng?”
Thấy cả hai mắt đều đang sáng quắc chăm chú nhìn mình, tôi hơi sững người một chút, sau đó hơi liếc mắt nhìn Ngu Vân Tri.
Ánh mắt Ngu Vân Tri sâu xa, ẩn giấu trong đó là điều gì đó rất khó hiểu.
Có lẽ lúc đó do vẫn còn trẻ nên khó kiềm chế được cảm xúc trước mặt cậu ấy.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu ấy, lòng tôi rối bời, cuối cùng không nhịn được nên nói ra hết suy nghĩ trong lòng.
Tôi rất hiếm khi nói ra suy nghĩ thật của mình trước mặt người khác, nhất là người đang ngồi trước mặt tôi đây lại là Ngu Vân Tri, cho nên tôi không khỏi có chút khẩn trương.
Nhưng vì muốn biểu hiện mặt tốt nhất của mình cho Ngu Vân Tri thấy, cho nên tôi đã cố gắng trấn định chính mình, từ từ nói, tận lực nói thật chỉn chu.
Nói xong, tôi hồi hộp chờ mong quan sát phản ứng của Ngu Vân Tri.
Trên mặt Ngu Vân Tri vẫn là vẻ lãnh đạm đó. Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, trong mắt có vẻ phức tạp, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
Tống Tử Trác nhất thời cũng không nói được gì. Ba người cứ giữ nguyên tình trạng như vậy một lúc.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, không biết có phải là mình đã nói gì sai rồi hay không.
Một lúc lâu sau, vẫn là Tống Tử Trác lên tiếng trước. Cậu ta nắm vai tôi, nhíu mày nhìn tôi, trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc, “Không ngờ đấy. Bình thường cậu bình lặng như nước, thế mà trong bụng cũng tích trữ không ít kiến thức đâu.”
Giọng điệu của cậu ta vẫn có chút khinh miệt, tôi vô cùng ghét cái thái độ ngả ngớn này của cậu ta, bởi vậy tôi cũng chẳng muốn để ý đến cậu ta nữa. Tôi hơi nhếch miệng lên một chút, cực kỳ bí mật quan sát Ngu Vân Tri, trong lòng thầm chờ mong cậu ấy sẽ nói gì đó với mình.
Ngu Vân Tri nhìn tôi được một lúc, khóe miệng khẽ cong lên, thấp giọng bảo, “Không tồi.”
Chỉ hai từ này thôi cũng đã đủ khiến lòng tôi mừng như điên.
Não tôi lúc đó chỉ tràn ngập một câu: Ngu Vân Tri khen mình…Cậu ấy khen mình…
Trong lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác, trên mặt của tôi đã hiện ra một nụ cười cực tươi, đó là nụ cười được tạo nên từ cảm giác vui sướng trong lòng.
Tống Tử Trác gõ đầu tôi một cái, hung hăng nói, “Ấy chà, đây là lần đầu tiên thấy cậu cười như vậy đấy. Mới được khen hai câu đã vui vẻ đến thế rồi cơ à? Hai cái má lúm đồng tiền của cậu trong như mấy đứa lưu manh ấy, xấu chết đi được.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã thất thố, lại cười khoa trương như vậy trước mặt Ngu Vân Tri và Tống Tử Trác.
Tôi vội vàng thu liễm nụ cười của mình rồi ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Chỉ là trong lòng vẫn không yên, chỉ lo Ngu Vân Tri nhìn ra được tâm tư của tôi đối với cậu ấy, rồi lại ghét tôi.
Vì thế tôi thầm liếc Ngu Vân Tri, chú ý vẻ mặt của cậu ấy.
Cùng lúc ấy, Tống Tử Trác cũng đang nhìn tôi. Cậu ta không chút lưu tình đẩy tôi một cái, “Cái gì vậy hả? Sao đột nhiên lại không cười nữa?”
Tôi không hiểu nổi tính tình thất thường của cậu ta. Vừa rồi còn chê tôi cười xấu, bây giờ tôi đã thôi cười đúng theo ý nguyện của cậu ta rồi, cậu ta lại bày ra vẻ mặt bất mãn.
Tôi nhịn đau, trả lời có lệ, “Thiếu gia không muốn tôi cười thì tôi không cười nữa.”
Lực chú ý của tôi vẫn đang trên người Ngu Vân Tri.
Ngu Vân Tri ngồi cách tôi không xa. Cậu ấy cầm cốc rượu lên, nhấp môi một cái, mắt nhìn tôi và Tống Tử Trác, mặt lạnh như băng. mắt đen kịt, có chút sắc bén.
Tống Tử Trác thì vẫn đang chọc ghẹo tôi. Tôi không để ý tới cậu ta, chỉ tập trung cẩn thận nghĩ lại, có đúng là nụ cười vừa rồi của tôi đã khiến Ngu Vân Tri cảm thấy không thoải mái hay không.
Tống Tử Trác trêu một hồi, thấy tôi không phản ứng lại, chỉ thuận theo thì liền quay đầu cười với Ngu Vân Tri, đắc ý nói, “Vân Tri, cậu nhìn đi, cậu ta có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là con chó do tôi nuôi mà thôi. Dù tôi có bắt nạt như thế nào, cậu ta cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi mà thôi.”
Lời Tống Tử Trác nói tôi nghe tai trái rồi lại ra tai phải, vì thật sự lúc này tôi chỉ để ý đến có mình Ngu Vân Tri.
Tôi nhìn được rõ ràng, trong nháy mắt lúc Tống tử Trác quay lại nói chuyện với Ngu Vân Tri, vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy mới dịu đi một chút.
Miệng của tôi đột nhiên trở nên đắng ngắt.
Đối với Ngu Vân Tri, tôi so với Tống Tử Trác đúng là một trời một vực.
Tôi chỉ có thể nhận được vẻ mặt lạnh băng của cậuấy, còn đối với Tống Tử Trác thì lại là vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy.
Nhất thời, độc xà mang tên “ghen tị” quấn quanh người tôi, nọc độc từ răng nanh của nó nhiễm bẩn trái tim tôi, sau đó lan ra toàn thân.
Tôi biết, mình đang ghen tị với Tống Tử Trác, cực kỳ ghen tị.
Nhưng lúc ấy tôi cũng biết, việc này là không nên.
Tôi không nên ghen với Tống Tử Trác, bởi vì Tống gia có ơn đối với tôi, bởi vì sự kỳ vọng của cha dành cho tôi, càng bởi vì…Ngu Vân Tri không muốn nhìn đến cái mặt đáng ghê tởm này của tôi.
Tôi chờ trong nhà hàng thật lâu.
Phong cách bài trí ở đây nhìn chung thì vẫn giống như hồi chúng tôi còn học trung học, chỉ có một số điểm đã thay đổi.
Dù sao thì từ sau khi Ngu Vân Tri rời đi, tôi và Tống Tử Trác đã không còn tới đây nữa. Đã qua lâu như thế, có thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là không hiểu vì sao, trong lòng tôi vẫn có chút xót xa.
Có thể là bởi vì đoạn thời gian trong quá khứ kia đã chẳng thể quay về được nữa.
Tôi ngồi ở vị trí mình hay ngồi, thở dài.
Xung quanh bao trùm không khí yên lặng.
Tôi nâng tay lên xem đồng hồ. Bây giờ là hơn 11 giờ, như vậy là đã qua thời gian hẹn 3 tiếng rồi.
Tôi cũng đã lường trước là Ngu Vân Tri sẽ không tới.
Tuy đoán được thế nhưng tôi vẫn ngồi lại, nhìn về phía cửa vào. Trong lòng chung quy vẫn nảy sinh chút hi vọng hèn mọn. Cảm tưởng như trong nháy mắt, bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc kia sẽ đẩy cửa bước vào.
Nhưng không hề…
Thời gian trôi đi, tôi cũng dần chết lặng, hi vọng tiêu tan.
Lúc chuông đồng hồ điểm 12 giờ, nhân viên phục vụ bước lại gần, ngại ngùng bảo tôi nhà hàng sắp đóng cửa rồi.
Tôi cười với cô ấy, ý bảo mình đã biết, sau đó tôi đưa cho cô ấy tiền boa.
Cô ấy nhìn số tiền boa, hai mắt ngạc nhiên nhìn tôi, bộ dáng có vẻ như là không dám nhận.
Tôi khẽ cười, “Nhận đi.”
Cô ấy do dự nhận lấy, sau đó hai má hồng hồng, hai mắt chớp chớp, chần chừ không biết là có nên trực tiếp rời đi hay không.
Tôi nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu ấy, áp lực trong lòng cũng giảm đi một chút.
Tôi cầm áo khoác, đang định nói chuyện với cô ấy thì đột nhiên nghe được tiếng mở cửa rất khẽ vang lên. Một người đẩy cửa bước vào.
Người đó vóc dáng cao gầy, mặc áo gió màu đen, gương mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh băng, lạnh lùng đến xa cách.