Sau Khi Mang Thai Con Của Giáo Thảo Lớp Bên Cạnh

Chương 5



Trình Phi Trì chưa bao giờ trải qua nhiều hoạt động tâm lý chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Cậu dần hiểu ra sự tình, mặt vẫn bất động nhưng cảm xúc trong mắt biết đổi muôn vàn.

Sau đó cậu buông tay ra, dìu Diệp Khâm về giường bệnh: “Cậu nằm đi, tớ đi đưa cậu ta ra.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, ở giây cuối cùng kia Diệp Khâm thấy trong mắt cậu ta có một tia mất mát.

Lúc Trình Phi Trì xoay người đi, Diệp Khâm duỗi tay ra nắm lấy góc áo cậu ta. Lúc nắm được lại xấu hổ nói không nên lời. Cậu dứt khoát nói mấy lời khách sáo: “Cảm ơn cậu… đã đưa tớ đến phòng y tế.”

Trình Phi Trì không quay lại: “Không cần khách khí.”

Chu Phong rất nhanh đã đến.

Nhìn thấy Diệp Khâm thì ngay lập tức khóc hu hu, ôm cậu không buông tay:

“Tớ thật là oan uổng, tớ từ nhỏ đã đối với Omega đã thập phần yêu thích. Tớ đối với Omega nào cũng quan tâm, ngậm ở trong miệng sợ tan, cầm ở trong tay sợ rớt. Vậy mà bọn họ lại đi bắt tớ!”

Diệp Khâm bị cậu ta lắc đến khó chịu, giơ tay véo cổ cậu ta:

“Yêu cái rắm! Cả ngày niêm hoa nhạ thảo, trêu chọc con cái nhà người ta. Theo tớ thấy lúc không có tớ ở bên cạnh cậu chắc đã làm gì người ta rồi. Sao không thấy ai tìm đến cậu?”

(Niên hoa nhạ thảo:拈花惹草 - ẩn dụ trêu chọc, dụ dỗ người khác giới và thể hiện tình cảm ở khắp mọi nơi.)

Chu Phong ngừng khóc, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt: “Sao cậu biết tớ ngủ với lớp trưởng?”

Đánh xong Diệp Khâm sinh long hoạt hổ, một đường tay đấm chân đá đuổi Chu Phong về phòng học.

(生龙活虎: sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ.)

Việc này không nên để lộ ra. Trong giờ học, cậu gửi cho Liêu Dật Phương tờ giấy nhỏ: "Có phải xú tiểu tử không biết xấu hổ Chu Phong kia cưỡng ép cậu không?"

Học sinh ngoan ngoãn Liêu Dật Phương lần đầu tiên đi học cùng với người khác truyền giấy, chữ viết nhỏ xíu: "Không phải, là tớ tự nguyện."

Diệp Khâm một bên nghiền chân Chu Phong một bên viết lại: "Cậu ta cho cậu uống canh mê hồn gì vậy???"

Liêu Dật Phương lúc này viết chữ lớn hơn một chút, từng nét bút thập phần đoan chính: "Tớ thích cậu ấy."

Diệp Khâm đầu đầy dấu hỏi, xong tiết tự học buổi tối thì xách theo cặp sách về. Lúc đi ngang qua Lớp 1, ma xui quỷ khiến mà dừng lại nhìn vào trong phòng học.

Không thấy Trình Phi Trì.

Buổi chiều cậu ta nói đi thả Chu Phong ra, lúc sau cũng không thấy xuất hiện nữa. Diệp Khâm bất mãn mà bĩu môi, kẹo que hôm nay đâu?

Ngày hôm sau vẫn không thấy người.

Diệp Khâm lấy cớ đi mua kẹo que đi qua đi lại Lớp 1 vài vòng, Chu Phong không nhìn nổi nữa, mua cho cậu hẳn một hộp kẹo để ở trên bàn:

“Cậu chạy qua chạy lại không thấy mệt sao?”

Diệp Khâm tức muốn hộc máu: “Không cần cậu xen vào việc của người khác!”

Giờ giải lao, Liêu Dật Phương đến văn phòng đưa sách bài tập, Diệp Khâm cũng đi cùng cậu, trên đường còn khuyên cậu: “Trên đời thiếu gì Alpha, tại sao cậu phải yêu đơn phương tên tra nam đó.”

Liêu Dật Phương: “Các cậu không phải bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên sao?”

“Bạn thân cũng không thay đổi được sự thật cậu ta là tra nam.”

Liêu Dật Phương đẩy đẩy mắt kính: “Cậu ấy không tra. Cậu ấy thật sự rất tốt, chính trực còn trượng nghĩa, lớn lên cũng rất đẹp trai.”

“Nhưng cậu ta rất lăng nhăng.” Diệp Khâm để tay lên cái trán cậu xem một chút: “Lớp trưởng cậu có ổn không?”

“Tớ rất tốt."

Lúc đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, Liêu Dật Phương cũng mua cây kẹo que tính đưa cho Chu Phong, cười tủm tỉm nói: “Lăng nhăng không phải là bệnh. Tớ đối tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm nhận được.”

Tiếp theo tiến đến bên tai Diệp Khâm hạ giọng nói, “Tớ và cậu ấy mới bắt đầu quen nhau, bạn học Diệp cậu không thể chúc phúc một chút sao?”

Diệp Khâm ôm đầu cân nhắc cả nửa buổi chiều. Trình Phi Trì cho mình kẹo que, chẳng lẽ cũng là vì… bọn họ đang quen nhau?

Cẩn thận ngẫm lại, Trình Phi Trì lần trước đưa đồ ăn cho mình, còn đón mình tan học, hành động này giống như là... Yêu đương?

Cậu lại nghĩ tới lần trước bị bắt gặp, chẳng lẽ Trình Phi Trì nghĩ mình thích hắn, cho nên mới…?

Đây đúng hiểu lầm lớn!

Sau khi tan học, Diệp Khâm đi tìm người. Bạn cùng lớp nói Trình Phi Trì hôm nay xin nghỉ, Diệp Khâm bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm qua mình nói Trình Phi Trì đi đem Chu Phong đổi về.

Lập tức cậu hít ngược một hơi khí lạnh, cậu ta chắc sẽ không đi thật đâu?

Trên đường chạy tới Hiệp hội bảo vệ Omega, Diệp Khâm trong lòng trì độn nổi lên một trận ủy khuất. Mình mới là người bị hại mà!

Tên kia ngày hôm qua làm bộ dáng quỷ thất hồn lạc phách là giả cho ai xem? Tình nguyện đi Hiệp hội tự thú cũng không chịu thừa nhận con hắn? Tên Alpha đáng ghét!

Càng nghĩ càng giận, nếu không thấy chú tài xế vẻ ngoài hung dữ, bộ dáng nói chuyện không tốt lắm, quả thực trên đường đi cậu đã muốn xuống xe rồi.

Chú tài xế mặt đầy râu quai nón đáp lời cậu: “Buổi tối lại đi Hiệp hội Bảo vệ Omega, đối tượng kia của cháu đâu?”

“Cậu ta dám!?” Diệp Khâm buột miệng thốt ra, về sau tự giác mình lỡ lời, sửa lời nói, “Cháu đi tìm người.”

Chú tài xế thở dài: “Cậu nhóc, nghe chú khuyên một câu. Dạo này Alpha ít, bắt được một tên thì ngàn vạn lần đừng buông tay, trói cũng phải trói ở nhà. Đây chính là vì nửa đời hạnh phúc sau này của Omega chúng ta nha.”

Đến nơi, Diệp Khâm hai chân run run xuống xe, yên lặng ghi nhớ xe biển số xe taxi. Tính toán chú ý mục tin tức xã hội gần đây xem có tin Alpha nào mất tích không.

Hiệp hội Bảo vệ Omega làm việc 24 giờ, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Cậu đi vào dò hỏi về một Alpha tên là Trình Phi Trì thì được biết ngày hôm qua có đến bảo lãnh Chu Phong, sau đó cũng đi rồi.

Thật lo lắng.

Diệp Khâm suýt nữa cắn cả lưỡi, lúc đẩy cửa ra còn định mắng Trình Phi Trì vương bát đản. Ngẩng đầu liền thấy chiếc xe đạp quen mắt dừng ở cửa, còn có cả chủ nhân chiếc xe.

Hai người đi cạnh nhau trên vỉa hè, tiếng gió, tiếng bước chân, tiếng bánh xe xen lẫn vào nhau.

“Cậu đến Hiệp hội bảo vệ làm gì?” Diệp Khâm không nhịn được mở miệng trước.

Trình Phi Trì đẩy xe: “Ngày hôm qua tớ đi hơi vội, có mấy trình tự chưa hỏi rõ ràng.”

Diệp Khâm muốn hỏi trình tự gì nhưng lại không muốn biểu hiện ra mình đối với cậu ta quá quan tâm, “À.” một tiếng, không nói gì nữa.

Đi qua ngã tư, Trình Phi Trì hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Diệp Khâm trái lương tâm nói dối: “Ăn rồi.”

Vừa dứt lời, bụng kêu ục ục một trận, làm lu mờ tất cả âm thanh xung quanh.

Tìm được một tiệm cơm ở gần đó rồi ngồi xuống, nhờ ánh sáng từ đèn, Diệp Khâm thấy má trái Trình Phi Trì sưng phồng.

Cậu ta bị đánh.

…Cậu ta bị đánh???

Diệp Khâm không vui, cậu còn chưa có ra tay đâu! Ai đánh cậu ta chứ? Đánh người không đánh vào mặt có biết không!

Không tập trung ăn cơm, cậu lén lút ở dưới gầm bàn nhắn tin cho Chu Phong:

"Cậu đánh cậu ta?"

Chu Phong: "Gì?"

Diệp Khâm: "Đừng giả ngu, không phải cậu ghen ghét người ta ưu tú hơn cậu sao?"

Chu Phong: "Gì gì?"

Diệp Khâm: "Cậu cho rằng đánh cậu ta thì cậu có thể thắng? Đừng nói Tôn Di Nhiên thích cậu ta chứ không thích cậu, đến khi lớp trưởng phục hồi tinh thần lại cũng sẽ bỏ cậu, chuyển sang thích cậu ta!"

Chu Phong: "Gì gì gì? Sao cậu lại công kích người nhà vậy?"

Diệp Khâm không muốn cùng cậu ta nói chuyện không lại kéo thấp chỉ số thông minh xuống. Cậu buông di động, chuyên tâm ăn cơm.

Cơm nước xong cậu cầm ly trà sữa Trình Phi Trì mua cho làm ấm tay. Sau khi uống một ngụm, cau mày nhìn thân ly: “… Thiếu đường?”

Trình Phi Trì mắt nhìn phía trước: “Cậu hiện tại không nên uống quá nhiều đường.”

Diệp Khâm theo bản năng nhanh chóng che giấu đi cặp sách đầy kẹo que.

Trong chốc lát cậu mới phản ứng lại đây là lý do tại sao lại thiếu đường, đỏ mặt không được tự nhiên mà nói: “Cậu không cần phải như vậy, tôi đâu có…” Tôi đâu có ăn nhiều đường như vậy.

Trình Phi Trì nghiêng đầu nhìn lại, tầm mắt vừa vặn chạm mắt Diệp Khâm.

“Cậu muốn nó không?” Cậu ta hỏi.

Diệp Khâm nghĩ cậu ta không biết mình có muốn giữ lại và chăm sóc đứa bé hay không. Trong lòng vô thức hoảng loạn, theo bản năng phản bác: “Muốn chứ. Tại sao lại không cần nó?”

Trình Phi Trì rũ mắt, rồi lại nâng lên. Tựa hồ trong một giây ấy đã đưa ra quyết định.

Ở chỗ ngoặt tiếp theo, cậu ta giữ chặt cánh tay đang giương ra gọi taxi của Diệp Khâm: “Bên này.”

Diệp Khâm bị cậu ta lôi đi hai bước. Tay Alpha vừa lớn vừa ấm, so với trà sữa ở trên tay còn thoải mái hơn. Cậu hoảng thần một lát mới nhớ hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trình Phi Trì bình tĩnh nói: “Nhà tớ.”

Diệp Khâm mở to hai mắt: “Đi nhà cậu làm gì?”

“Gặp mẹ tớ, Tớ đã nói với bà rồi.” Trình Phi Trì nói quay đầu nhìn Diệp Khâm, thanh âm trước sau như một trầm thấp vững vàng, “Tớ nói rồi, tớ sẽ chịu trách nhiệm.”

- -----------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

CFC: Em ấy vì tin tức tố nên mới cùng tôi yêu đương, hiện tại lại vì đứa bé nên mới miễn cưỡng cùng tôi ở bên nhau. Thật tức giận.

YQ: Ngọa tào! Chồng bị mẹ đánh… Mặt anh soái như vậy tại sao mẹ lại hạ thủ được!!???

CFC: Cheng Feichi: Trình Phi Trì

YQ: Ye Qin: Diệp Khâm

Tin tức tố: Pheromone

- -------+++++-------

Hôm nay tui đã chạy xe 9 tiếng đồng hồ từ Lâm Đồng về Sài Gòn. Respect myself.:)

Mai có chương mới nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.