Chương 32:
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hàng mi của Chu Vanh khẽ rung động, đổ một vệt bóng nhỏ xuống hốc mắt.
Âm thanh nhớp nháp bị li3m láp vang lên từ ngực và cổ, những sợi lông mềm mại cọ qua cọ lại làn da cổ và cằm anh.
"Đừng nghịch, Coconut." Chu Vanh vô thức né tránh, đưa tay đẩy ra, cảm giác rất kỳ lạ.
Đột nhiên anh nhận ra mình đang đi công tác, Coconut được gửi nuôi ở nhà Ngô Tranh.
Lông tơ dựng đứng, anh nghi hoặc hé mắt, đập vào mắt là một đỉnh đầu quen thuộc.
"!!!"
"Cố Trình Dục!"
"Anh cút xuống cho em!"
Giọng Chu Vanh vừa tỉnh dậy còn hơi khàn, trầm ấm dễ nghe.
Cố Trình Dục chống hai tay sang hai bên, eo lơ lửng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Vanh.
Cả người Chu Vanh bị Cố Trình Dục bao phủ, "Anh điên rồi à, anh mẹ nó vào đây bằng cách nào, cút ra ngoài cho em."
Khóa cửa khách sạn là đồ trang trí chắc? Sao lại để tên sói già bụng dạ khó lường này vào được?
Tối qua ra vẻ đoan trang lắm, Chu Vanh còn tưởng hắn khó khăn lắm mới làm quân tử một lần, còn nhìn hắn với con mắt khác nữa chứ.
Sáng nay đã phá tan chút ấn tượng tốt đẹp đó rồi.
"Hệ thống thông minh của cửa bị anh phá hỏng, cũng đã bồi thường, em không cần lo lắng cho anh đâu, chỉ là một đêm không gặp em, anh nhớ em quá thôi."
Chu Vanh cạn lời: "Ai lo lắng cho anh chứ, đừng có tự mình đa tình."
Anh cần tôi lo lắng sao? Tình hình bây giờ đáng lẽ là tôi lo cho tôi mới đúng chứ!
Cố Trình Dục lập tức bất mãn: "Em đã nói là có một chút cảm tình với anh rồi mà, sao cái miệng mềm mại như vậy lại có thể nói ra những lời tổn thương người khác thế?"
Chu Vanh: "...!"
"Trước khi anh chính thức được chấp nhận, những hành vi này của anh đều là quấy rối!"
Cổ chợt lạnh toát, Chu Vanh cúi đầu nhìn, toàn là những vết hôn đỏ chói, lan ra khắp ngực, dày đặc.
Dạo này Cố Trình Dục ở nhà anh cứ như người đứng đắn lắm, anh suýt quên mất hắn là một tên bi3n thái.
Chu Vanh tức giận véo mạnh hai bên má Cố Trình Dục.
"Anh là chó hả? Trong bụng em còn có một tiểu tử nữa đấy."
"Không sao đâu, anh đã hỏi bác sĩ, hôn hôn, sờ sờ, ôm ôm sẽ không sao đâu, trước khi em hoàn toàn đồng ý với anh, anh sẽ không làm đến bước cuối cùng."
Chu Vanh: "—!"
Chu Vanh giãy giụa kịch liệt, vừa đá vừa đạp, Cố Trình Dục không đỡ nổi thế công của Chu Vanh, ngã lăn ra một bên. Chu Vanh trùm chăn lên người Cố Trình Dục, dùng một cú thúc khuỷu tay mới nguôi giận.
Chu Vanh xông vào phòng tắm, trong gương, chiếc áo ngủ nửa thân trên chỉ còn vài cái cúc đang cố gắng chống đỡ, Chu Vanh nghiến răng, đưa tay cài cúc lại.
Vết đỏ trên cổ tay chói mắt và ngang ngược, tay áo bị kéo lên, cả cẳng tay phải đều là vết đỏ.
Chu Vanh vừa giận Cố Trình Dục quá bi3n thái, vừa giận mình ngủ say như chết, cứ cái đà này, Cố Trình Dục có ngủ với anh chắc anh cũng không tỉnh nổi.
---
Cố Trình Dục nghe thấy tiếng "ầm" của cửa, hắn vén chăn ra, lộ mái tóc rối bù.
Ánh nắng dịu dàng như lụa mỏng nhẹ nhàng rải trên chiếc giường lớn, Cố Trình Dục đưa tay che mắt, khóe miệng cong lên, khẽ bật cười.
Trong đầu Cố Trình Dục nhớ đến những thông tin đã tra được tối qua.
Hơi nóng lan khắp hốc mắt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống giường.
Mười bảy năm trước, Chu Vanh mười tuổi, hắn mười ba tuổi, hai người gặp nhau, Chu Vanh không quen hắn, hắn bỏ lỡ Chu Vanh, lúc đó hắn nên giữ lại cái đầu heo nhỏ đó, sao một ý nghĩ sai lầm lại cách nhau mười bảy năm chứ.
Mười bảy năm sau, Chu Vanh hai mươi bảy tuổi, hắn ba mươi tuổi, họ vì tai nạn mà một lần nữa dây dưa với nhau, may mà lần này không bỏ lỡ.
Nhưng họ vẫn bỏ lỡ nhau một thời gian dài như vậy, Chu Vanh đã sống cuộc sống như thế nào trước mười tuổi, thông tin cho thấy Chu Vanh trong vụ bắt cóc đó, do chấn động não nghiêm trọng đã mất trí nhớ, đến nay vẫn chưa hồi phục.
Chu Vanh không nhớ người nhà của mình, cũng không tìm được người nhà của mình, Chu Vanh có phải vì điều này mà lộ ra ánh mắt buồn bã không?
Chu Vanh cũng không nhớ hắn nữa...
Có lẽ Chu Vanh biết có một người như hắn, cũng sẽ không nhận ra hắn.
Hắn muốn quay về mười bảy năm trước, để ôm lấy Chu Vanh mười tuổi.
Chu Vanh từ phòng tắm đi ra, Cố Trình Dục trên giường vẫn giữ nguyên tư thế, Chu Vanh tò mò đi tới, trên ga giường bên cạnh má Cố Trình Dục có một vệt ướt do nước thấm.
Đây là bị anh đánh đau, tủi thân rơi nước mắt sao?
"Này."
Cố Trình Dục dời cánh tay, trong mắt đầy tơ máu, nhìn thẳng vào Chu Vanh.
Chu Vanh nói với hắn: "...Anh đau ở đâu, em xoa cho anh."
Cố Trình Dục kéo tay Chu Vanh đặt lên ngực.
"Đau lòng sao?"
Im lặng vài giây, Chu Vanh bất lực nói.
"Haiz, tại anh bi3n thái như vậy đấy, sáng sớm ra đã cắn với m út em, anh còn chẳng phải bạn trai em, nếu là người khác, giờ này chắc chắn đang ngồi bóc lịch trong đồn cảnh sát đó."
Chu Vanh xoa xoa rồi rụt tay về, khoanh tay lại.
Cố Trình Dục ngồi dậy: "Khi nào em mới chịu làm bạn trai anh?"
Chu Vanh: "Còn lâu lắm."
Chỉ bằng cái lão già ba mươi tuổi như anh, nhìn thì trưởng thành, hiểu biết, ổn trọng, nhưng thực tế lại điên khùng, bi3n thái, trẻ con chết đi được.
Về nhà thì cút ra sofa mà ngủ.
Chu Vanh thu dọn hành lý, chuẩn bị ra sân bay.
Cố Trình Dục cũng chỉnh tề ngồi bên cạnh.
"Anh đưa em về thành phố A." Cố Trình Dục nói.
Chu Vanh không ngăn cản, Cố Trình Dục thích làm gì thì làm, đừng có nổi điên với anh là được, anh không đỡ nổi.
Hai người về đến thành phố A cũng gần trưa.
Về nhà nghỉ ngơi một chút, gần đến giờ tan làm Chu Vanh liền đến nhà Ngô Tranh đón các bé cún.
Chu Vanh đi ngang qua tiệm bánh kem, mua mấy chiếc bánh nhỏ xinh xắn, xách đến nhà Ngô Tranh.
Chu Vanh đã liên lạc trước với Ngô Tranh qua WeChat, Ngô Tranh cũng đang ở nhà, Chu Vanh và Cố Trình Dục cùng nhau đến đón Coconut, Thứ Tư và Thứ Năm.
Chu Vanh gõ cửa, Ngô Tranh mặc đồ ngủ, đeo chiếc bờm tóc đáng yêu ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt là hai chàng trai cao ráo, chân dài, một người là Chu Vanh, người còn lại không quen nhưng cảm thấy quen mắt.
Coconut và Thứ Năm cũng chạy tới, vẫy đuôi mừng rỡ.
Hai nhóc con trắng trẻo, mũm mĩm, hoạt bát hiếu động.
Chu Vanh đưa chiếc bánh đã mua cho Ngô Tranh, Ngô Tranh mời cả hai người vào nhà.
Chu Vanh khách sáo từ chối. Cố Trình Dục đứng bên cạnh im lặng không nói gì. Ngô Tranh nhìn chàng trai cao lớn này, có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó, chợt nhớ ra một tạp chí kinh tế cô từng đọc, trên đó có một chuyên mục đặc biệt giới thiệu về chủ tịch tập đoàn Hằng Thịnh - Cố Trình Dục.
"Cố Trình Dục?" Cô kinh ngạc thốt lên.
Sau đó Ngô Tranh ngại ngùng che miệng.
Cố Trình Dục nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Cô quen tôi sao?"
Ngô Tranh che miệng, mắt sáng long lanh, gật đầu lia lịa.
"Tôi mua cổ phiếu của tập đoàn Hằng Thịnh." Ngô Tranh nhỏ giọng nói.
Cố Trình Dục cười gật đầu, nhận lấy chiếc túi nhỏ đựng đồ dùng cho Coconut và Thứ Năm.
Chu Vanh cũng mua cho Thứ Tư một chiếc túi đựng đồ dùng riêng, anh xách túi của Thứ Tư rồi chào tạm biệt Ngô Tranh.
Ngô Tranh đứng ở cửa, vẫy tay tạm biệt.
Về đến nhà Chu Vanh, anh cảm thấy như đã rất lâu rồi mình chưa trở về, anh đặt Thứ Tư lên sofa.
Coconut và Thứ Năm thì nhảy nhót khắp nơi.
Chu Vanh mở Weibo.
Trên Weibo có một hot search, là thông tin quảng bá cho một bộ phim truyền hình.
《Ông Xã Vạn Năng Của Tôi》 được ấn định phát sóng vào ngày 10 tháng 1.
Chu Vanh theo dõi Weibo của bộ phim.
Dưới những bức ảnh quảng bá của các diễn viên chính, có những bình luận về Coconut.
【Xem giới thiệu thì nam chính sẽ biến thành chó á, nhưng mà cái mặt của nam chính đó, biến thành chú chó đáng yêu như vậy, có hợp không?】
【Chú chó này đáng yêu quá đi, có cùng đoàn phim quảng bá không vậy? Hóng quá.】
【Đoàn phim có ra đồ lưu niệm không? Có ra đồ lưu niệm không? Ai cùng tôi hóng đồ lưu niệm của Coconut nào.】
Đây là bộ phim truyền hình mạng mà Coconut tham gia, anh nhớ Cố Trình Dục nói ban đầu nam chính biến thành chó, sau này còn có thể biến thành hổ, sư tử nữa, nên đã đổi tên phim từ 《Ông Xã Tôi Là Chó》 thành 《Ông Xã Vạn Năng Của Tôi》.
Đổi rồi nghe cũng hay hơn.
Nhưng bộ phim này hình như từ lúc quay đến lúc phát sóng chưa đến hai tháng, nhanh quá vậy.
Chu Vanh không biết rằng, đạo diễn mỗi ngày đều lo lắng không biết tiêu chín chữ số tiền đầu tư như thế nào, sau khi quay xong phim còn dư một nửa vốn, liền thuê năm dựng phim, mời hiệu ứng đặc biệt tốt nhất và đội ngũ marketing, sản xuất một bộ phim truyền hình mạng nhỏ chỉ có hai mươi tập.
Đạo diễn cả đời nghèo khó, quay bộ phim thần tượng cổ trang bảy mươi tập, thiếu vốn, trang phục diễn viên chính và phụ phải tháo ra đổi cho nhau mặc, cũng từng giàu có, quay bộ phim truyền hình mạng nhỏ hai mươi tập với chín chữ số tiền đầu tư, nghĩ đủ cách để tiêu hết.
Cố Trình Dục bỏ rau củ tươi, thịt, trứng, sữa vừa được chuyển đến nhà Chu Vanh vào tủ lạnh, rửa nho xong bưng ra bàn trà.
Chu Vanh ngồi trên sofa, Cố Trình Dục cũng xích lại gần, xem anh đang xem gì mà chăm chú vậy.
Chu Vanh mở ảnh quảng bá của Coconut, lần lượt bấm lưu từng tấm.
Chu Vanh hỏi: "Coconut sẽ trở thành ngôi sao lớn ư?"
Ánh mắt Cố Trình Dục dời sang Coconut: "...Cũng có thể."
Chu Vanh: "Thôi vậy..." Đừng làm khó chú chó nhỏ.
Điện thoại Chu Vanh rung lên có cuộc gọi đến.
Anh cố ý nghiêng điện thoại, không cho Cố Trình Dục nhìn thấy, đi ra ban công.
"Cảnh sát Từ."
Cảnh sát Từ bên kia nói: "Xin lỗi, Chu Vanh, có làm phiền cậu không?"
"Không không."
Cảnh sát Từ nói: "Cậu còn nhớ cô gái mà tôi nói với cậu là còn nhớ mặt kẻ chạy trốn không?"
Chu Vanh nhớ, đó là lúc ở bệnh viện gọi điện thoại, cảnh sát Từ đã nói.
"Nhớ."
"Cô ấy nói muốn gặp cậu một lần."
Chu Vanh tò mò: "Có chuyện gì sao?"
Cảnh sát Từ buồn bực nói: "Chúng tôi có hỏi nhưng cô gái này không nói gì cả, chỉ nói muốn liên lạc với cậu."
Chu Vanh suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Được, vậy thì gặp một lần đi."
Khi Chu Vanh từ ban công trở về, Cố Trình Dục đang xào rau, cánh tay người đàn ông rắn chắc, điêu luyện đảo nồi. Thấy Chu Vanh đứng bên cạnh.
"Cơm sắp xong rồi."
Chu Vanh gật đầu: "Có cần em giúp gì không?"
Cố Trình Dục: "Em cứ ngồi ăn đi, ở đây toàn mùi dầu mỡ, mau ra ngoài, lát nữa lại khó chịu."
Thật sự mùi này Chu Vanh không chịu được, anh cũng không khách sáo, đi đến bàn trà ăn nho Cố Trình Dục đã rửa xong.
Chu Vanh ăn chưa được bao lâu thì Cố Trình Dục đã gọi anh ăn cơm.
Chu Vanh đã lâu không được ăn cơm Cố Trình Dục nấu.
Cố Trình Dục không nhịn được nói: “Em ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ."
Rồi rót cho Chu Vanh một cốc nước ấm, đặt bên cạnh bát đũa của anh.
Cố Trình Dục tinh ý nhận thấy, sau khi Chu Vanh có thai, lượng cơm ăn mỗi ngày một nhiều, nhưng dù ăn bao nhiêu thì người vẫn không tăng cân, Cố Trình Dục rất lo lắng, cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói không sao.
"Ngày mai anh phải đi công tác, nhưng tối anh sẽ về." Cố Trình Dục nói.
Hắn phải đến thành phố C một chuyến.
Để tự mình tìm hiểu về những chuyện đã xảy ra với Chu Vanh mười bảy năm trước.
Chu Vanh nói: "Em không sao, anh không cần phải vất vả quá, tối không về cũng được."
Cố Trình Dục là một người cha khác của con anh, những gì hắn làm đã vượt quá sự mong đợi của Chu Vanh, đây là trách nhiệm mà một người cha nên làm, nhưng anh vẫn có chút không đành lòng, dù sao Chu Vanh cũng không đến nỗi quá lạnh lùng vô tình, ai đối tốt với anh như vậy, Chu Vanh đều sẽ có chút cảm kích.
"Anh không cảm thấy đây là vất vả, đây là điều anh nên làm."
Trên bàn ăn không ai nói gì nữa, Chu Vanh im lặng ăn, cũng không ngẩng đầu lên, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương, áy náy và tự trách của Cố Trình Dục.
Vốn dĩ là lỗi của anh, nếu không phải anh, em cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy vì mang thai...