Sau Khi Mang Thai, Luật Sư Chu Bị Đại Lão Công Lược

Chương 45: Chương 45



Chương 45

 

Gió lạnh cuốn lấy vạt áo Cố Trình Dục, hắn như cảm nhận được điều gì đó mà quay đầu, tầng lầu trong tầm mắt hắn dường như có một bóng người, ánh mặt trời phản chiếu khiến hắn nhìn không rõ.

 

Chu Vanh hơi khựng lại, Cố Trình Dục đột nhiên quay người, mỉm cười với anh, từ xa, nhưng anh vẫn cảm nhận được nụ cười không thể phai nhạt ấy.

 

Hôm nay là thứ Bảy, Chu Vanh không đi làm, Cố Trình Dục có nhiều công việc cần xử lý, phải đến công ty làm thêm giờ.

 

Chiếc Bentley của Cố Trình Dục đỗ ở chỗ đậu xe dưới lầu, giống như những cư dân bình thường trong khu dân cư, hàng xóm dưới lầu đều biết có một cậu Cố sống ở đây, Chu Vanh không nhìn thấy xe hắn nữa, liền mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến tiệm bánh của Hứa Tiểu Hà.

 

Sáng nay Hứa Tiểu Hà đặc biệt gọi điện thoại, mời anh đến tiệm bánh, nói muốn dạy anh làm bánh kem. Chu Vanh nghĩ, sau này có thể làm những chiếc bánh thơm ngon ngọt ngào cho đứa nhỏ trong bụng, liền vui vẻ đồng ý.

 

Anh ra khỏi cổng khu dân cư, nhìn quanh trái phải, xem có xe nào đi qua không, liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé, quen thuộc.

 

"Tưởng Thâm!" Chu Vanh gọi cậu bé.

 

Tưởng Thâm quay người, thấy Chu Vanh, liền chạy về phía anh.

 

"Anh Chu."

 

Chu Vanh đột nhiên nhớ tới một tên mặt dày vô sỉ nào đó, ngày nào cũng anh anh em em, khiến anh sắp bị dị ứng luôn rồi.

 

"Đừng gọi anh nữa, gọi chú đi."

 

Tuy rằng anh luôn gọi Cố Trình Dục là lão nam nhân, nhưng hai người chỉ hơn nhau ba tuổi, anh bây giờ 27 tuổi, sắp 28, để một đứa trẻ mười mấy tuổi gọi anh là anh, vẫn không đúng lắm.

 

Chu Vanh không thể không thừa nhận, thời gian quả là một lưỡi dao sắc bén.

 

"Đang làm gì vậy?" Khi Chu Vanh nhìn thấy Tưởng Thâm, cậu bé đang đứng bất động trên bệ xi măng kia, nhìn về phía chân trời.

 

Tưởng Thâm chỉ vào núi Cẩm Khê, "Cô giáo giao bài tập, có một đề văn, gọi là cảnh vật xung quanh. Em ngày nào cũng ở trong núi Cẩm Khê, đã không còn cảm thấy núi Cẩm Khê có gì đặc biệt nữa, em chỉ nghĩ có thể quan sát từ góc độ khác không."

 

Chu Vanh gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tưởng Thâm, "Có muốn đi làm bánh không?"

 

"Là bánh sinh nhật ư?" Tưởng Thâm hỏi, "Cái này có thể tự làm được không ạ?" Mỗi lần cậu bé nhìn thấy bánh kem đều là bánh đã làm xong, đặt trong tủ kính, tinh xảo và đẹp mắt, chờ người đặt đến mang đi.

 

"Đương nhiên có thể tự làm được rồi, ngoài bánh sinh nhật ra, còn có thể làm những thứ khác nữa, ví dụ như bánh quy, bánh mousse, bánh đào, còn rất nhiều rất nhiều." Chu Vanh giải thích.

 

Tưởng Thâm mấy tháng nay thay đổi khá nhiều, chiều cao cũng tăng lên, không còn là cậu bé gầy gò nữa, dần dần lộ ra những đường nét khuôn mặt đoan chính, trẻ con đều thích những hoạt động thủ công sáng tạo này, huống hồ Tưởng Thâm vốn chưa từng tiếp xúc, cũng chưa từng chơi những thứ này, đối với những gì Chu Vanh nói vô cùng hứng thú.

 

Mắt Tưởng Thâm sáng long lanh, “Được ạ."

 

"Vậy chúng ta nói với mẹ em một tiếng trước đã."

 

Chu Vanh nắm tay Tưởng Thâm, vì đứa con nhỏ trong bụng, lại vừa mới tuyết rơi xong, anh chậm rãi bước đi, Tưởng Thâm cũng chậm lại, theo bước chân của Chu Vanh, hai người đến cửa hàng của mẹ Tưởng Thâm, chào hỏi, Chu Vanh hẹn với cô thời gian đưa Tưởng Thâm về, bảo cô không cần lo lắng, rồi chỉ vào tấm biển mờ ảo ở đằng xa, nói có việc gì có thể đến đó tìm họ.

 

Mẹ Tưởng Thâm đồng ý, so với trước đây, cô như được tái sinh vậy.

 

Chu Vanh dẫn Tưởng Thâm đầy vẻ tò mò bước vào tiệm bánh tỏa ra mùi ngọt ngào.

 

Bây giờ trong tiệm không có ai, Hứa Tiểu Hà đang bày biện bánh ngọt, tiếng chuông gió thanh thúy, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy hai người một lớn một nhỏ.

 

"Tiểu Vanh đến rồi à, cậu bé này là?"

 

Hứa Tiểu Hà cầm một chiếc bánh quy đưa cho Tưởng Thâm.

 

Tưởng Thâm nhìn chằm chằm vào chiếc bánh quy, lại nhìn Chu Vanh.

 

Chu Vanh cười nói: "Không cần khách sáo đâu, đây là cô Hứa."

 

Tưởng Thâm trong trẻo gọi một tiếng, "Chào cô Hứa, con tên là Tưởng Thâm." Cậu bé nhận lấy bánh quy, ăn từng miếng nhỏ.

 

Hứa Tiểu Hà cười khẽ, xoa đầu Tưởng Thâm.

 

Trên bàn trong tiệm bày đầy dụng cụ làm bánh, Chu Vanh và Tưởng Thâm xúm lại, cả hai đều tò mò, Hứa Tiểu Hà lần lượt giới thiệu cho hai người.

 

Hứa Tiểu Hà biểu diễn thao tác cho hai người xem, cô phết kem lên cốt bánh. Chu Vanh bắt chước theo, làm theo động tác của Hứa Tiểu Hà, Tưởng Thâm cũng vậy, khả năng học hỏi rất nhanh.

 

Tưởng Thâm và Chu Vanh so sánh với chiếc bánh Hứa Tiểu Hà làm, cũng bắt đầu tự tay sáng tạo.

 

Không khí trong tiệm ấm áp, Hứa Tiểu Hà đột nhiên nói: "Tiểu Vanh, nếu em thật sự là em trai chị thì tốt biết bao."

 

Giọng Hứa Tiểu Hà chân thành, vài sợi tóc con dính vào má, tay vẫn thoăn thoắt làm, "Khi chị nhìn thấy trên báo, cảm giác hai chúng ta là người cùng cảnh ngộ, đều mất mát rất nhiều."

 

Hứa Tiểu Hà tưởng Chu Vanh mất trí nhớ, quên mất người nhà, còn Hứa Tiểu Hà, lưu lạc bên ngoài hai mươi năm, về nhà thì mẹ không còn, mất đi người cha, cô ấy cảm thấy hai người có hoàn cảnh tương tự.

 

Trái tim cô ngàn vết thương.

 

Nhưng Chu Vanh anh tự mình hiểu rõ, anh còn người nhà nào nữa đâu, vào khoảnh khắc anh rời đi lần thứ hai, anh đã hoàn toàn mất đi người nhà rồi.

 

Nhưng, điều đó có gì khác biệt chứ?

 

Chu Vanh dùng kem màu cam, nặn ra hai hình giống tai chó.

 

Tay anh khựng lại, không kiểm soát được lực, một góc tai chó bị thiếu mất, "Em có thể làm em trai chị mà, chị à, nếu chị không ngại, sau này em sẽ là em trai ruột của chị."

 

Lời Chu Vanh nói rất chân thành, giọng điệu kiên định, tươi cười rạng rỡ.

 

Hứa Tiểu Hà cảm nhận được ánh sáng tươi đẹp, giống như dòng sông khô cạn lâu ngày, đột nhiên có dòng nước ấm áp trào dâng, dường như sau khi mất đi tất cả những người quan trọng trên đời, lại có người nói với cô rằng, trên thế giới này, vẫn còn người đứng về phía cô.

 

Hứa Tiểu Hà lao vào lòng Chu Vanh, nước mắt không kìm được rơi xuống, khóc nức nở.

 

"Người ta luôn thích quanh quẩn nơi đau khổ, tự mình mắc kẹt trong đó, rồi lại muốn tìm được người có thể dẫn mình ra khỏi. Nhưng trên đời này em đã không còn ai quan tâm nữa, em không rõ mình đang cố chấp điều gì. Đến khi gặp em, chị đã nghĩ, hai chúng ta là người cùng một loại, nhưng càng tiếp xúc, chị mới phát hiện, em kiên cường hơn chị rất nhiều."

 

Chu Vanh nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Tiểu Hà, anh chăm chú lắng nghe từng lời cô nói.

 

Trong đầu Chu Vanh hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên anh đã nắm được trên chuyến tàu đó.

 

"Người có thể dẫn mình ra khỏi đó." Chu Vanh lẩm bẩm.

 

Gương mặt thanh tú của Hứa Tiểu Hà đầy nước mắt, cô ngượng ngùng mỉm cười với Tưởng Thâm đang nhìn cô, chẳng giống một người phụ nữ ba mươi tuổi chút nào, Tưởng Thâm đưa bàn tay nhỏ bé ra an ủi cô.

 

Một điều gì đó trong lòng trỗi dậy, Chu Vanh hiểu, đó là sự tò mò về những chuyện đã qua.

 

Chu Vanh muốn xác minh, liệu người năm đó có phải là Cố Trình Dục hay không.

 

Anh còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn.

 

Có lẽ trong lòng anh đang mong chờ một sự trùng hợp, hoặc cũng có thể những tình cảm khó nói đã chiếm trọn trái tim anh, mách bảo anh rằng đó là định mệnh, thôi thúc anh đi tìm hiểu, khiến anh mất hết lý trí.

 

Chu Vanh và Tưởng Thâm mang chiếc bánh kem đã làm xong cùng nhau trở về, Hứa Tiểu Hà còn cẩn thận gói chúng trong những chiếc hộp xinh xắn. Sau khi đưa Tưởng Thâm về nhà, bước chân Chu Vanh nhanh hơn, anh nóng lòng muốn biết một số chuyện.

 

Về đến nhà, bước vào không gian quen thuộc và yên tĩnh, anh quay trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên gọi một số quen thuộc.

 

"Tút... tút... tút..."

 

Tiếng chuông reo lên vài tiếng, ngón tay Chu Vanh khẽ vuốt v3 điện thoại, lặng lẽ chờ đầu dây bên kia nhấc máy.

 

"A lô, Tiểu Vanh hả? Có chuyện gì sao?"

 

"Thưa cảnh sát Từ, là tôi."

 

Chu Vanh muốn xác định người đó có phải là Cố Trình Dục hay không. Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, đầu óc anh mơ hồ đau nhức, quên hết mọi chuyện đã xảy ra, cũng quên luôn người đó. Đến khi nhớ lại những chuyện trên tàu, điều đầu tiên anh nghĩ đến là quay lại tìm Tần Mẫn, mà bỏ qua người kia.

 

Bây giờ đã lâu như vậy, không biết cảnh sát Từ còn nhớ không.

 

Suy nghĩ và chuẩn bị trong vài giây, cảnh sát Từ ở đầu dây bên kia lặng lẽ chờ anh lên tiếng.

 

"Cảnh sát Từ, trước khi tôi hôn mê, có một chàng trai đã giúp những đứa trẻ được giải cứu, người đó đâu rồi? Các anh còn liên lạc với người đó không?"

 

Cảnh sát Từ ở bên kia dường như đang trong cuộc họp, "Người đó à, lúc đó làm việc tốt không để lại tên, không nói gì đã đi rồi, cũng không biết thông tin liên lạc của người đó, đương nhiên là không có liên lạc."

 

Chu Vanh thất vọng "ừm" một tiếng.

 

"Nhưng... tháng trước, người đó có đến tìm chúng tôi, hỏi cặn kẽ tất cả tình hình lúc đó."

 

"Cái gì?" Chu Vanh đột nhiên đứng dậy, làm đổ chiếc cốc nước bên cạnh, rơi xuống vỡ tan, nước thấm ướt mắt cá chân anh.

 

"Tháng trước, tìm các anh?"

 

Chu Vanh lặp lại lời cảnh sát Từ, như không thể tin được, tự nói với chính mình, để bản thân hiểu rõ.

 

"Đúng vậy, đích thân đến tìm tôi, tôi còn nghĩ người tốt không để lại tên, sao đột nhiên đến tìm tôi. Người đó còn đặc biệt nhấn mạnh muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu trong quá trình đó."

 

"Kỳ lạ lắm, ban đầu hỏi tôi, tôi chắc chắn không nói, nhưng người đó tự nhận mình là người năm xưa, còn kể chi tiết rất rõ ràng, báo chí đưa tin chỉ nói chung chung, người đó nói rõ ràng như thể đã trải qua chuyện đó vậy."

 

Trong suốt khoảng thời gian đó Chu Vanh im lặng, kể cả khi cảnh sát Từ nói xong, cổ họng Chu Vanh nghẹn lại, không nói nên lời, sau đó từ từ tìm lại được giọng nói.

 

"Người đó tên là Cố Trình Dục, đúng không?" Chu Vanh hỏi, có lẽ giọng điệu của anh không phải là hỏi, mà là khẳng định.

 

"Đúng, chính là cái tên này, còn để lại số điện thoại cho tôi, bảo có tiến triển gì nhất định phải liên lạc với cậu ấy."

 

"Tôi còn hỏi cậu ấy, sao đột nhiên lại muốn tìm hiểu vụ án này, cậu ấy nói... vì một người quan trọng."

 

"Kỳ lạ thật, tôi còn đặc biệt tra xét, trong số những đứa trẻ bị bắt cóc cũng không có người thân nào của cậu ấy cả."

 

Thì ra Cố Trình Dục đã âm thầm tìm hiểu từ lâu, Chu Vanh khẽ cười một tiếng, nước mắt rơi xuống đất, hốc mắt ướt nhòe, một cảm giác chua xót trào dâng từ lồ ng ngực chiếm trọn cơ thể anh.

 

Mười tuổi trước, Tần Mẫn đối xử không tốt với Chu Vanh, anh dần lớn lên, hiểu ra nhiều điều, anh không trách bà. Sau mười tuổi, một mình sống ở trại trẻ mồ côi, anh nghĩ mình có thể sống tốt hơn, vì vậy anh cố gắng học hành, vào đại học, học cao học, công việc không phù hợp, không thích thì đổi, anh cố gắng sống, tích cực vươn lên. Nhưng đột nhiên có một người như vậy, bá đạo và ngang ngược xông vào cuộc đời anh, bất chấp tất cả, thể hiện tất cả sự tốt đẹp bằng hành động, khiến Chu Vanh không còn cách nào khác, từng chút một nới lỏng giới hạn, cuối cùng hoàn toàn thất bại mà quy hàng, không, không phải là thất bại, mà là tìm được nơi thuộc về.

 

Cảnh sát Từ không biết đã cúp điện thoại từ lúc nào.

 

Vai Chu Vanh run rẩy, không biết là khóc hay cười, tên ngốc Cố Trình Dục chắc chắn vẫn nghĩ anh mất trí nhớ, không nhớ ra hắn.

 

Chu Vanh nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa, giờ này là giờ ăn trưa, Cố Trình Dục về nhà nấu cơm, "Vanh Vanh, trưa nay muốn ăn gì?" Cố Trình Dục mở cửa phòng, thò đầu vào, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Khuôn mặt Chu Vanh đầy nước mắt và chiếc cốc vỡ tan trên sàn.

 

Hắn khẽ sững người, bước vào phòng ngủ, bế Chu Vanh đang đứng trên sàn lên, hôn lên môi anh một cái, giọng nói dịu dàng, "Cốc vỡ thì vỡ thôi, có gì mà tủi thân chứ."

 

Hắn đặt Chu Vanh xuống giường, cởi đôi tất ướt sũng của anh ra, tìm đôi tất sạch mang vào cho anh.

 

Nhưng nước mắt Chu Vanh cứ tuôn rơi không ngừng, không thể kiểm soát được, anh nghẹn ngào không thành tiếng.

 

Như muốn khóc hết tất cả những uất ức ra ngoài.

 

Cố Trình Dục hoảng sợ, luống cuống lau những giọt nước mắt trên mặt Chu Vanh, anh khóc khiến tim hắn quặn thắt.

 

Ánh mắt hắn thấy màn hình điện thoại của Chu Vanh vẫn sáng, một số điện thoại hơi quen thuộc, hắn lục lại trong trí nhớ, là số của cảnh sát Từ!

 

Cố Trình Dục trở nên bối rối, chẳng lẽ Chu Vanh đã biết hắn tìm cảnh sát Từ để tìm hiểu chuyện năm xưa rồi sao?

 

Vậy anh có biết người đó chính là hắn không? Cảnh sát Từ có nói với Chu Vanh không?

 

Đột nhiên, hắn bị Chu Vanh kéo ngã xuống giường, Chu Vanh ngồi ngang trên  hông hắn, nâng mặt hắn lên và hôn.

 

Hắn kinh ngạc trước hành động của Chu Vanh, kinh ngạc trước đôi môi mềm mại lộn xộn áp xuống, Chu Vanh dùng sức rất mạnh, giữ chặt đầu Cố Trình Dục không cho hắn động đậy, Cố Trình Dục hoàn toàn cảm nhận nụ hôn này.

 

Chu Vanh vốn dĩ đã khóc đến khó thở, lại còn hôn Cố Trình Dục một cách loạn xạ, chẳng màng đến sự mập mờ hay không, chỉ muốn chiếm hữu, đến nỗi anh không thở kịp, đột nhiên rút người ra ho sặc sụa.

 

Trong không khí chỉ còn tiếng ho của Chu Vanh và tiếng thở d ốc nặng nề.

 

Sau khi bình tĩnh, Chu Vanh nhìn thẳng vào mắt Cố Trình Dục.

 

Anh lên tiếng: "Anh đã đi tìm cảnh sát Từ? Để tìm hiểu chuyện năm xưa?"

 

Cố Trình Dục gật đầu, "Anh chỉ muốn hiểu thêm về em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.