Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế

Chương 20: Thẹn thùng



Giờ đang là tháng Tám, nhiệt độ không khí ban ngày nóng đến khó chịu, chẳng khác trong thành phố lớn là mấy.

Nhưng vừa tối là nhiệt độ ở nông thôn giảm xuống không ít, thật sự là mát mẻ thoải mái hơn ở thành phố nhiều.

Mới mười hai giờ kém mười, cả thôn đều đã chìm sâu vào mộng đẹp.

Khắp nơi yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời. Kỳ Duyên đứng dưới một tán cây, nhìn dãy núi phía xa như ẩn như hiện dưới ánh trăng lồng lộng, vẻ mặt bình tĩnh. Trong sự bình tĩnh lại có chút từ bi (từ bi trong đại từ đại bi Phật giáo), tựa như ánh trăng đêm nay, dịu dàng mà lại vô tình.

Xung quanh hắn, tiếng ve sầu, ếch nhái đều chẳng nghe rõ, chỉ có tiếng gà gáy, chó sủa ngẫu nhiên từ trong thôn cách đó không xa vọng lại.

Tuy cho Ngôn Án mười phút nhưng chưa đến năm phút, sau lưng hắn đã vang lên tiếng sột soạt.

Tiếng động từ xa lại gần, lộ ra chút ý cảnh hoạt bát vô hình.

Ngôn Án nhanh chân chạy đến cách Kỳ Duyên ba bước, sau đó dừng lại.

Để không bị lộ, lúc cô lên bờ không hong khô lá, à không, tóc.

Cho nên lúc này, mái tóc đen trên đầu cô đang ướt sũng. Nước chảy dọc theo sợi tóc xuống, rơi trên mặt đất. 

Cô nhìn bóng dáng hắn, không rõ vì sao, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Loại cảm giác này giống như lúc trước ở Tu Tiên giới, mỗi lần đi kiểm tra đánh giá ở chỗ các trưởng lão trong tộc vậy.

Các trưởng lão trong tộc đều có tiên pháp thâm hậu. Ngôn Án cứ nhìn thấy là trong lòng lại có chút e sợ.

Kỳ Duyên rõ ràng chẳng có tiên pháp, cũng chỉ là một người thường, sao cô lại có loại ảo giác này?

Chắc chắn là tại vì suýt bị hắn bắt được! Ngôn Án tìm đại một cái lý do, quệt quệt nước nhỏ xuống giữa trán, túm quần áo, gọi một tiếng: "Kỳ lão sư, tôi tới rồi."

"Ừm." Kỳ Duyên quay lại, tầm mắt dừng lại trên mái tóc ướt của cô, khẽ nhíu mày, hỏi: "Em xuống nước làm gì?"

Cái này đối với cô mà nói không thể gọi là xuống nước mà là nằm trên giường!

Ngôn Án thầm nói trong lòng một câu, ngoài miệng lại tỏ vẻ ngoan ngoãn, dù sao hai đứa bé còn ở trong tay hắn: "Trời nóng quá nên tôi muốn lén đi bơi một vòng..."

"Mai về thành rồi, muốn bơi không đi bể bơi được sao?" Ngữ khí Kỳ Duyên không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại uy nghiêm một cách khó hiểu.

Mười hai giờ giữa đêm, một cái hồ xa lạ, cô ấy không sợ xảy ra chuyện gì sao? Người bơi giỏi thì gan lớn, nhưng hơn nửa người chết đuối đều là người biết bơi đấy.

Ngôn Án lại lau nước trên trán, cúi đầu, nhìn giày của mình, thở dài, giọng điệu có chút đáng thương: "Bể bơi tốn tiền mà."

Kỳ Duyên: "......"

Hắn không nói gì, nhìn cô một cái, nhớ tới chuyện ba năm trước.

Lúc đầu là Ngôn Án luôn lén lút đi theo sau hắn. Sau này kết hôn, người chủ động cũng là cô.

Người như vậy, lúc đưa phí ly hôn ba ngàn vạn lại đồng ý luôn không chút suy nghĩ.

Hắn cho rằng, muốn cô ly hôn sẽ hơi phiền phức, nhưng chẳng ngờ, cô lại vui vẻ hơn ai hết. Hơn nữa còn làm chuyện tuyệt tình nhất là cầm tiền xong hôm sau liền biến mất tăm mất tích.

Điện thoại gọi không thông. Liên hệ thế nào cũng không được.

Nhưng di động năm đó hắn mua cho cô, cô thật ra vẫn còn dùng.

Tiền sao?

Kỳ Duyên cong cong khoé môi, hứng thú cũng phai nhạt dần.

Ngôn Án thực sự là người nhìn đâu cũng thấy tròn. Bụi cỏ đồng tiền ven hồ kia so với cô cũng không chịu thua kém.

Cỏ đồng tiền còn có thể mang về nhà nuôi trồng thật tốt. Nhưng người, phức tạp hơn nhiều.

Kỳ Duyên thu lại tầm mắt: "Được rồi, về thôi."

Ngôn Án ơ một tiếng, đuổi theo sau hắn, nhỏ giọng nói: "Kỳ lão sư, di động, chanh và mướp đắng của tôi, có thể trả lại cho tôi không?"

Trên người cô có ba thứ quan trọng nhất: hai đứa con trai, còn có cánh cửa liên lạc với thế giới bên ngoài.

Thế giới này, cái gì có thể thiếu chứ không thể thiếu di động.

Kỳ Duyên dừng bước, xoay người nhìn lại.

Ngôn Án mở miệng cười với hắn, đôi mắt linh động hơi híp. Lông mi vừa dày vừa dài còn dính nước.

Mắt hắn ngưng tụ, dời ánh mắt đi, nhìn về màn đêm mông lung phía trước, khẽ thở dài. Hắn lấy đồ từ trong túi ra, đưa tới.

Ngôn Án vội giơ tay, nhận lấy từ trên tay Kỳ Duyên. Động tác cầm chanh và mướp đắng rất yêu thương, cứ như người mẹ hết lòng vì con vì cái.

Hai bạn nhỏ sống sót sau tai nạn gần khóc tới nơi. Nhưng mà xem chuyện hôm nay thì có vẻ chú người xấu cũng không đến nỗi xấu xa lắm.

Lúc sáng thấy hai bé cũng nhặt lên để trên bàn, tuy rằng lúc từ trên bàn trèo xuống, Ngôn Mông Mông vì chân ngắn tay ngắn mà vất vả, sau đó còn ngã dập mông, đau đến mức không khí toàn vị chua.

Nhưng thân làm anh trai, bé vẫn cố chịu đau, vỗ vỗ mông, dũng cảm đứng dậy, đỡ em trai xuống.

Lúc Ngôn Án bỏ bọn nhỏ vào trong túi, Kỳ Duyên chợt nói: "Chúng nó quan trọng như vậy sao? Em đi bơi cũng mang theo?"

Cô ngừng một chút, gật đầu không do dự: "Ừm, là vật may mắn, đương nhiên đi đâu cũng phải mang theo."

Hắn hơi hơi cong môi: "Vậy sao? Buổi sáng em cũng đâu có mang?"

Ngôn Án: "......"

Cô chột dạ nhìn hai đứa bé, húng hắng: "Buổi sáng không cẩn thận nên quên mất, quên mất... ha ha... gần đây trí nhớ tôi không được tốt lắm."

Hắn quan sát từng cử chỉ của cô, nhất thời nổi hứng, đột nhiên nói: "Ngôn Án, bán cho tôi thì sao? Đúng lúc tôi đang thiếu chanh pha nước. Mướp đắng thì tặng kèm đi, coi như mua một tặng một?"

Ngôn Mông Mông:!!!

Ngôn Khốc Khốc: QAQ

Ngôn Án há miệng, ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Tôi..."

Kỳ Duyên chậm rãi nói: "Một trăm vạn, được không?"

Giọng nói của cô cứng lại, sau đó đúng lý hợp tình nói: "Tôi không bán. Kỳ lão sư, chúng là vật may mắn, không thể bán."

Một hạt giống phải mất một ngàn vạn mới nảy mầm, còn chưa tính tiền mua đồ ăn vặt thường ngày. Thế mà hắn dám bỏ trăm vạn rẻ mạt ra mua hai đứa bé giá hai ngàn vạn. Sao có thể!

"Ừm... vậy em cho một cái giá đi, bao nhiêu mới chịu bán?"

Ngôn Án mím môi nhìn hắn, dùng ý chí rất lớn mới ngăn được cám dỗ, khẽ nói: "Kỳ lão sư, anh đừng trêu tôi nữa. Chỉ là vật nhỏ thôi, làm sao đáng để anh bỏ ra nhiều tiền như vậy mua về chứ. Nếu anh thích, vậy để tôi mua mấy cân chanh và mướp đắng đưa cho anh..."

"Cũng phải." Kỳ Duyên gật gật đầu, quay gót đi.

Ngôn Án trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng hắn.

!!!

Cô chỉ khách khí nói như vậy thôi mà! Cũng phải là có ý gì hả? Chẳng lẽ thật sự muốn cô đưa sao? Có phải lời của hắn cũng chỉ là lời khách khí không?

Ngôn Án rối rắm sờ sờ mái tóc ướt sũng của mình, mặt mày ủ rũ đi theo.

Kỳ Duyên dáng người cao, bước chân cũng dài, đi rất nhanh. Ngôn Án đi theo không kịp đành phải chạy cả một đường.

Chạy theo một lát, cô cũng không còn muốn tiếp tục đuổi theo nữa.

Ba năm trước, lúc vừa mới quen, Ngôn Án cũng chạy đuổi theo sau hắn như vậy. Dù sao thì lúc đó còn đang sốt ruột muốn sinh con, vất vả lắm mới tìm được một người có gene ngoại hình đẹp. Tất nhiên là cô muốn chiếm lấy rồi.

Chủ động một chút cũng không có gì không tốt cả, cố gắng tranh thủ mới là con đường đúng đắn.

Nhưng giờ con cũng đã sinh, cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.

Vì thế, Ngôn Án bước chậm lại. Nhưng nào ngờ, Kỳ Duyên phía trước cũng dừng lại.

Hắn nghiêng đầu, nhàn nhạt ra lệnh: "Đuổi cho kịp."

Ngôn Án thở hồng hộc, phồng má: "Nhưng mà anh đi quá nhanh..."

Kỳ Duyên mở di động lên thoáng nhìn qua, bình tĩnh trần thuật sự thật: "Đã mười hai giờ rồi, về sớm còn nghỉ ngơi."

Ngôn Án thất thần: "Ơ."

Hắn nhìn mái tóc vẫn còn ướt, bất lực trước sự thờ ơ của cô: "Em về sấy tóc sớm, tránh để bị cảm mạo, phát sốt."

Ngôn Án thuận tay sờ tóc, gật đầu cho có lệ, căn bản chẳng thèm để tâm.

Làm sao có thể cảm mạo, phát sốt được? Cô là cỏ đồng tiền mà, có ai từng thấy cỏ đồng tiền nào vì lá không khô mà bị cảm chưa? Không có. Cô là loài ngủ trên nước đấy!

Kỳ Duyên không vừa lòng với phản hồi của cô, nhíu nhíu mày, đường cong ngũ quan sắc bén một cách khó nói.

Ngôn Án thậm chí cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi.

Ngữ khí của hắn trở nên lạnh lùng: "Đuổi cho kịp."

Nói xong liền đi thẳng.

Ngôn Án cắn móng tay, trong lòng vẫn không tình nguyện lắm nhưng mà cô cũng không dám chống đối.

Loại cảm xúc này giống như trưởng lão trong tộc giao nhiệm vụ. Cô không định làm nhưng lại không thể không làm.

Ngôn Án khóc không ra nước mắt, cuối cùng đành phải tiếp tục chạy theo.

Rất nhanh, hai người đã về tới.

Ngôn Án đi theo sau Kỳ Duyên đến cầu thang tầng hai.

Hắn dừng bước, nhìn về phía cô: "Về phòng phải sấy khô tóc trước."

Cô rũ mặt xuống, ngoan ngoãn đáp: "Được."

"Ừm, đi đi." Kỳ Duyên gật đầu, định trở về phòng.

Ngôn Án đột nhiên gọi hắn lại: "Kỳ lão sư!"

Hắn dừng lại, nhìn cô: "Hửm?"

Cô mím môi, đôi tay xoắn xuýt lấy nhau, khẽ nói: "Chuyện đó... chuyện bình luận ở trên mạng ấy... cảm ơn anh~"

Tuy cô không quá cần có người giúp mình làm những chuyện này nhưng lòng tốt của Kỳ Duyên, cô nhận.

Ngôn Án rất ít khi nghiêm túc nói lời cảm ơn với người khác, rất hiếm nói những lời thế này. Những người bạn chơi cùng cô, ý tốt của nhau đều được ghi lại trong lòng, ngoài miệng thì lại không hề khoan nhượng.

Cho nên, nói những lời này, cô hơi ngại, vẻ mặt có chút thẹn thùng.

Ánh đèn tù mù nơi cầu thang khiến người ta động lòng một cách khó hiểu.

Ánh mắt Kỳ Duyên dừng trên người cô một lúc, một mảnh vũ trụ cuồn cuộn trong mắt có chút thay đổi.

Đối diện với tầm mắt hắn, mặt Ngôn Án dần đỏ lên, hơi hoảng hốt nói: "Không còn việc gì nữa, tôi đi trước..."

"Em định cảm ơn tôi thế nào?" Kỳ Duyên đột nhiên hỏi.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu: "Hả?"

Sao lại như vậy? Nói lời cảm ơn không phải là lời khách khí thôi sao? Bình thường không phải người ta nên nói là không cần cảm ơn sao!

Kỳ Duyên: "Lúc nãy bên hồ có bụi cỏ đồng tiền, em nhìn thấy không?"

Sao lại đột nhiên nhắc tới cỏ đồng tiền?!

Cảm xúc của Ngôn Án nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang cảnh giác, đề phòng nhìn hắn. Hơi thở bất giác nhẹ đi: "Có... có thấy... Làm... làm sao?"

Kỳ Duyên cong cong môi: "Ngày mai trước khi đi, em ghé qua hồ một chuyến, lấy gốc cỏ đồng tiền đó cho tôi, coi như để cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.