Sáng sớm hôm sau, Kỳ Duyên vẫn mang bữa sáng đến cửa.
Ngôn Trúc Trúc mở cửa cho hắn. Nhìn thấy hắn cũng chẳng thưa gửi, mím môi, thả tay ra rồi quay vào nhà.
Đối với người đàn ông từ "người xấu" trở thành "ba", trước mắt Ngôn Trúc Trúc chẳng có ấn tượng tốt.
Trong cảm nhận từ lời nói của mẹ và các anh đã không tốt, lúc gặp mặt, người này còn nhốt bé ngoài phòng mẹ, uy hiếp bé sáng hôm sau phải mở cửa.
Dù là giống nhau nhưng Ngôn Trúc Trúc vẫn có chút mang thù.
Thật ra, Kỳ Duyên đối với thái độ của bé cũng không ngạc nhiên lắm.
Ba năm trời mới nhìn thấy người cha xuất ngoại không cần mình trong truyền thuyết, trong lòng bé nhất thời khó chấp nhận cũng là bình thường.
Cứ thay đổi từ từ.
Hắn nhấc đồ ăn ra, nhìn thấy chanh và mướp đắng trong tay Ngôn Trúc Trúc, nhíu mày, có chút khó hiểu: "Đây là mấy quả lúc trước mẹ con mang theo đi quay chương trình sao? Lâu vậy rồi mà chưa hỏng à?"
Ngôn Án bên cạnh làm rơi cái thìa xuống, cháo trong miệng suýt nữa cũng phun ra.
!!!
Cô vậy mà lại quên mất điểm này! Trái cây rau dưa để một thời gian dài nhất định sẽ hỏng. Nhưng bản thể của thực vật thành tinh dù có để lâu hơn cũng đều tươi như mới, không hề hư hao.
Vốn dĩ dù có ra sao, Ngôn Án cũng không để bản thể hai đứa con lớn xuất hiện bên cạnh Kỳ Duyên. Kỳ Duyên đã phát hiện Ngôn Trúc Trúc, hơn nữa tối qua mới làm nhật ký quan sát nên sáng nay, hai đứa còn lại không về kết giới, dùng bản thể yên lặng xem biểu hiện của Kỳ Duyên.
Vốn cho rằng không sao cả nhưng chẳng ngờ vậy mà còn vấn đề này! Thật quá bất cẩn! Trong lòng Ngôn Án cực kì căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bình tĩnh: "Không phải quả lần trước tôi mang theo đâu. Là mới đó. Nhưng mà tôi cố ý chọn giống với mấy quả lần trước."
Ngôn Trúc Trúc nghe thấy vậy, bỏ ngay hai anh vào túi yếm của mình, nói tiếp: "Con thích chanh và mướp đắng trông như vậy, là con bảo mẹ chọn."
Tuy là trên thế giới chẳng có hai cái lá nào y hệt nhau nhưng hai cái lá không khác mấy ở trước mặt cũng chẳng ai thật sự đi phân biệt.
Bởi vì sở thích cá nhân nên Kỳ Duyên sẽ đặc biệt chú ý đến những thứ hình tròn, ví dụ như cỏ đồng tiền, hắn có thể dễ dàng phân biệt được bởi vì hắn để ý.
Còn chanh và mướp đắng tuy ăn không tệ nhưng chẳng có gì đặc biệt cả.
Hắn tuỳ ý gật đầu, không có ý tiếp tục truy hỏi, quét mắt về phía Ngôn Án, nói: "Hôm nay anh để Dương Thân làm hộ khẩu cho Trúc Trúc, có vài thông tin chắc cần bổ sung. Lúc trước em sinh con ở bệnh viện nào?"
Tảng đá trong lòng Ngôn Án vừa rơi xuống lại bị treo lên.
Tất nhiên là cô không sinh con ở bệnh viện rồi. Sinh ra sáu hạt giống chắc sẽ doạ chết người.
Hơn nữa cô cũng không mang thai mười tháng như những bà bầu vất vả kia. Lúc dựng được kết giới, linh lực dự trữ vẫn còn nên cô sinh luôn.
Sinh xong thì vùi hạt giống xuống đất, sau đó cho hai hạt nảy mầm trước.
Về sau thì tĩnh dưỡng trong kết giới suốt ba năm.
Tuy không cần mang thai mười tháng nhưng linh thể cũng sẽ bị tổn hại. Ba năm sau cô mới khôi phục lại như lúc đầu.
Tương đương với việc ở cữ ba năm.
Đương nhiên những chuyện này không thể nói với Kỳ Duyên được. Ngôn Án há miệng thở hắt ra, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại: "Không sinh ở bệnh viện....."
Kỳ Duyên dừng một chút: "Là phòng khám tư sao?"
Ngôn Án lắc đầu: "Cũng không phải, là tự ở nhà......"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Kỳ Duyên trầm xuống, trong mắt một mảnh tối tăm, không lọt được vào chút ánh sáng.
Tự sinh ở nhà?
Bây giờ sinh con chẳng khác nào bước nửa bước vào quỷ môn quan. Sinh ở bệnh viện ít nhiều còn có chút bảo đảm. Tự sinh ở nhà nguy hiểm đến thế nào cơ chứ?
Cô thà tự gánh lấy nguy hiểm, lén sinh ở nhà cũng không nói cho hắn, đến bệnh viện chính quy sao?
Trong lòng Kỳ Duyên nói phẫn nộ thì chưa phải, bảo không tức giận cũng không đúng.
Hắn khẽ thở dài một hơi, ngữ khí nặng nề: "Anh biết rồi. Con sinh ngày bao nhiêu em còn nhớ không?"
Cái này tất nhiên là nhớ rõ.
Suýt nữa thì Ngôn Án buột miệng thốt ra. Lời đến bên miệng vội nuốt ngược vào.
Sau khi ly hôn mười ngày, cũng chính là sau khi mang thai chưa đầy một tháng, cô đã sinh rồi.
Nhưng mà người thường phải mang thai khoảng mười tháng chứ?
May quá may quá, cô chưa có lỡ lời.
Cô lùi ngày về chín tháng sau rồi mới nói với Kỳ Duyên.
Mấy hôm sau, dường như tư liệu làm hộ khẩu cho Ngôn Trúc Trúc đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy. Một chiều thứ Năm, nhân dịp hai người không có suất diễn, mất một tiếng dẫn Ngôn Trúc Trúc tới văn phòng liên quan giải quyết hết mọi vấn đề về hộ khẩu.
Ngôn Trúc Trúc được nhập vào hộ khẩu của Ngôn Án, Ngôn Án là chủ hộ.
Xong chuyện, Kỳ Duyên dẫn hai mẹ con với chanh và mướp đắng trong cặp sách của Ngôn Trúc Trúc cùng đi nhà hàng ăn cơm.
Kỳ Duyên gọi một bàn đồ ăn, trong đó còn có món mướp đắng xào, xanh mướt, trông rất đẹp mắt.
Trước giờ Ngôn Án đều không thích ăn vị đắng, điểm này Kỳ Duyên vẫn nhớ.
Món này hắn gọi cho mình, nhưng thấy con trai bên cạnh rất giống mình, Kỳ Duyên nghĩ một chút, hỏi: "Trúc Trúc, con sợ vị đắng không?"
Ngôn Trúc Trúc là đứa bé rất trầm tĩnh, kiệm lời, cơ bản chẳng nói lời nào, cũng không thích người khác đến gần.
Ví dụ như Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc có thể cho Ngôn Án tuỳ ý sờ đầu, hôn trán, còn Ngôn Trúc Trúc lần nào cũng tránh đi. Không phải vì bé không thích Ngôn Án mà là bẩm sinh bé đã không thích tiếp xúc thân mật.
Thật ra bé là đứa bé rất hiểu lễ phép. Dù bé không chủ động gọi Kỳ Duyên nhưng đối phương hỏi chuyện, bé vẫn sẽ trả lời.
Ngôn Trúc Trúc lắc đầu: "Không sợ."
Bé vị ngọt mà. Vị ngọt có thể lấn át tất cả chua đắng. Tất nhiên bé sẽ không sợ đắng.
Kỳ Duyên khẽ mỉm cười, gắp mướp đắng bỏ vào bát của Ngôn Trúc Trúc: "Vậy con nếm thử đi."
Khuôn mặt nhỏ non nớt của Ngôn Trúc Trúc hơi nhăn lại.
Ăn đồng loại của anh hai? Nhưng mà chắc cũng không sao, anh hai cũng ăn sơn trúc vậy.
Bé cầm đôi đũa cho trẻ, gắp bỏ vào miệng, nhai năm miếng, ăn thêm cả cơm với sắc mặt như thường.
Kỳ Duyên nhướng mày: "Hương vị thế nào?"
Ngôn Trúc Trúc bình luận khách quan: "Cũng không tệ lắm."
Ngôn Án bên cạnh xem: "......"
Hai cha con này càng nhìn càng giống nhau, khẩu vị cũng tương tự.
Cô xúc một thìa ngô ngọt, vừa ăn vừa nghĩ không biết khi nào cô mới có một đứa con gái giống mình.
Ngôn Án vô thức nhìn Kỳ Duyên, thầm nghĩ hay là mượn hắn thêm ba ngàn vạn, cho cả ba hạt giống còn lại nảy mầm.
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, cô lập tức đè xuống ngay.
Không được. Một ngàn vạn cho Trúc Trúc nảy mầm còn chưa trả được, càng nợ càng khó trả.
Hơn nữa cô mượn hắn nhiều tiền thế, không có lý do rõ ràng lỡ như làm hắn sinh nghi, chẳng phải cái được không bù cái mất sao?
Con bị phát hiện thì cũng thôi, nếu chuyện không phải nhân loại bị phát hiện, hậu quả thật sự sẽ rất thảm.
Ba tháng sau phim điện ảnh sẽ đóng máy, cô có thể tham gia đóng phim khác. Trong vòng một hai năm, chắc cô sẽ trả được một ngàn vạn cho Kỳ Duyên, còn có thể tiện tay kiếm thêm ba ngàn vạn.
Chỉ là một hai năm mà thôi. Đối với Ngôn Án đã sống hơn hai trăm năm mà nói thì có thể làm tròn bằng không. Không việc gì phải gấp.
Kiếm tiền cũng là một loại tu hành.
"Mai kia là cuối tuần rồi. Hết tuần con phải đi nhà trẻ." Kỳ Duyên nói, "Trúc Trúc, chiều mai ba dẫn con và mẹ đi công viên giải trí nhé?"
Ngôn Trúc Trúc nhìn về phía Ngôn Án: "Mẹ, mẹ đi không?"
Ngôn Án chớp chớp mắt.
Suất diễn ngày mai của cô là buổi sáng và buổi tối, chiều không có lịch trình. Cô vốn định nằm ngủ cả trưa ở một góc hồ Động Màn trong kết giới.
Nhưng mà nếu Kỳ Duyên đã nói đưa đi công viên giản trí, vậy thì cứ đi thử.
Hình như trong xã hội của nhân loại, phụ huynh đều sẽ dẫn con cái đi chơi ở công viên giải trí.
Tiện đây cô cũng đi xem, học hỏi một chút gia đình người khác nuôi dạy con cái thế nào,
Ngôn Án gật đầu.
Vậy nên Ngôn Trúc Trúc cũng gật đầu.
Chuyện cứ thế được quyết định.
Tối đó, sau khi Kỳ Duyên đưa hai mẹ con về, bản thân thì về biệt thự ở khu Lưu Diệp.
Trước đó chẳng cảm thấy gì mà giờ đứng trong phòng khách lại cứ thấy hơi trống trải.
Kỳ Duyên khẽ than một tiếng, ném chìa khoá xe sang một bên, ra sân sau xem cái hồ cỏ đồng tiền.
Cỏ đồng tiền có sức sống ngoan cường cũng chẳng phải nói suông. Hôm ấy được Ngôn Án cứu lại, bụi cỏ đồng tiền kia đã xanh um tươi tốt.
Hắn cúi người, ngắt xuống vài lá trông không được đẹp lắm, sau đó lấy di động ra, ngẫm nghĩ, tạo nhóm chat ba người.
Hắn, Ngôn Án, Ngôn Trúc Trúc.
Y: Ba về đến nhà rồi, hai mẹ con nghỉ ngơi sớm nhé, chiều mai gặp lại, ngủ ngon.
Kết giới, Ngôn Án đã ngủ say trên hồ Động Màn rồi.
Suất diễn mấy hôm nay cô quay đều là cảnh múa, mức độ hoạt động rất cao. Suốt ngày như vậy, dù cô có tràn đầy sức lực đi nữa, một khi dính vào mặt nước cũng sẽ lập tức ngủ say.
Gà trống đi đi lại lại bên cạnh, thỉnh thoảng rướn cái cổ dài, mổ lá cỏ đồng tiền của Ngôn Án, cô cũng chẳng phản ứng.
Ngôn Mông Mông lập tức kéo con gà về: "Ngoan nào, mẹ ngủ rồi, đừng đánh thức mẹ."
Còn Ngôn Trúc Trúc đã biến thành một cây sơn trúc cao tám mét, có vẻ như đã ngủ rồi.
Thế nhưng mỗi khi trước mặt hai anh chanh và mướp đắng sắp hết sơn trúc, cành sơn trúc sẽ hơi đong đưa một chút, sau đó sẽ có mấy quả sơn trúc rơi xuống đúng chỗ đó.
Ngôn Mông Mông cầm một quả, sau khi bóc xong thì dùng cái miệng nhỏ cắn một miếng. Bé cầm di động lên nhìn thoáng qua, giọng trẻ con thanh thuý: "Ba bảo chúng ta đi ngủ sớm một chút, chiều mai lại gặp."
Hai má Ngôn Khốc Khốc phình lên, nghe vậy nói không rõ lời: "Một tiếng nữa em mới ngủ. Hôm nay em ngủ cả nửa ngày trong cặp sách của em trai rồi."
Ngôn Mông Mông nói: "Anh cũng thế. Giờ anh chẳng buồn ngủ tí xíu nào. Nhưng mà mình có phải cũng nên trả lời ba một câu không? Mẹ thì ngủ rồi, không trả lời. Thế chẳng khác nào ba tự nói chuyện một mình."
Ngôn Khốc Khốc xích lại gần, nhìn một cái: "Vậy anh trả lời đi."
Ngôn Mông Mông gật đầu, nghiêm túc gõ chữ: Vâng, ba, lát nữa chúng con sẽ ngủ.
Ngôn Khốc Khốc ở bên cạnh nhắc nhở: "Anh ơi, phải xoá chữ "chúng" đi."
Ngôn Mông Mông bừng tỉnh: "Ừ nhỉ, suýt nữa anh lại nhắn chữ "chúng" rồi!"
Bé vội vàng xoá đi, sau đó lại gõ mấy chữ, cùng Ngôn Khốc Khốc kiểm tra, không có vấn đề gì nữa thì mới gửi đi.
Mông khốc trúc: Vâng, ba, lát nữa con sẽ ngủ.
Mông khốc trúc: Ba ngủ ngon.
Bên kia, Kỳ Duyên nhận được tin nhắn, mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Mày nhíu chặt, ánh sáng trong mắt kích động.
Mấy hôm nay, đứa bé Trúc Trúc này mãi vẫn không chịu gọi hắn. Đừng nói là gọi ba, cả cái xưng hô cũng không có.
Dựa theo suy nghĩ của Kỳ Duyên thì Ngôn Trúc Trúc căn bản sẽ chẳng thèm trả lời.
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Trúc Trúc không chỉ trả lời mà còn trả lời rất thân thiết, rất tự nhiên. Quả thực như biến thành người khác.
Tuy người ta nói rằng biểu hiện trên mạng và ngoài đời thường có thể không giống nhau lắm, nhưng đứa bé nhỏ như vậy, có thể chênh lệch lớn đến mức này sao?
Hắn nhớ tới chuyện trước đó Ngôn Án nói rằng con bị bệnh, dùng tiền để khám bệnh cho con mới thiếu một ngàn vạn.
Chuyện này, Ngôn Án mãi không chịu nói thật.
Chẳng lẽ, bệnh của Trúc Trúc là bệnh liên quan đến thần kinh?
Tác giả có lời muốn nói: Anh cho rằng anh đang chat với con anh ư? Khồng, anh đang chat cùng với "chúng" con của anh đấy. [lạnh nhạt.jpg]