Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 106: Chương 106




Thẩm Châu Hi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà văng khỏi người Lý Vụ.

Bởi vì động tác của nàng quá lớn nên một chân giẫm trượt, cả người suýt thì lăn khỏi mái nhà mà tan xương nát thịt.

Là Lý Vụ giật mạnh nàng lại.
Săc mặt của hắn cực kỳ khó coi nói: “Ta xuống trước.”
Thẩm Châu Hi trải qua một màn lúc trước thì không thể nhìn thẳng mặt hắn, chỉ đành nhìn lung tung, đầu gật gật.
Ngoài sân vẫn có tiếng đập cửa, hình như Lý Thước cho rằng bọn họ đang ngủ nên tiếng đập cửa lớn hơn bình thường nhiều.

Hắn sợ bọn họ không biết là ai tới nên vừa gõ cửa vừa hô: “Đại ca, tẩu tử, là ——”
“Lão tử biết đệ là ai! Ta đang tới tẩn hai đứa đây!” Lý Vụ nổi giận đùng đùng mắng.
Ngoài cửa lập tức im bặt.

Lý Côn và Lý Thước vác bao lớn bao nhỏ trên người và nhanh chóng liếc nhìn nhau.

Sắc mặt Lý Thước lập tức khẩn trương: “Không xong…… Chúng ta nhất định đã phá hỏng chuyện tốt của đại ca rồi.”
“Chuyện tốt? Đại ca đang ăn heo xuống nước à?” Lý Côn lập tức nuốt nước miếng cái ực.
“Ăn heo xuống nước thì chắc không phải, khả năng là ăn đậu hũ.” Lý Thước ném đồ trong tay cho Lý Côn và nói, “Huynh tiếp tục chờ đi, đệ ra khách điếm chắp vá một đêm, ngày mai lại ——”
Còn chưa nói xong cửa đã đột nhiên mở ra.
Lý Côn và Lý Thước đồng thời bị véo tai lôi vào trong viện.
“Lão tử còn tưởng hai đứa đã phơi thây chỗ nào rồi!” Lý Vụ hùng hổ nói, “Lúc nên tới thì không tới, lúc không nên tới thì nhanh hơn bất kỳ ai.

Có ý gì hả, các đệ làm phản rồi đúng không?”
“Đại ca! Đại ca!” Điêu Nhi mang vẻ mặt đưa đám, “Vì sao lại đánh đệ?”
Lý Thước cũng nhe răng trợn mắt, nhưng hắn là nhân tinh nên biết xin Lý Vụ tha không có ích gì.

Hắn vội vươn tay cầu cứu Thẩm Châu Hi: “Tẩu tử, cứu đệ!”
Thẩm Châu Hi không nhìn nổi nữa nên mở miệng khuyên: “Ngươi thả bọn họ ra cho bọn họ nói đàng hoàng đi!”
Lý Vụ ném hai cái lỗ tai đã đỏ lựng của hai kẻ kia ra sau đó nổi giận đùng đùng mắng: “Nói! Nếu các đệ không có lý do đàng hoàng thì đêm nay lão tử sẽ đánh gãy hai đôi chân như ốc sên này!”
“Đại ca —— bọn đệ tới chậm là có nguyên nhân.” Lý Thước xoa lỗ tai nói, “Đệ và nhị ca đã lâu không được ăn một bữa cơm no, không bằng đại ca cho bọn đệ bát cháo, để bọn đệ vừa ăn vừa nói được không?”

“Đúng vậy, để bọn họ ăn chút gì đã.” Thẩm Châu Hi cũng nói, “Ta thấy hai đứa đều gầy.”
Lý Thước vốn dĩ không mập nhưng hiện tại càng gầy hơn, vết sẹo trên mặt càng lộ rõ xương.

Lý Côn thì càng không cần phải nói, bả vai hắn trước kia to bằng hai người nhưng giờ đã mỏng hơn nửa, cái cằm đôi phúc hậu cũng không còn.

Lúc hắn không mở miệng nói chuyện cả người thoạt nhìn trưởng thành không ít.
Lý Vụ hừ mạnh một tiếng sau đó đi nhanh tới phòng bếp.

Lý Côn thấy hắn đi tới bếp thì biết hắn muốn làm gì nên lập tức tiện tay ném bao lớn bao nhỏ xuống đất và nóng lòng đi theo.
Lý Thước nháy mắt với Thẩm Châu Hi sau đó lộ ra nụ cười quen thuộc.
Thẩm Châu Hi cắn môi nhịn khóc sau đó cũng cười.
Hai đứa em trai cuối cùng cũng đã về, Lý Vụ đương nhiên không thể chỉ cho hai đứa ăn cháo được.
Trong nhà chính sáng ánh nến, một cái bàn vuông nho nhỏ bày đầy món ngon.

Ở chính giữa bắt mắt nhất là món heo xuống nước mà Lý Côn yêu nhất.
Lý Côn thì khỏi nói nhưng ngay cả Lý Thước cũng ăn ngấu nghiến, quả thực là bộ dạng hồi lâu chưa được ăn no.

Thẩm Châu Hi nhìn thấy thế thì cực kỳ chua xót, nàng cầm đũa nhưng không ăn được gì.
Chờ đến khi trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn, Lý Côn bắt đầu đổ dồn các bát vào với nhau và dùng màn thầu chấm nước sốt ăn nốt thì Lý Thước mới buông đũa.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đều nhìn chằm chằm hắn mà chờ đợi.
“Sau khi chia tay đại ca và tẩu tử,” Lý Thước mở miệng, “bọn đệ chọn một con đường khác tới Thọ Châu.”
Lý Vụ đánh gãy lời hắn: “Vì sao lại không từ mà biệt?”
“Đệ có để lại mấy chữ bên đống lửa huynh không thấy sao?” Lý Thước sửng sốt.
“Đó là tin để lại cho đống lửa, ta hỏi đệ vì sao lại không nói với ta lời nào đã bỏ đi?” Lý Vụ ngang ngạnh hỏi.
Lý Thước trầm mặc một lát mới nói, “Đệ biết lương thực không đủ, thay vì cùng chết một chỗ thì không bằng tách ra hoạt động, nói không chừng còn có một đường sống……”
“Ai nói ở bên nhau chính là chết cùng một chỗ?” Lý Vụ nhíu mày, “Mười anh em bẻ gãy cây mía, câu chuyện xưa này đệ chưa nghe hả?”
Thẩm Châu Hi và Lý Thước đều mang vẻ mặt mờ mịt.
“Ngu si!” Lý Vụ mắng, “Trước kia có một lão địa chủ, trước khi lâm chung ông ta gọi 10 đứa con trai tới nói chỗ này có 10 cây mía ——”
“Là mười cái đũa.” Thẩm Châu Hi nhịn không được nói.
“Đũa với mía thì có khác gì nhau, dù sao cũng chính là ý đó ——” Lý Vụ nói, “Một cây mía dễ bẻ gãy, mười cây thì chẳng ai bẻ được đúng không?”

Lý Côn đang khò khè uống canh nghe thấy thế vội tranh công: “Đệ! Đệ bẻ được!”
Lý Vụ cầm đũa táng cho hắn một cái: “Ăn cơm của đệ đi!”
Lý Côn cúi đầu tập trung uống canh, con mắt đen tròn tròn tủi thân nhìn Lý Vụ.
“Đệ có lòng tốt, cảm thấy như thế sẽ giảm bớt gánh nặng cho ta.

Nhưng nếu lúc ấy có tên Chân Long đế hoặc Nguyên Long đế, hoặc Ngọc Hoàng Đại Đế gì đó tới bẻ gãy lão tử thì sao? Tẩu tử của đệ tay yếu chân mềm có thể giúp được cái gì?” Lý Vụ hỏi.
“Là đệ suy nghĩ không chu toàn.” Lý Thước cúi đầu nhận sai, thái độ rất thành khẩn, cũng không thèm phản bác hắn rằng Chân Long đế, Nguyên Long đế hay Ngọc Hoàng Đại Đế gì gì đó làm gì có khả năng xuất hiện ở cái chỗ chim không thèm ỉa kia.
“Lần sau mà tái phạm thì ta đánh gãy chân chó.” Lý Vụ nói.
“Thơ hay, quá hay!” Lý Thước theo phản xạ có điều kiện mà nịnh hót.
“Lão tử không làm thơ!” Lý Vụ cong chân đá hắn một cái khiến Lý Thước vội ai da một tiếng.
Thẩm Châu Hi nhìn hai kẻ này ngươi đến ta đi thì không nhịn được nở nụ cười.
“Nhìn thấy chưa, vừa thấy các đệ tới dưa ngốc đã cười không khép được miệng.” Lý Vụ âm dương quái khí nói, “Thẩm Châu Hi, ngày thường ngươi thấy lão tử sao chả thấy ngươi cười ngu si như thế này nhỉ? Bọn họ quan trọng hay lão tử quan trọng?”
“Ngươi quan trọng, ngươi quan trọng.” Thẩm Châu Hi và Lý Thước đều đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe thấy câu này nàng đã tự nhiên phun ra một câu này mà không cần nghĩ.
Lý Vụ nhận được câu trả lời vừa lòng thì quay đầu nhìn Lý Thước hỏi: “Tiếp tục đi, không phải các đệ tới Thọ Châu sao? Sao lại trì hoãn lâu như thế?”
“Bọn đệ từ Lư Châu đến Thọ Châu, trên đường tuy có gặp vài vấn đề nhưng đều giải quyết được.

Không nghĩ tới vấn đề chân chính lại xuất hiện khi bọn đệ ra khỏi Lư Châu.” Lý Thước nói, “Vì an toàn nên bọn đệ kết đội với lưu dân mà đi.

Không ngờ lại gặp quân đội Đại Lương và bị bắt đi làm lính ——”
Đại Lương!
Thẩm Châu Hi biến sắc.
Kẻ tu hú chiếm tổ chính là Ngụy Đế và chính quyền hắn lập ra chính là Đại Lương.
“Quân đội Đại Lương sao lại chạy tới Thọ Châu?” Thẩm Châu Hi buột miệng hỏi, “Ngoại trừ kinh đô và vùng lân cận thì những châu phủ khác đã bị vây hãm đâu?!”
“Tẩu tử,” Lý Thước nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ ra đồng tình, “Hiện tại đám quan phủ còn tự nhận là quan viên Đại yến đã ít ỏi không còn mấy người.

Mọi người đều sợ một bên bị huỷ diệt sẽ bị bên còn lại thanh toán vì thế tất cả đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Quân đội Đại Lương đi qua con đường châu phủ, chỉ cần bọn họ không động chạm gì quá đáng thì quan địa phương cũng sẽ làm bộ không biết.”
“Bọn họ như vậy có khác gì phản chiến đâu!” Thẩm Châu Hi tức giận đến run rẩy.

“Vẫn có điểm khác nhau.” Lý Thước nói, “Nguyên Long Đế hiện giờ đang ở Từ Châu, trạm kiểm soát các châu đều tạo điều kiện cho người của hắn ta.

Bọn họ không muốn đắc tội Chân Long đế, đồng thời cũng không muốn đắc tội Nguyên Long Đế.”
“Bệ hạ đang ở Từ Châu sao?” Thẩm Châu Hi ngồi không yên nữa mà kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Thước nói, “Đệ và nhị ca vất vả lắm mới chạy được và lập tức đến Hồ Châu.

Tuy vậy Đại Yến lúc này cũng không ổn định, Nguyên Long Đế chưa chắc đã ở Từ Châu quá lâu.

Đệ biết tẩu tử có thân phận không bình thường, vậy tẩu tính toán làm sao?”
Thẩm Châu Hi nhìn về phía Lý Vụ, trong mắt không tự giác lộ ra khẩn cầu.
“Nạn đói đã qua, ta vốn định về Ngư Đầu huyện nhìn xem.

Hiện tại chúng ta thay đổi tuyến đường đi Từ Châu trước cũng không phải quá vòng vèo.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi hận không thể ôm hắn mà hôn mấy cái, giống như nàng hôn Lý Quyên vậy —— nhưng hiển nhiên là không được.

Hơn nữa nàng còn nhớ tới cái hôn chưa hoàn thành lúc trước.
Vì thế nàng bỗng nhiên ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “…… Đa tạ.”
“Chúng ta sẽ xuất phát lúc nào?” Lý Thước hỏi.
“Tới cũng tới rồi, không thể đi tay không được.” Lý Vụ nói, “Đống ngân phiếu chúng ta lấy được từ chỗ họ Hàn kia còn chưa tiêu, ngày mai đệ tới cửa hàng gạo, dùng toàn bộ ngân phiếu đó đổi thành gạo.

Hiện tại mới là vụ xuân, giá lương thực vẫn cao không giảm, chúng ta mua gạo giá rẻ từ Hồ Châu sau đó trên đường về Kim Châu chúng ta sẽ bán lại ——”
“Đại ca quả nhiên là nhìn xa trông rộng.” Lý Thước nói, “Ngày mai đệ sẽ đi đổi ngân phiếu thành lương thực.”
“Còn có vàng chôn ở Lư Châu, không thể quên.” Lý Vụ nói, “Chúng ta còn phải về Lư Châu một chuyến.”
“Đều nghe đại ca dặn.”
“Đệ tới rồi ta sẽ không rửa bát nữa.” Lý Vụ nói.
Lý Thước cười tủm tỉm đáp: “Chuyện ấy là đương nhiên.”
Chuyện sau này đại khái đã sắp xếp xong, Lý Côn ăn no xong là ngủ, chỉ có Lý Thước ở phòng bếp bận rộn.
Thẩm Châu Hi đã sớm rửa mặt tắm gội và lên giường, nàng hy vọng sớm thiếp đi để tránh xấu hổ lúc sau.
Nhưng càng tự nhủ không được nghĩ thì càng miên man, nàng lăn qua lộn lại như cái bánh nướng áp chảo, mãi vẫn không ngủ được.

Chờ Lý Vụ đẩy cửa vào nàng lập tức nhắm mắt làm bộ ngủ say không nhúc nhích.
Lý Vụ thổi đèn, cởi giày lên giường và dùng phong cách nhất quán của hắn mà tạo ra động tĩnh thật lớn.

Mãi tới khi hắn dang chân dang tay nằm thoải mái rồi mới chịu an tĩnh lại.
Lúc nàng cho rằng hắn tưởng nàng đã ngủ và nhẹ nhàng thở ra thì ——

“Đừng giả chết.”
Lý Vụ xoay người, đôi đen nhánh đón lấy đôi con ngươi mở bừng theo phản xạ của nàng.
“Ta hỏi nàng một chuyện nhưng nàng còn chưa trả lời ta.”
Chuyện, chuyện gì? Chẳng lẽ là……
“Thẩm dưa ngốc, có muốn làm vợ thật sự của ta không?”
Trong bóng tối máu trong người lại nóng lên sau đó vọt hết lên đầu nàng.

Nàng choáng váng mơ hồ rối loạn không biết nên trả lời thế nào.
Nàng chỉ muốn trốn.
Nàng không muốn làm vợ bất kỳ ai, đặc biệt không muốn làm vợ Lý Vụ.
Sự yêu chiều của nam nhân giống như hạt sương lúc sáng sớm, đẹp thì đẹp nhưng chỉ là ảo mộng.

Nàng không thể tin tưởng Lý Vụ có thể trở thành ngoại lệ.

Phó Huyền Mạc hoặc nam tử khác đều chỉ cho nàng giấc mộng rách nát, nhưng nếu Lý Vụ cũng cho nàng một giấc mộng rách nát……
Thẩm Châu Hi không biết vì sao mắt nàng lại nóng lên.

Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, dùng bóng tối ngăn cản tầm mắt của hắn.
Không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng.

Mẫu phi rơi xuống kết cục như vậy còn không phải vì bà ấy tin phụ hoàng ư?
Nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
“Thẩm Châu Hi, lão tử đang nói chuyện với nàng đó?” Lý Vụ giơ một tay chống đầu và không kiên nhẫn nói.
Thẩm Châu Hi nhắm mắt giả chết.
“Thẩm Châu Hi? Thẩm dưa ngốc? Bà nương điên?”
Thẩm Châu Hi bị hỏi thì nóng nảy, nàng nỗ lực nhớ tới bộ dáng lúc ngủ của Lý Côn sau đó môi khẽ nhếch rồi buột miệng phun ra một tiếng ngáy: “Khò ——”
Không khí như đông lại.
Thẩm Châu Hi nỗ lực ngáy, nỗ lực đến mức cổ cũng đau.
“…… Thẩm Châu Hi, xem như nàng lợi hại.” Lý Vụ bùm một tiếng nằm xuống.
“Lão tử cũng không phải ăn chay, nàng cứ chờ mà xem.”
Lý Vụ gối đầu lên hai tay sau đó nghiêng mặt nhìn quả dưa ngốc đang liều mạng ngáy kia.

Một ngày nào đó hắn sẽ bắt lấy quả dưa ngốc này, để nàng cam tâm tình nguyện nói ra ba chữ ——
“Ta nguyện ý.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.