Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 16: Chương 16




“…… Ngươi điên rồi?” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm.
“Ngươi mới điên ấy.” Lý Vụ nói: “Ta đang nói nghiêm túc đó.”
“Cái này mà nghiêm túc?”
Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà trừng mắt nhìn hắn.

Da mặt tên này đến tột cùng dày thế nào mà hắn dám hy vọng có thể cưới nàng?
“Ngươi đừng có cự tuyệt vội, trước nghe ta nói lý do đã.”
Thẩm Châu Hi không tin hắn có thể nói ra cái gì, dù hắn có nói đến nở hoa thì nàng cũng không có khả năng đồng ý với ý nghĩ kỳ lạ của hắn.
“Ngươi nói đi.”
“Thứ nhất ngươi từ trong cung chạy ra, nếu ngươi còn có người dựa vào thì đã sớm tới cậy nhờ bọn họ chứ không đến mức ở lại chỗ này của ta.

Cho nên, ngươi hiện tại không có đường để đi đúng không?”
Thẩm Châu Hi không tình nguyện gật gật đầu.
“Đại Yến đã vong ——”
“Không vong!” Thẩm Châu Hi trừng mắt nhìn hắn.
“Được rồi, thì không vong.

Đại Yến hoàng thất còn lại mỗi Thái Tử, tuy hắn chạy trốn được nhưng cũng không có nơi đặt chân cố định.

Có điều dù sao hắn vẫn còn sống, chỉ cần như thế là sẽ có hy vọng đúng không?”
Lời này còn tạm được, Thẩm Châu Hi lại gật gật đầu.
“Nguyên Long Đế và Chân Long đế hẳn phải có một kẻ chết.

Trước lúc ấy thế đạo này sẽ loạn.

Hai hoàng đế đánh nhau thì kẻ xui xẻo chính là bá tánh, nha môn hiện tại cũng đã tê liệt.

Ngươi đến huyện nha của Ngư Đầu huyện mà xem, Huyện lão gia đã sớm mặc kệ, hiện tại kẻ có tiếng nói chân chính chỉ có thân hào địa chủ tại địa phương.

Nhưng những kẻ này đều mặc kệ dân thường sống chết ra sao.


Bọn họ cũng không chủ trì công đạo cho chúng ta.”
Lời Lý Vụ nói có trật tự và chiều sâu hơn nàng tưởng.

Lúc hắn nói những lời này khác hẳn bộ dạng du côn rung đùi cắn hạt dưa ngày thường.

Thẩm Châu Hi gần như khó có thể liên hệ nam nhân lý trí trầm ổn trước mặt với Lý Vụ.
Bộ dạng của Phó Huyền Mạc chợt lóe lên trên người Lý Vụ, Thẩm Châu Hi cười nhạo bản thân sao tự nhiên lại nghĩ tới Phó Huyền Mạc chứ? Hai người này quả thực khác nhau một trời một vực.
“Ngươi chỉ là một nữ tử nhu nhược tay không thể nâng, vai không thể gánh, nếu một mình rời đi ngươi có thể dựa vào bản thân mà sống sót sao?”
Thẩm Châu Hi không còn lời gì để nói, đáp án này đã cực kỳ rõ ràng —— không thể.
Ở loạn thế này kẻ đáng thương nhất chính là nữ tử, đặc biệt là người có nhan sắc.

Với Thẩm Châu Hi mà nói thì thế giới bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.
Lúc đầu nàng cho rằng Lý Vụ là kẻ ác nhưng sau khi gặp ông chủ hiệu cầm đồ và ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm muốn lừa tiền cùng đám khất cái ác ôn kia nàng mới phát hiện trời cao đã ưu ái nàng lắm rồi.

Nếu không lúc mới ra khỏi cung nàng đã gặp kẻ khác chứ không phải Lý Vụ.
Có lẽ hắn không phải người tốt nhưng cũng không phải người xấu.
“Ngươi và ta thành thân là ngươi có lợi.” Lý Vụ nói: “Từ đây về sau ngươi có một người bảo vệ ngươi an toàn, ít nhất ở Ngư Đầu huyện này ta có thể đảm bảo không ai dám tổn thương một ngón tay của ngươi.

Chi phí ăn mặc ở của ngươi cũng không cần lo lắng, tuy nói không được như trong cung nhưng so với đa số người ở trấn trên thì vẫn không thành vấn đề.”
Thẩm Châu Hi do dự.
“Với ta mà nói, cũng có chỗ lợi.” Lý Vụ tiếp tục nói: “Ta không cần phải đối mặt với đám bà mối xen vào việc của người khác, cũng có lý do ngăn trở đám chó mèo không biết từ đâu tới.

Chúng ta đều bớt lo, có cái gì không tốt? Hay ngươi có người yêu thích?”
Thẩm Châu Hi theo bản năng muốn nói không nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống.
Nàng không thích ai nhưng nàng lại có hôn ước! Huống chi, mặc kệ là Lý Vụ hay Phó Huyền Mạc thì nàng đều không muốn thành thân —— Nàng căn bản không muốn thành thân với bất kỳ kẻ nào.
Vết xe đổ của mẫu phi bày trước mặt, sao nàng lại có thể giao đời mình cho một nam nhân tính tình dễ thay đổi chứ?
Lý Vụ thấy thần sắc của nàng rối rắm thì trầm mặc một lát mới nói: “Còn có một chút lợi ích đối với cả hai chúng ta.”
“Cái gì?”
“Chúng ta giả thành thân, không cần thực hiện trách nhiệm phu thê chân thật.”
Thẩm Châu Hi sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Thế thì thành thân nỗi gì nữa?”
“Ta đã nói rồi.” Lý Vụ đạm nhiên nói: “Thành thân là để ngươi có bảo đảm còn ta cũng có thể bớt được nhiều việc.


Chúng ta đều được lợi, chẳng phải rất tốt ư?”
Lúc này Thẩm Châu Hi thật sự do dự.

Nếu không phải thành thân thật mà chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thì nàng sẽ không cần vì hắn sinh con đẻ cái, cũng không sợ hắn tìm người mới, đồng thời nàng còn có chỗ đặt chân.

Trong những ngày tháng giả thành thân này nàng có thể ở Ngư Đầu huyện, cũng không cần lưu lạc khắp nơi nữa.

Nàng có thể tùy ý hỏi thăm tin tức của Thái Tử và Phó Huyền Mạc, đồng thời tích góp tiền bạc đợi bọn họ ổn định vững chắc nàng sẽ dọn đồ tới đó nhờ cậy.
Nếu Lý Vụ đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ nói vài lời tốt cho hắn trước mặt hai người kia, lại thưởng cho hắn một chức quan nhỏ.

Nếu hắn dám bắt nạt nàng thì nàng sẽ mách Thái Tử và Phó Huyền Mạc để bọn họ đánh hắn máu chó đầy đầu.
Rất tốt, rất tốt.
Bàn tính trong lòng Thẩm Châu Hi vang lách cách, sau khi trái lo phải nghĩ nàng cảm thấy đây là một việc làm ăn có lời.

Nhưng nếu muốn nàng sảng khoái đồng ý thì không có khả năng.

Thẩm Châu Hi nhíu mày, ra vẻ khó xử nói: “…… Cũng không phải không thể, nhưng ta có mấy điều kiện.”
Lý Vụ nghe nàng chịu thương lượng thì thần sắc lập tức nhẹ nhàng: “Ngươi nói xem.”
“Thứ nhất ngươi phải kiếm tiền nuôi gia đình, không thể để ta đói bụng.”
“Đương nhiên.”
“Thứ hai, ngươi không chỉ cần học chữ mà phải đọc sách thánh hiền, còn phải tập binh pháp.

Thứ ba là sau khi ngươi học thành tài phải đền đáp quốc gia, sớm ngày khôi phục Đại Yến.”
“Có thể.”
“Thứ tư ——” Thẩm Châu Hi nói: “Ta có một vị ca ca tên là Thẩm Huyễn, là phụ tá bên người Nguyên Long đế, ngày sau nếu có tin tức của Nguyên Long đế thì ngươi phải hộ tống ta tới cậy nhờ hắn.”
Lúc này Lý Vụ không đáp ngay mà tròng mắt xoay một cái hỏi: “Ca ca ruột hay kết nghĩa?”
“Tự nhiên là ca ca ruột.”
Hắn sảng khoái đáp: “Vậy không thành vấn đề.”
“Thứ năm……” Thẩm Châu Hi dừng một chút, Lý Vụ lập tức hỏi: “Thứ năm là cái gì?”

“Chúng ta là phu thê giả nên ngươi không thể chiếm tiện nghi của ta.”
Lý Vụ lập tức cãi: “Ngươi tưởng bở, lão tử còn sợ ngươi chiếm tiện nghi của ta kìa.”
“Như thế là tốt nhất.” Thẩm Châu Hi tiếp tục nói: “Thứ sáu ——”
Lý Vụ nhíu mày: “Ngươi đủ chưa?”
“Thứ sáu,” Thẩm Châu Hi làm lơ hắn mà nói: “Ta muốn mỗi ngày đều được tắm gội, ngươi không thể qua loa lấy lệ với ta.”
“Thứ bảy, ta muốn một cái cầu tiêu và phòng tắm riêng.” Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời Lý Vụ đã giành trước hỏi: “Hậu viện không phải có nhà xí rồi sao?”
Thẩm Châu Hi trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta muốn một cái nhà xí có tường bao, cầu tiêu có thùng, không phải một cái hố phân có thể ngã bất kỳ lúc nào!”
“…… Thật đúng là con mẹ nó công chúa.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm Lý Vụ, hốc mắt hơi hơi đỏ hỏi: “Ngươi mắng ta?”
“…… Ta mắng bản thân ta.” Lý Vụ nói: “Ngươi nói một lần cho xong đi.

Ta xem ngươi còn có cái gì nữa nào.”
Nếu hắn đã thịnh tình cổ vũ thì Thẩm Châu Hi cũng không khách khí, nàng một hơi nói hết: “Ta còn muốn đậu tắm, hai lư hương nhỏ, một cái để hong quần áo một cái hong chăn màn, còn có……”
Thẩm Châu Hi lải nhải nói một chuỗi dài sau đó ngừng lại nhìn Lý Vụ hỏi: “Ngươi nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ ngươi muốn biến cái nhà này thành hoàng cung.” Lý Vụ nói: “Sau khi thành thân tự ngươi lên cửa hàng ở trấn trên đặt mua đi.

Lão tử không tin ngươi có thể khiến lão tử phá sản ở cái Ngư Đầu trấn này?”
Thẩm Châu Hi vô cùng vui vẻ nói: “Vậy chúng ta viết khế ước.”
“Ta không biết chữ.”
“Ta biết chữ.” Thẩm Châu Hi nói: “Ngươi có thể ký tên.”
Lý Vụ vẫn luôn phối hợp diễn lúc này lại bướng bỉnh: “Ta không biết chữ, sao biết được ngươi viết cái gì.

Nếu ngươi viết giấy bán mình của ta thì ta phải làm sao?”
“Ta không phải loại người như vậy!”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao ta biết ngươi có phải loại người ấy hay không.” Không đợi nàng cãi cọ Lý Vụ đã bồi thêm: “Khế ước ta sẽ không viết, nhưng ngươi nói những yêu cầu kia ta sẽ giữ vững.

Ngươi quen ta lâu như thế, ta là loại người không giữ chữ tín sao?”
Thẩm Châu Hi hồ nghi mà nhìn hắn, trong mắt viết rõ “Cái này cũng có khả năng”.
“Đêm nay vì tìm ngươi mà ta chạy rách giày, còn đắc tội tên trùm khất cái trên trấn thế mà ngươi vẫn không tin ta.” Lý Vụ thở dài một tiếng nói: “Thôi, chung quy là chọn nhầm.”
“…… Lời kịch này ngươi học ở đâu thế?”
“Vở tuồng.” Lý Vụ ngẩng đầu nhìn nàng: “Sau khi chúng ta thành thân ta sẽ mang ngươi đi xem diễn.”
Đôi mắt hắn so với người bình thường thì sáng hơn nhiều.

Mặc dù trong nhà không đốt đèn nên rất tối nhưng ánh sáng trong mắt hắn vẫn không tắt.

Nhìn đôi mắt này người ta rất khó nghi ngờ lời hứa hẹn hắn đưa ra.
Thẩm Châu Hi nhượng bộ một bước và nói: “Không lập khế ước thì thôi nhưng nếu ngươi vi phạm thỏa thuận thì phần ước định này của chúng ta sẽ lập tức không còn hiệu lực.”

“Tùy ngươi.”
“Vậy……”
Thẩm Châu Hi vừa định bảo hắn ra ngoài thì Lý Vụ lại chặn ngang lời nàng: “Ngươi đã nói xong yêu cầu, giờ tới lượt ta.”
“Ngươi còn có yêu cầu?” Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm.
Sao hắn lại không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu chứ?
Ánh mắt sáng quắc của Lý Vụ nhìn nàng, bất kể ngữ khí hay ánh mắt kia đều không cho phép nàng lảng tránh.
“Thứ nhất, chúng ta giả thành thân nhưng việc này chỉ có hai ta biết.”
Thẩm Châu Hi gật đầu đồng ý: “Được.”
“Thứ hai, trong lúc đang hợp tác ngươi không thể mắt đi mày lại hoặc có bất kỳ tư tình nào với nam nhân khác.”
“Không thành vấn đề.”
“Thứ ba, nếu muốn cắt đứt ước định này thì phải hai người đồng ý, một mình ngươi nói không tính.”
Thẩm Châu Hi vừa định phản bác lại nghĩ tới lúc nàng gặp lại Thái Tử hoặc Phó Huyền Mạc thì việc giải trừ ước định hay không cũng chẳng do hắn định đoạt?
Nghĩ đến đây nàng lại gật đầu nói: “Được.”
“Ta chỉ có ba yêu cầu này, nếu hai bên không có ý kiến gì thì ngày mai ta sẽ tìm người xem ngày và định hôn sự.”
Chỉ còn một bước, Thẩm Châu Hi không khỏi chần chờ nhưng cuối cùng nàng vẫn cắn chặt răng nói: “Được.”
Lý Vụ nhếch miệng, đợi Thẩm Châu Hi nhìn thì hắn lại khôi phục biểu tình ban đầu.

Nàng hoài nghi vì quá tối nên mình mới nhìn nhầm.
Hắn đứng dậy nói: “Ta đến phòng bếp nấu nước, nấu xong ta sẽ gọi ngươi.”
Lý Vụ vén màn trúc lên đi ra ngoài, Thẩm Châu Hi thì vẫn chưa hoàn hồn lắm.

Thế này tức là nàng vừa gả ra ư? Lại gả một lần nữa sao?
Việc đã đến nước này dù nghĩ nhiều hơn cũng không có ích gì, không bằng đi bước nào hay bước ấy.

Trong thời loạn thế này sống sót mới là quan trọng nhất.
Thẩm Châu Hi hạ quyết tâm, vội nén băn khoăn trong lòng xuống và thuyết phục bản thân yên tâm.
Sau khi tắm gội rửa mặt nàng nằm trên giường cứng oán giận sao giường này lại cứng như thế, cộm đến mức cả người nàng đều đau.

Nhưng cũng thực kỳ quái, cái giường khiến nàng bất mãn này lại chưa từng khiến nàng mất ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai Thẩm Châu Hi bị tiếng gà gáy đánh thức.

Nàng xoa đôi mắt đi ra từ phòng ngủ vừa lúc thấy Lý Vụ đứng ở trong viện nói chuyện với Lý Điêu Nhi và Lý Tước Nhi.
Nhìn thấy nàng ra cửa, Lý Tước Nhi tươi cười chào hỏi:
“Tẩu tử, sớm.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.