Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 18: Chương 18




Màn thầu là thứ ngẫu nhiên ăn thì còn được, nếu coi như món chính thì Thẩm Châu Hi chỉ ăn được hai miếng là không nuốt nổi nữa rồi.
Trái lại ba anh em họ Lý mỗi người một cái màn thầu, riêng Lý Điêu Nhi cầm hai cái sau đó cắn từng miếng ăn ngon lành.
“Ngươi ăn đi.” Thẩm Châu Hi đưa cái màn thầu mới chỉ thiếu một lỗ nhỏ của mình cho Lý Vụ.

Ai ngờ hắn lại không nhận lấy mà chỉ liếc nàng hỏi: “Ăn ít như vậy sao?”
“Sức ăn của ta vốn không lớn.” Thẩm Châu Hi có lệ nói.
Ăn xong màn thầu, ba anh em tiếp tục quay lại hậu viện làm việc.

Lý Tước Nhi ngồi xổm xuống ven tường, vừa trát bùn lên tường mới xây xong vừa hỏi: “Đại ca, Thẩm muội muội ăn ít như vậy không phải vì ăn không quen màn thầu chứ?”
Lý Vụ trầm mặc một lát mới nói: “Nàng luôn ăn ít, cái gì cũng ăn không quen.”
Lý Tước Nhi nói: “Thẩm muội muội từ trong cung chạy ra, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ.

Đại ca phải đối xử với nàng tốt một chút mới có thể lung lạc trái tim nàng.”
“Ta còn phải thế nào nữa mới gọi là tốt với nàng ta?” Lý Vụ trừng mắt hỏi.
Lý Tước Nhi ném một đống bùn lên tường sau đó dùng một mảnh mái ngói xoa đều rồi thở dài nói: “Đại ca chính là như vậy, không hiểu lòng dạ đàn bà.”
“Phiền toái, phiền toái.” Lý Điêu Nhi ở một bên làm đến đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không quên phụ họa: “Nữ nhân phiền toái.”
Lý Tước Nhi trừng mắt nhìn hắn rồi mới nói: “Cũng đâu phải huynh thành thân, phiền toái cũng không rơi xuống trên người huynh đâu.”
Lý Vụ mở mấy cái bao ở một bên ra, để lộ một chồng gạch ngói chỉnh tề bên trong.

Lý Tước Nhi thấy vậy thì lắp bắp kinh hãi: “Đại ca, huynh muốn dùng mái ngói làm nóc nhà sao?”
Người nhà quê nghèo khổ đều dùng cỏ tranh lợp nóc nhà.

Cỏ tranh miễn phí, quơ một cái là được một bó lớn.

Lúc nào lớp cỏ trên cùng mục nát lại ném đi lợp một lượt mới là được.

Như thế vừa không tốn công lại có thể tiết kiệm được một khoản không nhỏ.
Ngay cả nóc nhà chính cũng có nhiều người dùng cỏ tranh, càng đừng nói tới nhà xí.

Lý Vụ làm thế này đúng là ngoài dự đoán của mọi người ——
Nhìn trấn trên thì biết, ngoài phủ của Huyện lão gia thì có nhà ai trong trấn dùng mái ngói tới lợp nóc nhà xí đâu?
“Một lần đúng chỗ, miễn cho nàng ấy vừa thấy lão tử đã chít chít oa oa.” Lý Vụ nhíu mày hùng hổ, bộ dáng cực kỳ bất đắc dĩ nói.
Lý Tước Nhi mím miệng nhịn cười, cũng không chọc thủng lý do sứt sẹo của hắn.
Ba người mỗi người một lời, chuyện trong tay vẫn không ngừng.


Chỉ lát sau một gian nhà đã hiện ra bộ dáng thô sơ.
Lý Vụ nhìn thấy mặt trời càng lúc càng lên cao thì đứng dậy nói: “Nghỉ một chút đi, đợi mặt trời xuống thấp lại làm.”
Lý Tước Nhi buông việc trong tay, Lý Điêu Nhi lại vẫn đang làm.

Lý Vụ bảo hắn nghỉ ngơi nhưng hắn chỉ ngây ngốc cười nói: “Đệ không mệt, đại ca nghỉ ngơi đi.”
Lý Vụ nhìn Lý Tước Nhi rồi dặn: “Đệ để ý tới nó nhé.”
“Đại ca yên tâm đi.” Lý Tước Nhi cười nói.
Lúc này Lý Vụ yên tâm đi về phía tiền viện nhưng mới được vài bước hắn đã do dự ngừng lại.

Hắn nghĩ nghĩ sau đó xoay người đi tới lu nước nhỏ đối diện nhà xí.

Hắn múc nước rửa hai bàn tay dính bùn của mình, đến móng tay cũng rửa sạch không bỏ qua, mãi tới khi cả hai tay không còn chút bẩn nào hắn mới vẩy sạch nước và đi về phía tiền viện.
Quả dưa ngốc kia không ở trong sân, Lý Vụ đi vào nhà chính cũng không thấy bóng nàng đâu.

Hắn đứng trước màn trúc gọi với vào trong: “Thẩm Châu Hi?”
Bên trong rèm cửa không có chút tiếng động nào, hắn vén rèm lên thì thấy bên trong trống rỗng, làm gì có bóng người nào?
Gân xanh trên trán Lý Vụ nhảy thình thịch, bà nương điên này lại chạy rồi hử?
Hắn tức giận bừng bừng, sắc mặt cực kỳ khó coi đi ra khỏi nhà chính khiến người mới vừa đi vào cũng hoảng sợ.
Lý Vụ nhìn nàng quát: “Ngươi đi đâu, sao không nói tiếng nào?”
“Ta ở ngay cửa nhà mà, còn phải nói với ai nữa?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nói.
Hai chữ “cửa nhà” lập tức an ủi cơn tức của Lý Vụ, mày hắn giãn ra, ánh mắt cũng rơi xuống cái đĩa gốm trong tay nàng.
“Đây là cái gì?”
“Trong nhà đến cái bình hoa cũng không có, về sau ta muốn cắm hoa cũng không biết cắm ở đâu.

Ta tìm nửa ngày cũng chỉ thấy có cái đĩa này có thể dùng được.” Thẩm Châu Hi nói xong đi tới trước cái bàn vuông, đặt cái đĩa gốm đựng đầy những bông hoa màu trắng ướt nước để ở chính giữa.

“Hoa ở trước cửa rụng đầy đất, cứ để đó thì thực là đáng tiếc.

Không bằng để ta nhặt, mang đi rửa sạch rồi để đây coi như đẹp nhà đẹp cửa.”
“…… Không có bình hoa vì trước kia không cần à.” Lý Vụ nói: “Ngươi muốn thì mua cũng được.”
Thẩm Châu Hi vui vẻ nói: “Không biết trong thị trấn có đồ sứ Định Diêu không, sứ trắng của bọn họ là đẹp nhất.”
Lý Vụ không biết cái gì là Định Diêu nhưng hắn cũng đủ biết cái thứ nàng nói nhất định không có ở Ngư Đầu huyện này.
“Lên trấn trên dạo chẳng phải sẽ biết sao?” Hắn nói.
Ánh mắt Thẩm Châu Hi đầu tiên sáng ngời lên, sau đó lại ảm đạm hẳn.

“Nhưng……”
Lý Vụ biết nàng đang lo lắng cái gì nên nói: “Ta ở nhà sẽ đi với ngươi, ta không có ở nhà thì để Lý Điêu Nhi cùng đi với ngươi.”
“Vậy là tốt rồi!”
Sắc mặt của quả dưa ngốc này sáng lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Nàng không hề phòng bị mà ngẩng đầu cười với hắn, đôi mắt hạnh nũng nịu sáng lấp lánh.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Lý Vụ hoàn hồn, thấy nàng chớp đôi mắt vô tội sáng ngời mà nhìn hắn, lông mi vừa đen vừa dày khiến lòng người ta hoảng hốt.
Lý Vụ không biết nói gì nên đành chuyển đề tài: “Ngươi có bôi phấn mặt à?”
Thẩm Châu Hi sửng sốt: “Không có?”
“Vậy sao mặt ngươi trắng thế?”
“…… Có sao?” Thẩm Châu Hi sờ lên mặt mình, hết sức mờ mịt.
Lý Vụ thấy nàng đã quên lúc trước mình hỏi gì vì thế nói: “Ngày thành thân đã định, ngày hoàng đạo gần nhất là mùng năm tháng sau.

Trong nhà thiếu cái gì ta không rõ, ngươi tìm thời gian đi ra ngoài mua những cái ngươi muốn.

Ta sẽ để Điêu Nhi đi với ngươi, hắn có thể giúp ngươi vác đồ.”
Thẩm Châu Hi gật gật đầu.
Lý Vụ đi đến cái chiếu trải ở một góc nhà chính rồi ngồi xuống, ngay sau đó hắn nằm luôn.

Chân dài dang ra thoải mái thích ý, không hề để ý trong nhà còn có Thẩm Châu Hi.
“Ta ngủ một lát, lúc nào mặt trời gần lặn thì gọi ta dậy.” Hắn gác tay lên che mắt để ngăn ánh nắng chói chang.
“Đã biết.”
Mặt trời tháng ba đã lộ uy lực, Thẩm Châu Hi vốn định đợi mặt trời lặn sâu một chút mới gọi hắn, ai ngờ hắn lại tỉnh trước.

Lý Vụ ngồi trên chiếu mơ màng nhìn nàng một lúc sau đó đi tới hậu viện làm việc tiếp.
Ba anh em làm việc quả nhiên rất nhanh, đặc biệt là cái tên Lý Điêu Nhi sức lực lớn như bò kia.

Một ngày đi qua bọn họ đã trát bùn và lắp đống gỗ lại thành một cái phòng thô sơ ở hậu viện.
Ngoài việc hơi xấu thì Thẩm Châu Hi cũng không có gì bất mãn, huống hồ nhà này lớn hơn so với nàng nghĩ.

Nàng vốn cho rằng Lý Vụ sẽ làm qua loa, xây cho nàng một căn nhà nhỏ chỉ đủ xoay người!
Lúc này nàng đứng trước căn nhà mới xây rồi vui vẻ hỏi: “Đây là phòng tắm hay cầu tiêu?”

“Cả hai.” Lý Vụ đáp.
Tươi cười trên mặt Thẩm Châu Hi cứng lại: “Cái gì?”
“Lúc ngươi đi ị thì là cầu tiêu, lúc ngươi tắm thì là phòng tắm.” Lý Vụ đúng lý hợp tình mà nói: “Có gì vấn đề sao?”
Vấn đề lớn!
Thẩm Châu Hi cáu: “Ngươi đồng ý sẽ xây phòng tắm và cầu tiêu cho ta cơ mà!”
“Thì đây, phòng tắm và cầu tiêu, đều ở trước mặt ngươi còn gì.” Lý Vụ nói: “Còn thiếu bồn cầu và bồn tắm nữa thôi, tự ngươi lên phố mua đi.

Còn một chuyện nữa, bồn cầu ngươi tự mình đi mà đổ, cứ đổ vào nhà xí là được.”
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Lý Vụ nói: “Đổ bồn cầu cũng không làm ngươi ngã vào hố phân chứ?”
Lưu manh! Vô lại! Thẩm Châu Hi không muốn nói chuyện với hắn!
Tuy nói cái này khác với tưởng tượng của nàng nhưng tóm lại nàng cũng có thể có chỗ che chắn mà tắm gội và đi nhà xí.
Vào ban đêm, Thẩm Châu Hi và anh em nhà kia ăn cơm tối.

Ở trong cung nàng luôn ăn cơm một mình, mặc dù nàng có mời Ngọc Sa cùng nhau ăn nhưng nàng kia luôn từ chối.

Đám Lý Vụ lại không như thế, bọn họ ngồi trước mặt nàng cực kỳ tự nhiên: Lý Vụ dang rộng tay chân dài, giống kẻ cầm đầu mà chiếm toàn bộ một bên.

Lý Điêu Nhi thì tay trái cầm một cái màn thầu lớn, tay phải cầm một chén canh heo xuống nước nóng hầm hập.

Hắn ngửa cổ uống đến hổn hển.

Lý Tước Nhi thì vừa ăn vừa nói, toàn cái gì mà nhà nọ nhà kia.
Những cái này khác hẳn với cách giáo dục Thẩm Châu Hi nhận được, ba người họ là loại người mà nàng được dạy phải khinh bỉ.

Nhưng ở chung lâu rồi, sự khinh bỉ của nàng với bọn họ càng ngày càng mờ nhạt.
Những người nàng tiếp xúc ở trong cung không phải học tứ thư ngũ kinh thì cũng học nữ đức, nữ huấn.

Bọn họ đều rất ưu tú nhưng lúc Thẩm Châu Hi ở cùng bọn họ lại chưa từng tự tại thế này.
“Dưa ngốc, ngươi nhìn cái gì, mau ăn đi.” Lý Vụ gắp một đũa măng xào bỏ vào bát cho nàng.
Thẩm Châu Hi ghét bỏ hắn không lấy đũa riêng gắp đồ ăn nhưng cuối cùng vẫn bỏ măng vào miệng.
“Thơm quá!” Nàng cả kinh thốt lên.
“Đương nhiên.” Thần sắc Lý Vụ đắc ý cực kỳ: “Cũng không xem là ai sáng sớm lên núi đào về.”
“Ngươi tự mình đào?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
Không hiểu sao Lý Vụ lại ho một tiếng, lảng tránh ánh mắt của nàng sau đó tức giận nói: “Ăn ngon thì ngươi ăn xong cho ta đi, hỏi nhiều thế là muốn viết măng này vào gia phả hả?”
Thẩm Châu Hi đã quen với việc kẻ này không nói được lời nào ra hồn.

Nàng an ủi bản thân không cần so đo với hắn làm gì.
“Thẩm muội muội, ta có thể thương lượng với ngươi một việc không?” Lý Tước Nhi bỗng nhiên hỏi.
So với anh hắn thì Lý Tước Nhi nói chuyện vô cùng êm tai.


Đều là người nhà họ Lý nhưng sao một kẻ thì chuyên đánh rắm còn một người lại nói tới nở hoa nhỉ?
“Ta và nhị ca vốn là người không tên, sau này vì ta nói lắm, nhị ca cao lớn hơn người nên mọi người mới gọi chúng ta là chim sẻ và chim điêu.

Tên này không dễ nghe cho nên đại ca để chúng ta theo họ huynh ấy, đặt tên là Tước Nhi và Điêu Nhi.”
“Hóa ra là như thế.” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nói.
“Ta biết Thẩm muội muội là người từng đọc sách, ngươi có thể lấy tên mới cho chúng ta không?”
Thẩm Châu Hi cực kỳ đồng tình với hai cái người đến tên cũng là do người khác tùy tiện đặt vì thế nàng hỏi: “Các ngươi muốn tên như thế nào?”
Lý Tước Nhi còn chưa nói gì thì Lý Điêu Nhi đã mở miệng trước.
“Huynh đệ tên!”
Thẩm Châu Hi không hiểu gì hết, Lý Tước Nhi ở bên cạnh vội giải thích: “Chúng ta muốn một cái tên vừa nghe đã biết là người nhà của đại ca.”
Yêu cầu này đơn giản, Thẩm Châu Hi bắt đầu cân nhắc cái tên của Lý Vụ.
“Vụ” kỳ thật không phải là từ hay cho lắm, thông thường nó để chỉ vịt.

Xua như xua vịt, nghe qua là thấy không hay rồi, nếu buộc phải tìm một chỗ để khen thì chính là ý “vụ hành” tức là bay nhanh.

Ai đặt cái tên Lý Vụ cho hắn vậy? Từ này cũng không thường thấy, vì sao lại chọn nó chứ?
Nàng trầm ngâm một lúc lâu mới nói với Lý Tước Nhi: “Vụ là loài chim, ngươi vốn gọi là Tước vậy không bằng chuyển thành Lý Thước.

Hỉ thước điểu thước, nghe giống như sắp có việc vui.

Thước khởi cũng có ý quật khởi, ngụ ý tiền đồ rộng lớn.”
“Cái này hay!” Hai mắt hắn sáng lên, mặt mũi vui sướng nói: “Sau này ta chính là Lý Thước, Lý Thước lúc này cảm tạ Thẩm muội muội ban tên!”
“Còn ta? Ta thì sao?” Lý Điêu Nhi khó đợi mà giục.
“Điêu tuy lớn nhưng không phải lớn nhất.

Từ nay về sau ngươi không ngại thì lấy tên Lý Côn.

Côn Bằng là loài chim lớn nhất trên bầu trời, sinh ra đã bất phàm.”
“Đều là chim, đều là chim……” Lý Côn không hiểu nàng nói những gì đó nhưng vẫn vỗ tay cười to khen: “Hay! Thích!”
Hai người cực kỳ vui vẻ, niềm vui ấy cũng lây sang khiến nàng nở nụ cười.

Lý Vụ bưng nửa bát canh thịt trước mặt lên sau đó hướng về phía nàng giơ ra.
“Sao?” Thẩm Châu Hi không rõ lý do.
“Cầm bát của ngươi lên.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi làm theo, Lý Vụ nhẹ chạm bát với nàng, tiếng va thanh thúy vang lên từ hai cái bát.

Hắn cầm bát canh thịt uống một hơi cạn sạch, sau đó ánh mắt lướt qua mặt nàng.
“…… Đa tạ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.