Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 189: Chương 189




Chưa tới một tháng Thẩm Châu Hi lại bước vào cửa hiệu cầm đồ của Độc Nhãn Long ở Tương Dương huyện.
Độc Nhãn Long thấy nàng bước vào cửa hàng thì trên khuôn mặt vốn tươi cười có thêm chút kinh ngạc.
“Phu nhân tới chuộc lại đống quần áo lúc trước sao?”
Thẩm Châu Hi mang theo quẫn bách nhỏ giọng nói: “Ta muốn hỏi một chút, đồ cầm cho ông thì ông bán đi đâu?”
Độc Nhãn Long dừng một chút mới nói: “Nể mặt Tri phủ ta cũng không giả vờ ngớ ngẩn lừa phu nhân.

Đồ được cầm ở hiệu cầm đồ có nhiều thứ lai lịch không rõ, có đồ gia truyền dân cờ bạc trộm từ trong nhà, cũng có đồ ăn trộm của người khác.

Cường đạo cũng thường tới hiệu cầm đồ đổi vật lấy tiền.

Thế nên vấn đề của phu nhân ta không thể trả lời, đồ các ngươi bán cho ta đều bị ta bán cho người ở trời nam đất bắc ——”
Độc Nhãn Long thành khẩn nói: “Trong số đó có nhiều nơi là cửa hàng quang minh chính đại, cũng có rất nhiều thương nhân chợ đen, còn phải xem lai lịch món hàng thế nào.”
“Nếu có người bắt được đồ ngươi bán ra thì hắn có thể tra được đó là đồ của ai không?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Độc Nhãn Long lập tức hiểu ý nàng: “Phu nhân yên tâm, chúng ta làm nghề này chính là phải chú trọng đạo đức nghề nghiệp.

Nếu khách có yêu cầu thì chúng ta sẽ bán xa, đến thảo nguyên hay nước láng giềng gì đó, hoặc trực tiếp bán ở nơi khách chỉ định cũng được.” Độc Nhãn Long hí hí cười, trên mặt lộ ra tự hào, “Người khác ta không dám nói nhưng về nghề nghiệp của mình thì ta có thể đảm bảo trong huyện Tương Dương không có ai quen nhiều người trong tam giáo cửu lưu như ta.”
Lúc này Thẩm Châu Hi mới do dự để Thị Nương tiến lên đặt một bao bọc bằng lụa lên bàn.
Lụa vừa mở ra Độc Nhãn Long nhìn thẳng vào trong.
“Đây là ——” ông ta vươn tay muốn chạm vào nhưng đến phút cuối lại đổi dùng lụa bọc lấy cầm lên.
Thẩm Châu Hi mang tới cây trâm và đôi hoa tai nàng đeo lúc ra khỏi cung.

Hiện tại chúng nằm trên đống vải lụa, kể cả kẻ thường dân mắt toét nhìn ánh sáng và tỉ lệ của những thứ này cũng sẽ biết chúng có giá trị xa xỉ.
“Ông xem những cái này…… Có thể đổi được bao nhiêu tiền?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Đây…… Đây là thứ tốt,” Độc Nhãn Long nóng mắt nhìn chằm chằm thứ được bọc trong lụa, yêu thích không buông tay mà cẩn thận quan sát đá quý nạm trên hoa tai.

Một lát sau ông ta hỏi: “Phu nhân đây là bán đứt hay cầm cố sau này lấy về?”
Bán đứt thì sau này chẳng thể lấy về, giá vì thế cũng cao hơn, nếu muốn chuộc lại thì giá sẽ thấp hơn.
Thẩm Châu Hi đã tới hiệu cầm đồ vài lần nên cũng hiểu quy tắc trong đó.

Nàng nhìn đống trang sức kia thì quả thực luyến tiếc nhưng nghĩ tới bản thân đã sớm rời xa cung đình, hơn nữa việc ngàn vạn bá tánh xây lại Thương Giang Yển quan trọng hơn nên nàng cắn răng nói: “Bán đứt.”
“Được!” Độc Nhãn Long lập tức đồng ý mua, “Nể giao tình của chúng ta nên ta cho ngài số này ——”

Thẩm Châu Hi nhìn ông ta đưa ra 2 ngón tay thì hỏi: “Hai vạn hoàng kim?”
“Hoàng kim?” Độc Nhãn Long thiếu chút nữa bị sặc chết vì nước miếng của chính mình, “Làm gì có ai vừa mở miệng đã nói hoàng kim, ngươi tưởng vàng rơi từ trên trời xuống chắc?”
…… Xem ra nàng quả thực đã há mồm quá to khiến Độc Nhãn Long sợ tới mức đến phu nhân cũng không thèm gọi.
Aizzz, tiền quả nhiên khó kiếm.
Sớm biết thế thì lúc trước nàng phải bán Phó Huyền Mạc với giá cao hơn.
Thẩm Châu Hi vừa hối hận vừa thất vọng hỏi: “Chẳng lẽ là 2 vạn lượng bạc sao?”
“Cái gì hai vạn? Một vạn lượng bạc!” Độc Nhãn Long thổi bộ râu vô hình của mình mà nói.
“Một vạn lượng?” Thẩm Châu Hi chấn kinh, “Ngươi…… Ta sẽ mách Lý Vụ!”
Thẩm Châu Hi cuốn mảnh lụa lên định đi ngay.

Cái kẻ vừa rồi còn nói nể giao tình nhưng sau đó lại định lừa nàng thấy thế thì quýnh lên đè lại cái bọc và tăng giá ngay: “Hai vạn! Hai vạn!”
“Sáu vạn!”
“Hai vạn rưỡi!”
“Sáu vạn!”
“Hai vạn tám!”
Thẩm Châu Hi chấp nhất nói: “Sáu vạn!”
“Lý phu nhân! Ta mở tiệm cầm đồ chứ không phải làm từ thiện! Ngài không thể mua bao nhiêu bán lại bấy nhiêu được!” Độc Nhãn Long kêu khổ nói, “Bốn vạn! Không thể nhiều hơn!”
Thẩm Châu Hi thấy ông ta khóc không ra nước mắt thì cảm thấy quả là không cao hơn được.

Nàng tiếc nuối đồng ý giá ông ta đưa ra.
Nhưng bốn vạn lượng chỉ như muối bỏ biển nếu tính đến việc xây đê.

Còn có cách nào có thể nhanh chóng kiếm được tiền không?
Thẩm Châu Hi vắt hết óc cũng không nghĩ ra được cách nào, vì thế không nhịn được thở dài một cái.

Độc Nhãn Long đeo bao tay cẩn thận cầm trâm ngọc và hoa tai lên cẩn thận nhìn, miệng tùy tiện hỏi: “Phu nhân đang buồn bực cái gì thế?”
“Ta đang nghĩ sao tiền lại khó kiếm thế.”
“Bốn vạn lượng còn chưa đủ sao?” Độc Nhãn Long giật mình hỏi.
Thẩm Châu Hi nói với ông ta chuyện quyên tiền xây đê, mặt mang theo chờ mong nhìn Độc Nhãn Long hỏi: “Ông kiến thức rộng rãi có biết cách nào kiếm tiền nhanh không?”
“Cách kiếm tiền nhanh nhất chính là để người có tiền mang tới cho ngài.” Độc Nhãn Long nói.
Thẩm Châu Hi lập tức khó xử: “Nhưng…… đám phú thương của Tương Châu đều không muốn bỏ tiền ra tu sửa đê.”
“Chuyện này không phải chuyện ta am hiểu.” Độc Nhãn Long nói, “Nhưng ta biết một người am hiểu làm sao để người khác cam tâm tình nguyện đưa tiền cho nàng ta tiêu.”

“Ai thế?” Thẩm Châu Hi lập tức hỏi.
Độc Nhãn Long không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài biết Lý Thanh Mạn và em trai nàng ta sống nhờ cái gì không?”
Thẩm Châu Hi ngẩn ra.
Lý gia từng là nhà quan lại có chút danh tiếng ở Tương Châu, cha của Lý Thanh Mạn từng làm quan đến lục phẩm.

Sau đó ông ta chết bệnh, mẹ nàng ta bi thương mà rời nhân thế.

Ông bà nàng ta cũng lần lượt qua đời sau đó ba năm.

Lúc ấy Lý gia sa sút, tài sản từng có cũng tan đi vì mấy năm liên tiếp hỏi bệnh bốc thuốc.

Chờ tới khi trong nhà chỉ còn hai chị em Lý Thanh Mạn thì Lý gia cũng chỉ còn một đống nợ.
Em trai Lý Thanh Mạn là tên ăn chơi trác táng nổi tiếng tại Ngư Đầu huyện, cả ngày hắn chỉ chơi bời lêu lổng, ăn nhậu chơi gái cờ bạc.

Chỉ nhìn cũng đã biết hắn không phải kẻ kiếm tiền nuôi gia đình.

(Hãy đọc thử truyện Thượng Công Chúa của trang Rừng Hổ Phách) Lý Thanh Mạn nhìn qua cũng chẳng dính dáng gì tới kiếm tiền, cũng không nghe nói nàng ta làm công gì.

Mỗi lần gặp nhau nàng ta đều tỏ vẻ thảnh thơi, không hề giống đang túng quẫn.
Lần đó nhiều người ở Ngư Đầu huyện theo tới, chị em Lý Thanh Mạn cũng đi cùng.

Lúc trước Thẩm Châu Hi không để ý nhưng hiện tại nàng bỗng nhiên giật mình: Hai người này dựa vào cái gì mà sống và nuôi gia đình nhỉ?
“Ta không biết, ngươi có thể nói cho ta không?” Thẩm Châu Hi khiêm tốn hỏi.
“Vẫn là ngài tự mình đi hỏi đi.” Độc Nhãn Long nói, “Nói không chừng ngài có thể được nàng ta dẫn dắt gì đó.”
Thẩm Châu Hi cầm bốn tấm ngân phiếu đi ra khỏi hiệu cầm đồ, Thị Nương đỡ nàng lên xe ngựa và hỏi: “Phu nhân, kế tiếp chúng ta hồi phủ hay đi chỗ nào?”
“…… Tới nhà Lý Thanh Mạn đi.” Thẩm Châu Hi hạ quyết tâm nói.
“Phu nhân thật sự muốn đi tìm Lý Thanh Mạn sao?” Thị Nương kinh ngạc hỏi.
“Dù sao hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp nào tốt hơn nên cứ đi xem rồi nói sau.”
“Nhưng……” Thị Nương do dự nói, “Lý Thanh Mạn là hồ ly tinh quyến rũ người khác, phu nhân đi tìm nàng ta liệu có bị người ta nói ra nói vào không……”

“Nói hươu nói vượn!” Thẩm Châu Hi nghiêm túc hỏi, “Là ai nói loại lời này?”
“Là nô tỳ nghe mấy tẩu tử bên ngoài nói……” Thị Nương sợ hãi kể, “Mấy ngày trước đây có một tiên sinh dạy học uống say nói cưới vợ phải cưới người như Lý Thanh Mạn.

Vợ hắn nghe thấy thế là hôm sau lập tức nháo to cho mọi người đều biết.

Nàng ta khóc lóc nói Lý Thanh Mạn là hồ ly tinh chuyên quyễn rũ nam nhân!”
“Đây là đạo lý gì?” Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi, “Rõ ràng nam tử kia uống say lỡ lời, hắn là kẻ đứng núi này trông núi nọ thì vì sao người bị khiển trách lại là nữ tử?”
Thị Nương nghiêm túc nghĩ nghĩ sau đó gật đầu thật mạnh: “Phu nhân nói đúng! Nô tỳ nghe nói người theo đuổi Lý Thanh Mạn đều là công tử nhà giàu, một tiên sinh dạy học chỉ sợ Lý Thanh Mạn còn chướng mắt đó! Rõ ràng là tiên sinh dạy học kia đơn phương đứng núi này trông núi nọ thế mà đám láng giềng lại chỉ khiển trách nữ tử, thật là không có đạo lý!”
Xe ngựa đi về phía trước trong tiếng nói căm giận bất bình của Thị Nương.
Lát sau Thẩm Châu Hi xuống xe ngựa, kinh ngạc thưởng thức tiểu viện đơn giản mà tố nhã trước mặt.

Một cây leo màu xanh bò đầy trên tường viện, con đường uốn lượn tới tận cửa.

Dưới mái hiên chỉnh tề là mấy đóa hoa tím rủ xuống, mùi thơm như có như không phiêu tán trong gió.

Mỗi lần có gió thổi qua là mấy đóa hoa kia lại lắc lư như những cái chuông.
Thẩm Châu Hi kiềm chế kinh ngạc và ra hiệu cho Thị Nương tiến lên gõ cửa.
Thị Nương gõ xong nhưng thật lâu không có người ra mở, Thẩm Châu Hi mới vừa cho rằng mình phải bất lực trở về thì cửa gỗ lại bỗng mở ra.
“Lão bà nhà ngươi đủ chưa ——”
Lý Hồng hồ nghi nhìn người ngoài cửa sổ và hỏi: “…… Ngươi là ai?”
Thẩm Châu Hi bỏ mũ trùm xuống và khách khí cười với hắn sau đó nhìn vào trong nhà hỏi: “Lý Thanh Mạn cô nương có ở nhà không?”
“Ngài tìm chị gái ta ư?” Lý Hồng lập tức thay đổi biểu tình, khuôn mặt lấy lòng nói: “Có, có ở nhà, mau vào ngồi!”
Lý Hồng tránh đường sau đó xoay người gọi to: “Tỷ! Tri phủ phu nhân đã tới!”
Hắn xoay người lại cười làm lành với Thẩm Châu Hi: “Phu nhân thứ lỗi —— đã nhiều ngày nay luôn có một nữ nhân điên tới quấy rầy chúng ta, chị gái ta bị nàng kia ồn ào đến đau đầu, mấy đêm không ngủ được nên lúc này đang nằm nghỉ ——”
“Nếu không tiện thì chúng ta sẽ tới sau……” Thẩm Châu Hi nói.
“Tiện, không có gì không tiện cả!” Lý Hồng lập tức nói, “Ngài tới ngồi, ta đi pha trà cho ngài!”
Thẩm Châu Hi được Lý Hồng sắp xếp ở nhà chính, hắn luống cuống tay chân pha một ấm trà.

Tuy nước không đủ tiêu chuẩn, cách pha cũng khó mà coi như vừa lòng nhưng lá trà lại là Bích Loa Xuân cực phẩm.
Thẩm Châu Hi lặng lẽ đánh giá trang trí trong phòng, đều là danh tác của danh gia, hơn nữa không phải đồ phỏng chế theo.
Bản thân quần áo Lý Hồng mặc cũng là cẩm y mới tinh, trang sức trên người có vàng có ngọc, nhìn qua không khác gì đám ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Chị em Lý Thanh Mạn không có công việc đứng đắn vậy làm sao bọn họ có thể duy trì sinh hoạt đây?
Thẩm Châu Hi không phải chờ lâu đã thấy một bóng dáng mặc áo xanh từ ngoài cửa đi vào.
Với nữ tử mà nói thì thanh danh quan trọng thế nào Thẩm Châu Hi cũng chẳng cần nhiều lời.

Vương Thi Vịnh lúc trước cũng là bị thanh danh áp đến suy sụp, lúc này hoàn toàn không thể ngẩng đầu.


Vì thế trước khi gặp Thẩm Châu Hi còn lo cho Lý Thanh Mạn, nhưng vừa thấy nàng ta thì nàng đã biết nàng này không cần người khác lo cho mình.
Nàng ta trang điểm tự nhiên nhưng không mất tinh xảo, ăn mặc khiêm tốn nhưng chỗ nào cũng lộ ra quý giá.

Ngay cả bước chân của nàng ta cũng vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Từ trong mắt nàng ta Thẩm Châu Hi không nhìn ra bất kỳ tiều tụy nào vì phong ba bên ngoài.
“Dân nữ bái kiến Lý phu nhân ——” Lý Thanh Mạn đi tới trước mặt Thẩm Châu Hi sau đó xách váy định quỳ xuống.
Thẩm Châu Hi vội tiến lên đỡ nàng ta.

Một lễ này thật ra không cần nhưng đủ để tỏ thái độ.
Lý Thanh Mạn kính cẩn đứng cúi đầu trước mặt nàng và ôn nhu nói: “Không biết phu nhân đến nên Thanh Mạn không đón được từ xa, mong phu nhân chớ trách.”
Thẩm Châu Hi nói vài câu khách sáo với nàng ta sau đó lại được mời ngồi xuống cạnh bàn trà.
“Nghe nói mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi không tốt, nếu ta quấy rầy ngươi thì để lúc khác ta tới cũng được.” Thẩm Châu Hi tri kỷ nói.
“Không quấy rầy.” Lý Thanh Mạn hé miệng cười như hoa lê sau cơn mưa tháng ba, “Phu nhân là vị khách duy nhất tới cửa nhiều ngày nay, Thanh Mạn cảm kích còn không kịp sao có thể gọi là quấy rầy?”
Lần trước Thẩm Châu Hi và Lý Thanh Mạn nói chuyện với nhau là liên quan tới hương thể.

Nói thật, nàng không thân với Lý Thanh Mạn, nếu đối phương là Cửu Nương hoặc Tùy Nhụy thì nàng đã trực tiếp đi vào vấn đề.

Nhưng đối tượng là Lý Thanh Mạn thì nàng chỉ có thể ngồi đó do dự không biết phải mở miệng thế nào.
Có vẻ Lý Thanh Mạn cũng nhìn ra khó xử của nàng nên chủ động hỏi: “Ta nghe nói hôm qua phu nhân tới bái phỏng Trần gia ư?”
“Sao ngươi biết?” Thẩm Châu Hi cả kinh hỏi.
“Phu nhân còn chưa đi ra khỏi Trần gia thì Trần phu nhân đã phái người báo cho các phú hộ trong huyện.” Lý Thanh Mạn cười nói, “Đám phú hộ đều thống nhất trong việc chống lại yêu cầu quyên tiền của quan phủ.”
“Xây lại Thương Giang Yển rõ ràng là chuyện có lợi cho bọn họ, vì sao bọn họ không muốn cống hiến sức?” Thẩm Châu Hi bất đắc dĩ hỏi.
“Trời sập cũng có kẻ khác gánh.” Lý Thanh Mạn không để bụng nói, “Đây là suy nghĩ chung của bọn họ.

Nếu phu nhân chỉ nói lợi hại thì bọn họ sẽ không móc một xu nào đâu.”
“Vậy phải làm sao mới có thể khiến bọn họ quyên tiền?” Thẩm Châu Hi lại hỏi.
Lý Thanh Mạn chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn no đã.

Thẩm Châu Hi hoàn hồn và vội nói: “Việc này lợi quốc lợi dân, nếu có thể thuận lợi gom góp tiền xây lại đê thì ta chắc chắn sẽ bẩm báo với tri phủ trọng thưởng cho ngươi.”
“Thanh Mạn không cần trọng thưởng.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Lý Thanh Mạn nói: “Thanh Mạn muốn đầu nhập dưới trướng của Tương Châu phu nhân.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.