Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 22: Chương 22




Nhà chính biển người tấp nập.
Mười mấy người ngồi quanh cái bàn vuông, còn có mười mấy người hoặc ngồi xổm hoặc đứng.

Lý Thước tươi cười bưng trà rót nước, miệng đều là ca ca tỷ tỷ, dỗ cho đám chủ tiệm vui như nở hoa.
Lý Côn bị đuổi ra đứng cạnh rào tre vẫn một tay gà nướng một tay màn thầu mà ăn.

Hắn đứng trước đống xe bò tấm tắc nói: “Lắc lư ăn hại, lần này bị đánh……”
Thẩm Châu Hi rụt cổ đứng trước mặt Lý Vụ lúc này mặt đen như đít nồi.
“Cái xe này đựng cái gì đây?” Lý Vụ nghiến răng hỏi.
Thẩm Châu Hi nhìn thoáng qua cái xe bò hắn đang chỉ sau đó mơ hồ đoán hình dáng dưới đống vải trùm.
“Hình như là…… Một bộ bàn ghế, một cái tủ sách, một cái tủ giường và một cái giường mới.”
“Đây toàn là đồ gỗ thôi, sao lão Lưu đầu lại dám há mồm đòi ta 580 lượng bạc?”
“Khả năng…… Có thể là vì đây là gỗ sưa……”
“Thế xe này là cái gì?” Lý Vụ chỉ vào cái xe bò thứ hai.
Thẩm Châu Hi dùng khóe mắt liếc một cái, không quá xác định mà nói: “Có lẽ là…… Bình phong?”
“Một cái bình phong thôi, sao lão Trần dám thét 400 lượng bạc?!”
“Nó được đẽo từ nguyên khối cẩm thạch… đương nhiên đắt chút……”
Lý Vụ trầm mặt, liên tiếp kéo đống vải trùm của mấy chiếc xe bò ra.
“Ngươi mua cái này làm cái gì?” Hắn cầm lấy một vật.
“Ta thấy trong nhà không có cái đèn nào, cho nên……”
“Ban ngày có ánh nắng, buổi tối có ánh trăng, nếu ngươi còn thấy chưa đủ thì để lão tử đục cho ngươi 10 cái cửa sổ.

Mà dù ngươi thật sự muốn mua đèn thì có nhất thiết phải mua cái có đế mạ vàng không?” Lý Vụ cầm lấy cái đèn có đế vàng khắc hình mây mà nàng đã chọn lựa kỹ càng rồi hùng hổ nói: “Cái này ánh vàng long lanh, ngươi chán sống nên không sợ cướp phỏng? Ngươi định để chỗ nào? Ngươi không cảm thấy nó đến nhà của chúng ta là thiệt thòi cho cái đế mạ vàng của nó hả?”
“…… Đúng là có chút thiệt thòi, cho nên ta mới để tiệm vải làm một cái chụp đèn bằng lụa Hà Ảnh.” Thẩm Châu Hi càng nói càng nhỏ: “Hơi đắt một chút nhưng hiệu quả ánh sáng tốt, hoa văn cũng đẹp……”
Sắc mặt Lý Vụ đã cực kỳ gần với đống tro bếp truyền thừa không biết bao nhiêu đời của nhà bọn họ.
“Cái này lại là cái gì?” Lý Vụ lấy từ trong xe một thứ vàng chóe, một hơi nghẹn ở cổ tí thì không thở nổi: “Ngươi ——”
Thẩm Châu Hi nhìn thoáng qua, sau đó thất kinh.

Nàng rõ ràng đã bảo không, sao chủ tiệm vẫn lén bỏ Tống Tử Quan Âm vào là sao?!
Nàng thấy ngực Lý Vụ phập phồng dồn dập, đã tức giận đến không nói nên lời thì lo lắng hắn ném Quan Âm đi nên vội giải thích: “Đây là tặng phẩm chủ quán cố đưa cho ta, ta đã bảo không cần —— ta chỉ mua cái Phật bàn bên dưới.

Cũng không phải ta định thỉnh Phật về thờ mà dùng để đặt chậu hoa cũng đẹp.”
“Được, được lắm ——” Lý Vụ đi đến trước một cái xe bò rồi hỏi: “Trên xe lại là cái gì đây? Quần áo nửa đời sau của ngươi hả?”
“Sao ngươi lại rủa ta?!” Thẩm Châu Hi hoảng sợ nói: “Đây chỉ là quần áo một quý của ta thôi!”
“Vậy chỗ giày này là sao?” Lý Vụ nói: “Ngươi phải xuống ruộng làm việc hay ngươi là con rết tinh? Nhiều giày như vậy ngươi đi hết sao?”

“Đi hết, đi hết……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi không thể bảo ta đi một đôi cho mọi bộ quần áo chứ……”
Lý Vụ liên tiếp hỏi đống đồ trên xe, ánh mắt Thẩm Châu Hi chậm rãi phiêu tán, cuối cùng dừng ở trên người con trâu già.
Con trâu kia vừa dùng đôi mắt to như chuông đồng nhìn nàng vừa hất cái đuôi to phe phẩy và đuổi ruồi trên người.

Nó thật là hạnh phúc, không phải nghe tiếng ruồi bọ ong ong, cái đuôi chỉ cần vẩy một cái là được.

Thẩm Châu Hi cũng hy vọng mình có thể có một cái đuôi có thể vèo một cái ném cái tên Lý Vụ phiền hà trước mặt đi.
“Đây lại là cái gì? Ngươi muốn mở tư thục hả?” Lý Vụ không thể tưởng tượng được mà nhìn đống giấy trắng để trên cái xe cuối cùng.
Thẩm Châu Hi liếc nhanh cái xe bò, lỗ tai hơi đỏ lên sau đó nhỏ giọng trả lời vấn đề của Lý Vụ.

Nhưng vì nàng nói quá nhỏ nên hắn không nghe thấy, đành phải cau mày hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự muốn mở tư thục sao?”
“…… Là xí giấy!” Thẩm Châu Hi đỏ mặt nói to hơn: “Ta sẽ không bao giờ dùng thanh trúc để chùi đít nữa!”
“Dùng giấy chùi đít?” Lý Vụ trừng mắt thật lớn, giống như đang nghe cái gì đó khó tin nhất trên đời: “Ngươi điên rồi? Huyện lão gia cũng dùng thanh trúc đó, sao ngươi lại phải dùng giấy viết chữ để chùi đít chứ?”
“Ngươi nói xí giấy không được sao, vì sao cứ phải nói chùi…… Nói cái kia!” Sắc mặt Thẩm Châu Hi càng ngày càng đỏ.
“Không được, giấy này không thể giữ!” Lý Vụ nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thanh trúc rồi vì sao không cần, ngươi cũng đâu phải Hoàng Hậu nương nương!”
“Không được, ta phải có!” Thẩm Châu Hi thấy thái độ của hắn kiên quyết thì cũng không rảnh lo mặt mũi mà nức nở nói: “Mông ta đau! Mông ta đều trầy da rồi! Ngươi có giết thì ta cũng không dùng cái đó chùi mông nữa đâu!”
Thẩm Châu Hi nhào vào xe xí giấy, đôi tay dang ra bảo hộ sinh mệnh của mình.

Nàng rưng rưng nói: “Ta không thể không có xí giấy, bằng không ngươi cũng tiễn ta đi luôn cho rồi!”
Lý Vụ đứng tại chỗ, ánh mắt thâm trầm vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng: “Ngươi biết hiện tại ta nghĩ cái gì không?”
“…… Nghĩ cái gì?” Thẩm Châu Hi nức nở nói, mắt hạnh lập loè ánh nước.
“Ta muốn đục một lỗ trên đầu ngươi.” Lý Vụ nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó hắn để Lý Thước mời các vị chủ tiệm ra ngoài, lại thương nghị việc đặt hàng.
“Đống gia cụ này mang về hết cho ta, đổi thành đồ gỗ bình thường thôi.

Lão Lưu đầu, ngươi mà dám trộn gỗ vào thì đừng trách lão tử tới nhà ngươi làm khách.”
“Ai con mẹ nó nhét Tống Tử Quan Âm vào đây? Cầm lấy cút ngay! Đừng có mang rác rưởi ra lừa gạt lão tử.

Còn cái Phật bàn này mau báo giá lại cho ta, nếu dám lên giá cẩn thận ta tiễn ngươi đi gặp Phật Tổ!”
Theo lời Lý Vụ đám chủ tiệm mặt mũi xám xịt, có kẻ còn chưa từ bỏ ý định muốn mở miệng nhưng đã bị hắn ném ánh mắt hình viên đạn qua: “Ta còn không so đo các ngươi lừa gạt nữ nhân của lão tử đâu.

Thế nào, thấy dê béo là nhào lên hả, các ngươi quên dê này là nhà ai nuôi rồi à?”
Đám chủ quán lập tức cúi đầu không dám nói gì.

Lý Vụ mắng một lúc lâu mới nhìn tới xe bò của Kim Ngân Lâu và Hà Liễu Đường.
“Quần áo và giày này chính ngươi tự chọn một nửa, những cái khác không cần.” Lý Vụ quay đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi lúc này đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mấy chiếc xe bò.


Thẩm Châu Hi không tình nguyện bước lên trước nhìn đống quần áo.

Nàng không biết phải bỏ cái nào, chỉ chừa lại bảy tám bộ xiêm y thì sao đủ cho nàng mặc chứ? Nàng tủi thân cực kỳ, ánh mắt ai oán nhìn tên Lý Vụ đang đứng ở một bên.

Lý Vụ trầm mặt đứng ở đó, ý chí sắt đá không hề dao động.
Lý vịt! Lý vịt! Tức chết nàng!
Nàng rưng rưng đi tới lấy xuống một nửa đồ và nhìn nạn nhân tiếp theo là xe giấy của Hà Liễu Đường.

Thẩm Châu Hi đứng trước một xe xí giấy nghĩ tới viễn cảnh mình phải dùng gậy trúc chùi mông thế là nàng lập tức khóc như mưa.
Mẫu phi, sao ngài lại bỏ mình hài nhi trên nhân gian chịu khổ thế này?
“Được rồi, được rồi…… Để lại nửa xe, chỗ còn lại ngươi mang về hết đi.” Lý Vụ thấy đầu to gấp mấy lần.
Sắc mặt chưởng quầy của Hà Liễu Đường lập tức sáng ngời mà đáp vang dội.

Đám chủ tiệm bị trả hàng ở bên cạnh thì hâm mộ nhìn ông ta.
Vừa nghe tới đây Thẩm Châu Hi lập tức nín khóc.

Chỉ cần xí giấy còn thì hy vọng cũng còn.
Sau đó chính là tính tiền.
Lý Vụ đen mặt đi vào nhà chính, sau một lúc lâu hắn lại đen mặt đi ra.

Các chủ tiệm xếp hàng trước mặt hắn nhận tiền.
“Lý lão bản cung hỉ phát tài, lần sau lại đến nhé.” Chưởng quầy của Hà Liễu Đường cười đến nỗi mặt già nhăn cả lại.

Ông ta duỗi tay nắm lấy thỏi bạc to bằng tay đứa nhỏ mà Lý Vụ đang cầm.

Nhưng kéo mãi vẫn không lấy được, vì thế ông ta lại kéo vài cái nhưng vẫn không lay chuyển: “Lý lão bản, ngươi…… Buông tay đi chứ?”
Chưởng quầy của Hà Liễu Đường lại dùng sức, rốt cuộc mới lấy được thỏi bạc từ tay Lý Vụ lúc này đã xanh mặt.

Rất nhiều chủ tiệm đều nhìn ông ta với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.
Mấy chiếc xe bò lục tục đi xa, Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng nhìn theo mấy cái xe bò đó, ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng ánh mắt đều khát vọng: một kẻ khát vọng chỗ bạc đã biến mất, một kẻ khát vọng đống hàng hóa bị mang đi.
Lý Vụ chắp tay sau lưng rồi quay đầu nhìn Thẩm Châu Hi.
“Xí giấy ta để lại cho ngươi, các thứ khác cũng để lại không ít.” Hắn híp mắt đe dọa: “Nếu ngươi lại không rên một tiếng mà chạy……”
“Không chạy, không chạy,” Thẩm Châu Hi vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đối không chạy!”

“Vải trứng tôm của tiệm vải còn chưa trả, ngày mai ta và ngươi cùng tới đó trả hàng.”
Lý Vụ không đợi nàng nói chuyện đã xoay người vào viện.

Hắn đi đến phòng bếp, từ góc củi lấy ra một cái bình nhỏ, chỗ đó vốn đựng tiền tài bọn họ thu được nhân lúc trong kinh loạn lạc.

Cái bình vốn đầy tiền nhưng hiện tại chỉ vỏn vẹn còn mấy viên bạc vụn.
Lúc hắn nhìn cái bình không và tự hỏi nhân sinh thì giọng Lý Thước đã vang lên từ phía sau.
“Đại ca thật sự muốn giữ nhiều đồ như thế sao?”
“…… Kệ đi, tiền không có lại kiếm là được.” Lý Vụ nói: “Oan gia này chính là lão tử nhặt về khắc chính mình mà.

Nàng ta không có cái mệnh kia nhưng lại thật sự coi mình là công chúa.”
Lý Thước cười tủm tỉm nói: “Đệ thấy đại ca bị khắc còn rất vui vẻ đó.”
“…… Đệ ngứa da hả?” Lý Vụ ném ánh mắt hình viên đạn ra.
Lý Thước an ủi nói: “Đại ca không ngại thì nghĩ tới chỗ tốt ấy, năm ba huynh đệ chúng ta mới vừa kết bái, huynh từng nói ngày sau phải làm việc lớn, phải cưới công chúa —— hiện giờ không phải cũng coi như hoàn thành một chuyện ư?”
“Đệ thật sự ngứa da ——” Lý Vụ nhặt que cời lửa đứng dậy nhưng Lý Thước đã như gắn bánh xe vào chân, nhanh chóng chạy vèo ra ngoài.
“Hôm nay đại ca bận rộn, đệ đệ đành phải đi trước.

Tới ngày đại hôn của huynh đệ sẽ lại tới!”
Lý Vụ ở trong phòng bếp ngây người một hồi mới dạo bước đi tới ngoài màn trúc che phòng ngủ và gọi: “Thẩm Châu Hi.”
Bên trong không có tiếng động truyền đến, hắn đã tập mãi thành quen nên lập tức vén màn trúc lên và đi vào phòng ngủ.

Quả nhiên quả dưa ngốc kia đang nằm trên giường rơi lệ một mình.
Lý Vụ thở dài, đi đến cuối giường và ngồi xuống.

Thẩm Châu Hi trở mình, quay lưng về phía hắn.
“Lão tử còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì?” Lý Vụ nói.
“Ngươi có cái gì mà khóc.”
“Ta lập tức phải cưới một cô công chúa đòi ngủ giường vàng, ngồi ghế vàng mà ta còn không được khóc sao?”
Thẩm Châu Hi nín khóc mỉm cười nói: “Ta đâu có muốn bàn ghế vàng hay giường vàng đâu.”
“Ta còn phải đa tạ ngươi chắc?” Lý Vụ nói: “Ngươi ngồi dậy đi ta có chuyện muốn nói.”
“Ta không ngồi dậy.” Thẩm Châu Hi nổi giận nói.
“Ngồi dậy mau.” Lý Vụ lôi kéo cánh tay nàng sau đó dễ dàng kéo nàng dậy.
Lý Vụ nhìn nàng, nhưng nàng vẫn không thèm nhìn hắn.

Đôi mắt hạnh trong trẻo kia bị nước mắt gột rửa, hàng mi dài còn vương bọt nước nhu nhược đáng thương.

Mỗi lần chớp mắt ánh nước sẽ lập lòe, rung động lòng người, lộng lẫy rực rỡ.

Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, khi ấy nàng bị nhốt trong tủ sách, mắt rưng rưng kinh hoảng nhìn hắn.

Khi ấy hắn có cảm giác mình là thứ duy nhất nàng có thể bám vào và nếu rời khỏi hắn thì nàng sẽ không thể sống nổi vậy.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu rõ quả dưa ngốc này quả thực không thể sống được trong thế giới tàn khốc này nếu rời xa hắn.

Lúc trước nàng làm sao mà sống được vậy? Vì sao trên người nàng không hề dính chút bụi trần nào thế này?
Lý Vụ nói: “Ngươi muốn cái gì ta đều sẽ cho ngươi.

Nhưng không phải hiện tại.”
Thẩm Châu Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, nức nở nói: “Vậy đến khi nào?”
Kỳ thật Thẩm Châu Hi đã không còn quá luyến tiếc mấy thứ kia nữa.

Cho dù có tốt thì chúng cũng làm sao so được với hoàng cung của nàng? Nàng thương tâm đơn giản là vì cảm thấy Lý Vụ không cho nàng mặt mũi, mở miệng đã từ chối, nói chuyện cũng không tính toán.

Những chủ tiệm kia sẽ nghĩ gì về nàng đây?
Nhưng lúc này ngẫm lại quả thực nàng chỉ lo xem chất liệu và kiểu dáng, đến giá cũng không thèm hỏi đã mua nhiều như thế.

Người đài thọ cho nàng lúc này đã không phải là Phó Huyền Mạc mà là một kẻ chân đất bình thường nhất thế nên sao nàng có thể hy vọng xa vời hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của một cô công chúa như nàng chứ?
Huống chi tuy Lý Vụ không thể cho nàng mọi thứ nàng muốn nhưng hắn cũng cho nàng những thứ trước kia chưa từng có.
Lúc rơi lệ còn có người an ủi, chuyện thế này trước kia nàng chưa từng dám mơ.

Hóa ra khi mình khổ sở có người chịu dỗ dành thì những khó chịu trong lòng lại dễ dàng tiêu tan như thế.
“Không lâu nữa đâu.” Lý Vụ dùng giọng điệu không chút nghi ngờ nói: “Người khác có ngươi đều sẽ có.

Ngươi có tin ta không?”
Thẩm Châu Hi nhìn hắn.

Người này có đôi mắt có thần và sức thuyết phục lớn nhất nàng từng thấy.

Loại ánh mắt này sao lại xuất hiện trên người một kẻ chân đất chứ?
Có lẽ hắn sẽ có chút thành tựu, nhưng rốt cuộc có thể thế nào? Thành tựu của hắn ở trước mặt người thân của nàng, thậm chí Phó Huyền Mạc căn bản đều không đáng nhắc tới.

Bất kể hắn đuổi theo thế nào thì xuất thân này đã là cực hạn của đời hắn.

Cái nàng muốn hắn căn bản không cho được.
Nhưng Thẩm Châu Hi vẫn gật gật đầu, nhịn không được cười nói: “…… Ta tin ngươi.”
“Còn nữa……” Lý Vụ nói đến một nửa là ngừng.
“Còn cái gì?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc mà trợn tròn mắt.
“Còn nữa, ngươi đừng trốn khóc một mình.

Có chuyện gì ngươi nói cho ta, nếu có thể ta sẽ giải quyết, nếu không thể ta sẽ nghĩ cách.”
Thẩm Châu Hi sửng sốt, không tự chủ được hỏi: “Vì sao?”
Hắn duỗi tay che mắt nàng, phía trước đột nhiên tối đi, ánh mắt nàng trở nên mơ hồ.

Lý Vụ bất đắc dĩ nói: “…… Thật đúng là quả dưa ngốc.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.