Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 25: Chương 25




Thẩm Châu Hi ngồi trước bàn lột vỏ sơn trà ném vào đĩa gốm đựng hoa.

Qua hai ngày đám hoa trắng tuy vẫn giữ màu nhưng đã mất đi độ tươi sáng.

Vỏ sơn trà màu vàng rơi trên đó giống như tuyết trắng bọc lấy một mảnh lông chồn vàng.
Nàng vừa ăn vừa cảm thụ gió mát lùa vào nhà chính.

Theo gió mát, tháng tư cũng đến gần.

Hiện tại Thái Tử đang ở đâu, đã thu phục non sông, giúp đỡ hoàn thành nghiệp lớn của Đại Yến tới đâu rồi?
Phó Huyền Mạc tìm không thấy nàng liệu có từ bỏ không?
Phản quân đánh vào kinh thành có hủy hoại hoàng lăng, tàn sát bá tánh không?
Nàng là người trong cuộc lại không có bao nhiêu cảm giác chân thật.

Ngư Đầu trấn hòa bình thanh tịnh cùng kinh thành gió lửa liên miên giống như hai thế giới.

Có đôi khi nàng không nhịn được hoài nghi mình còn có thể trở lại thế giới kia không?
“Ngươi ngẩn người làm gì?” Lý Vụ ngồi dậy, vừa đi ra ngoài cửa vừa quay đầu nhìn nàng.
Lúc này Thẩm Châu Hi mới nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đập cửa.
“Đại ca! Thẩm muội muội!” Lý Thước ở ngoài cửa gọi.
Thẩm Châu Hi vội đứng dậy đón, sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới cái đĩa đựng vỏ trên bàn thế là nàng mang đĩa tới hậu viện đổ rác, rửa sạch rồi mới vào nhà chính.
Lý Thước và Lý Côn đã vào sân.

Tên tham ăn kia mắt sắc, vừa liếc một cái đã nhìn thấy trái cây trên bàn.

Hắn không hề do dự bước về phía sơn trà và tang châm.


Lý Thước thì đứng dưới mái hiên cầm một gói lá sen bao nói với Thẩm Châu Hi:
“Thẩm muội muội, ta mang theo hai cân thịt bò tới.

Đêm nay ta sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người.”
Thẩm Châu Hi giật mình hỏi: “Không phải quan phủ cấm giết bò sao?”
Lý Thước cũng giật mình như nàng: “Tuy là nói thế nhưng trời cao hoàng đế xa, ngoài kinh đô và vùng lân cận thì có ai không ăn thịt bò đâu?”
Tâm tình của Thẩm Châu Hi thật phức tạp: Hóa ra lệnh của phụ hoàng lại được bá tánh và quan viên thực thi thế này đây.

Đến lệnh cấm giết bò mà bọn họ còn có lệ vậy những chính sách khác của phụ hoàng có thể đi tới đâu chứ?
“Mua màn thầu chưa?” Lý Vụ đón lấy gói lá sen trong tay Lý Thước rồi hỏi.
“Đại ca muốn ăn màn thầu sao?”
Lý Vụ sờ sờ bụng: “…… Đói bụng.”
“Cũng không xa lắm, để đệ đi mua ba cân màn thầu về.” Lý Thước nói.
“Nhớ mua bánh khoai sọ!” Lý Côn phun một mảnh vỏ sơn trà lên bàn.
Thẩm Châu Hi thấy vậy thì trong lòng run lên, nàng chạy tới trước bàn đặt cái đĩa gốm trước mặt hắn nói: “Ném rác vào đây.”
“Vì sao?”
“Không ném ở trong đĩa thì ngươi sẽ không có bánh khoai sọ ăn!”
“…… Đồ heo heo lắm mồm.” Lý Côn xì một tiếng khinh miệt nhưng vẫn bỏ vỏ sơn trà vào đĩa.
Lý Thước đi không bao lâu thì thợ mộc mang gia cụ Thẩm Châu Hi đặt làm tới.

Ông ta để hai đứa học trò đưa đồ đến, còn có một cái tủ sách và cái giường mới mà nàng mong mãi.
Sau khi trả lại đống đồ gỗ sưa kia thì gia cụ tự nhiên không được tốt như trước nhưng Thẩm Châu Hi ngồi trên cái giường mới vẫn cảm thấy rất mỹ mãn.

Ít nhất cái giường mới này vừa rộng vừa chắc, sẽ không vì xoay người mà vang lên tiếng kẽo kẹt.

Vật liệu tuy không phải tốt nhất nhưng cũng coi như tạm được.

Cái bàn vuông mới mang tới kia cũng sáng loáng như được sơn, chứng minh người thợ này tay nghề vô cùng tốt, làm mộc và sơn đều điêu luyện.

Nói tóm lại tuy không phải cực kỳ vừa lòng nhưng cũng tạm vừa lòng.
Nàng đặc biệt yêu thích cái bàn, không chỉ đuổi Lý Côn ra ngoài viện ăn sơn trà và tang châm, nàng còn lấy một cái bút mình trộm giấu trong gối đầu từ lâu ra.
Lâu lắm không đề bút viết chữ khiến lòng nàng ngứa ngáy, vì thế nàng rót một bát nước trong, dùng ngòi bút chấm nước sau đó viết lên bàn một áng《 đêm lặng nghĩ 》.
Viết xong chữ cuối cùng thì chữ đầu tiên đã khô và biến mất.

Nàng nhìn áng thơ nhớ cố hương này rồi không nhịn được đau xót.
“Bút này ở đâu ra?” Lý Vụ ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi cố nén ưu sầu, ra vẻ thoải mái nhét bút lông cừu vào tay Lý Vụ nói: “Lúc ngươi trả lại giấy và bút mực ta đã lén giấu một cái bút.” Dưới ánh mắt trừng trừng của Lý Vụ, Thẩm Châu Hi nói: “Vì giúp ngươi luyện chữ ta mới giữ lại, ngươi cũng đâu thể dùng nhánh cây viết chữ cả đời đúng không?”
Lúc này Lý Vụ mới giãn lông mày: “Ngươi nói một tiếng là được, tên gian thương kia cứ nói ta thiếu hắn một cái bút, lão tử còn tưởng hắn lừa lão tử nữa.”
“Là ta nghĩ không chu đáo.” Thẩm Châu Hi biết nghe lời phải, sau đó cổ vũ nhìn hắn nói: “Thiên Tự Văn ngươi học được bao nhiêu rồi? Viết thử xem.”
“Được bao nhiêu?” Lý Vụ nhếch khóe miệng, khinh thường cười nói: “Ngươi tùy tiện kiểm tra xem, nếu sai một chữ ta cho ngươi một lượng bạc.”
Thẩm Châu Hi không tin chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hắn đã có thể từ thất học chuyển thành tiến sĩ Thiên Tự Văn vì thế thuận miệng nói: “Ngươi thử viết ba chữ Thiên Tự Văn xem nào.”
Lý Vụ đề bút viết ngay, ba chữ Thiên Tự Văn tuy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tốt xấu gì thì nét bút vẫn chính xác, kết cấu chính xác, không nhiều không ít một nét nào.
Thẩm Châu Hi không tin vì thế vội kiểm tra tiếp: “Ái dục lê đầu.”
Lý Vụ chấm nước tiếp tục viết lên bàn.

Viết đến chữ ‘lệ’ hắn ngừng một lát, Thẩm Châu Hi vừa định cười hắn nói mạnh miệng thì hắn đã viết xong mấy nét bút sau.
Thẩm Châu Hi trừng mắt nhìn vẫn không phát hiện ra sai lầm gì.
Lý Vụ càng thêm đắc ý, cà lơ phất phơ bắt chéo chân hỏi: “Nói đi, còn cái gì nữa?”
“Lâm thâm lí mỏng.”
Viết đúng rồi.
“Tựa lan hinh.”
Vẫn đúng rồi.
Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà nhìn hắn: “Nhạc thù đắt rẻ sang hèn phía sau là cái gì?”
Từ nghe viết biến thành đối đáp, Lý Vụ không chút do dự: “Lễ đừng tôn ti.”
“Tiết nghĩa liêm lui?”
“Nghiêng ngửa phỉ mệt.”

Thẩm Châu Hi liên tiếp hỏi năm câu, Lý Vụ đều đáp trôi chảy.
Càng hỏi cái đuôi của Lý Vụ càng vểnh lên trời.

Thẩm Châu Hi nén kinh ngạc trong lòng, chỉ đành khụ một tiếng nói: “…… Trẻ nhỏ dễ dạy, tuy ngươi không có thiên phú gì nhưng chỉ cần nỗ lực vẫn có thể cần cù bù thông minh.”
“Lão tử còn không có thiên phú?” Lý Vụ không vui hỏi.
“Còn phải xem ngươi so với ai,” Thẩm Châu Hi nói: “Nếu so với thiên hạ đệ nhất công tử thì ngươi không thể tính là thông minh.

Ngươi viết chính tả toàn bộ Thiên Tự Văn cho ta xem nào.”
Lý Vụ vừa viết vừa hỏi: “Thiên hạ đệ nhất công tử là tên khốn nào thế?”
Trên đời sao lại có kẻ thô tục nhường này chứ? Thẩm Châu Hi nhịn một câu châm chọc, chỉ nói: “Thiên hạ đệ nhất công tử là con trai của đương triều thừa tướng, năm tuổi hắn đã đánh được đàn, bảy tuổi có thể làm thơ, mười tuổi đã đọc xong chư tử bách gia.

Hắn tuổi nhỏ đã người gặp người thích, danh tiếng lan xa, người như thế mới gọi là kinh tài tuyệt diễm.”
Lý Vụ tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn nàng một cái rồi hỏi: “Ngươi tận mắt nhìn thấy hắn năm tuổi gảy đàn, bảy tuổi làm thơ, mười tuổi đọc xong chư tử bách gia hả?”
“…… Cái đó… thì không.”
“Đúng là quả dưa ngốc, nghe cái gì cũng tin.

Vương quả phụ ở đầu Ngư Đầu huyện còn tự khoe mình là đệ nhất mỹ nhân trong thôn kia kìa, mà nàng ta thì mặt rỗ nhằng nhịt, ai tin kẻ đó đúng là xúi quẩy.” Lý Vụ khinh thường mà nhếch khóe miệng, bút lông cừu phiết trên bàn một cái rồi hắn mới lại nói: “Trên đời không có người nào hoàn mỹ không tì vết, nếu có thì hoặc là tin vịt, hoặc là ngụy trang.”
Thẩm Châu Hi nói: “Ngươi đang ghen ghét với người ta.”
“Ta ghen ghét với hắn làm gì? Hắn là tên khốn phương nào, lão tử còn không biết hắn đâu.” Lý Vụ nhíu mày: “Ngươi vì hắn nói nhiều lời hay như thế có phải vì ngươi thích hắn không?”
“Ngươi nói bậy gì đó.” Thẩm Châu Hi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình nói quá nhiều vì thế nàng vội lôi tấm chắn ra nói: “Phó Huyền…… Phó công tử là phò mã của Việt Quốc công chúa, ta đương nhiên phải vì hắn mà nói chuyện.”
Lý Vụ bán tín bán nghi mà nhìn nàng.
Thẩm Châu Hi vì muốn dời lực chú ý của hắn nên đã giành trước mà làm khó dễ nói: “Chữ của ngươi quá khó coi, nếu còn luyện thế này thì ngươi vĩnh viễn cũng không viết ra chữ cho ra hồn đâu.”
“Vậy phải luyện thế nào?” Lý Vụ nhìn đống chữ trên bàn lúc này đã khô một nửa.
“Chữ muốn viết đẹp thì cổ tay nhất định phải ổn.” Thẩm Châu Hi nói: “Nếu muốn cổ tay ổn định thì lúc luyện chữ phải đeo bao cát lên tay như thế mới luyện được sức.”
“Ngươi đang lừa lão tử hả?” Vẻ mặt Lý Vụ hoài nghi nói: “Những thư sinh nghèo trói gà không chặt kia làm gì có chuyện treo bao cát lên tay?”
“Cho nên bọn họ mới là thư sinh nghèo, nếu thật sự khổ luyện thì bọn họ đã sớm thăng chức rất nhanh.”
Thẩm Châu Hi trợn mắt nói dối, càng nói càng lưu loát, cũng không biết có phải vì ở chung lâu với tên Lý Vụ da mặt còn dày hơn tường thành này hay không mà da mặt của nàng cũng càng ngày càng có xu thế dày lên.

“Ngươi không tin thì thôi, dù sao ta cũng biết Phó công tử, còn có các hoàng tử trong cung khi luyện chữ đều cột bao cát lên tay.”
“Ngươi nói bừa, lão tử sẽ không tin.” Lý Vụ cúi đầu tiếp tục viết chữ.
Thẩm Châu Hi cầm lấy một quả tang châm mà cái tên Lý Côn kia không thèm ăn bỏ vào miệng.
“…… Bao nhiêu cân?” Lý Vụ đột nhiên hỏi.

Thẩm Châu Hi thiếu chút nữa bị sặc tang châm.
“Cái gì……”
“Bọn họ cột bao cát bao nhiêu cân?” Lý Vụ ngẩng đầu lên hỏi.
Thẩm Châu Hi: “…… Ba, ba cân?”
……
Vào lúc chạng vạng đồ ăn trên bàn cực kỳ phong phú.
Lý Thước thể hiện tay nghề bưng lên một âu thịt bò hầm mùi hương thơm nức, ngoài ra còn có một chậu màn thầu mềm xốp trắng tinh.

Mọi người bao gồm cả Thẩm Châu Hi đều uống một chén nước ô mai thế nên lúc Lý Côn hạ đũa xuống thì một âu thịt bò hầm đã sạch bách.

Ba cân màn thầu chỉ còn lại chút vỏ vụn cũng bị Lý Côn đỏ vào âu thịt bò vét nước sốt ăn sạch sẽ.
Rượu đủ cơm no rồi anh em họ Lý lại chạy tới hậu viện thần bí thì thầm cái gì đó.

Thẩm Châu Hi có lòng muốn nghe lén, chỉ tiếc không ít người đúng lúc này mang đồ tới nên nàng vội đến chân không chạm đất, chỉ có thể từ bỏ.
Trong hậu viện rộng rãi ba anh em họ Lý ngồi xổm trước cửa nhà tắm mới xây, mặt ai cũng nghiêm trọng.
“Đến cả đám ăn chơi trác táng trong kinh cũng chịu được khổ luyện này thì chúng ta không thể kiêu ngạo tự mãn được.” Lý Vụ nói.
“Đại ca nói rất có lý, nếu đến đám ăn chơi trác táng trong kinh chúng ta cũng không so được thì còn nói gì tới chuyện trở nên nổi bật?” Lý Thước gật đầu tán đồng.
“Đến đám giá áo túi cơm kia còn có thể đeo ba cân thì chẳng lẽ lão tử còn không đeo được 10 cân, 20 cân ư?” Lý Vụ nói.
“Tiềm lực của đại ca như sông lớn, chảy mãi không ngừng, như thác nước trên cửu thiên cuồn cuộn.” Lý Thước vuốt mông ngựa thuần thục nói: “Đương nhiên là mang nổi.”
“Ta chẳng những đeo ở tay, mà trên đùi cũng đeo.

Lý Côn và ta giống nhau, trừ lúc ngủ thì không được bỏ ra.” Lý Vụ trầm mặt nói: “Còn đệ ——”
“Đại ca!” Lý Thước bị dọa trắng mặt: “Tiểu đệ không có cái phúc ấy đâu!”
“Trước kia ta cũng không miễn cưỡng đệ, nhưng hiện tại không được.

Nếu đệ còn không so được với đám ăn chơi trác táng, ăn no chờ chết trong kinh thì sau này ra ngoài lang bạt mất mặt là chuyện nhỏ, bỏ mạng là chuyện lớn.” Lý Vụ nói: “Ta cũng không bắt đệ buộc lên tay chân, đệ chỉ cần buộc chân là được.

Lúc gặp chuyện chạy nhanh một chút cho lão tử, đừng dừng lại phía sau làm tù binh……”
Lý Thước vẻ mặt đau khổ nói: “Không bằng đệ cột bao cát lên chân ngựa, …… đệ chạy thế nào cũng không bằng ngựa chạy đúng không?”
“Bảo đệ buộc thì đệ cứ buộc, chít chít oa oa cái gì.” Lý Vụ lập tức bác bỏ thỉnh cầu của Lý Thước: “Ta sẽ bất chợt kiểm tra tình huống luyện tập của đệ, luyện cho đàng hoàng vào, đừng để lão tử mất mặt.”
Lý Thước mang vẻ mặt đưa đám mà đồng ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.