Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 27: Chương 27




Chỉ chớp mắt đã tới mùng 5 tháng 4.
Thẩm Châu Hi được mấy phụ nhân giúp đỡ cứ thế ngây thơ mờ mịt mặc bộ áo cưới đỏ thẫm của Kim Ngân Lâu vào sau đó ngồi trên tấm đệm đỏ rực và tùy ý để bọn họ trùm khăn voan lên.
Áo cưới mặc lên người thì sợ hãi cũng theo đó leo lên người.

Dù nàng liên tục an ủi bản thân đây chỉ là kế sách tạm thời chứ không phải thành thân thực sự thì tâm tình của nàng vẫn hoảng loạn bất an như cũ.
Nàng càng sợ hãi hơn khi thấy tiếng hoan thanh tiếu ngữ truyền tới từ bên ngoài, giọng nói to lớn vang dội của Lý Vụ cũng trở nên xa lạ.
Nếu Lý Vụ lừa nàng thì sao? Giống như phụ hoàng lừa mẫu phi vậy.
Nếu Lý Vụ chỉ muốn lừa nàng thành thân cho nên mới hoa ngôn xảo ngữ, ngoan ngoãn phục tùng và đợi tiệc hôm nay tàn hắn sẽ lộ gương mặt thật thì sao?
Nếu hắn gây rối nhưng nàng lại không có thủ đoạn phản kháng thì sao?
Bi kịch của mẫu phi vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, kết cục của bà ta cho nàng thấy hôn nhân là việc đáng sợ thế nào.

Nếu có khả năng thì nàng tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không muốn thành thân với ai cả.
Nàng càng nghĩ càng sợ, nhịn không được duỗi tay vói vào gối đầu lấy ra một cái kéo rỉ sắt giấu trong tay áo to rộng.

Lúc này cảm giác của nàng mới khá hơn một chút.
Thẩm Châu Hi nhìn thoáng qua bên ngoài, bóng người đong đưa, tiếng cười không ngừng.

Nàng hy vọng tra tấn không tiếng động này sớm kết thúc nhưng đồng thời lại mong buổi tiệc có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
Trong tiểu viện bày đầy tiệc rượu, đến bãi đất trống ngoài rào tre cũng có bàn tiệc.
Lý Côn ôm cây hoa quế ngáy như sấm, mặt Lý Thước đỏ bừng như mới vừa vớt từ lò nướng ra.
Lý Vụ đi qua từng bàn tiệc mà chúc rượu, không biết hắn đã uống bao nhiêu mà hai má đỏ hồng, vạt áo hơi mở để hạ nhiệt.

Đến hình phượng thêu trên vai cũng như say nghiêng ngả.

Mắt hắn lúc này càng sáng láng và có thần thái hơn bình thường.
Trong tiếng xúi giục ồn ào của khách khứa Lý Vụ đi về phía tân phòng.
Tân nương của hắn đang an tĩnh ngồi trên giường chờ hắn.

Gương mặt Lý Vụ lúc này đỏ hơn cả cái lần hắn không biết gì mà uống một hơi sáu vò rượu mạnh.
“Chúc đại ca cùng chị dâu bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!” Lý Thước đoạt lấy một chén long nhãn trong tay hỉ bà rồi vẩy đầy.
Long nhãn tròn xoe cùng bách hợp dẹp dẹp liên tiếp rơi xuống, Lý Vụ duỗi tay che trên đầu Thẩm Châu Hi, để mặc long nhãn dội lên đầu mình, miệng hắn cười không khép lại được.

“Mau vén khăn cho tân nương tử đi!” Có người ồn ào nói.
Lý Vụ đón lấy một cây gậy ngọc như ý người khác đưa sau đó cẩn thận móc lấy góc khăn voan rồi chậm rãi kéo lên.
Dưới tấm khăn voan tươi đẹp bắt mắt là một khuôn mặt mèo hoa.


Trong phòng đột nhiên an tĩnh, tiếng cười phía sau lưng Lý Vụ đột nhiên không hẹn mà cùng ngừng lại.
Không khí ngừng trệ.
Sau đó là một khoảng yên tĩnh giằng co thật lâu, hoặc cũng có thể chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt.
Nụ cười trên mặt Lý Vụ biến mất.
“Khăn voan đã vén rồi, các ngươi còn xem cái gì? Xem lão tử vào động phòng hả?”
Lý Vụ đột nhiên nói lời này khiến mọi người đang ngây ngốc đột nhiên tỉnh mộng.

Bọn họ sôi nổi leo bậc thang mà xuống: “Đúng thế, đúng thế, việc còn lại để cho vợ chồng son, chúng ta ra ngoài uống rượu tiếp!”
“Lão Chu ngươi cũng đừng ở lại nữa! Xem hôm nay ta có uống lại ngươi không!”
Khách khứa lập tức giải tán, ai cũng ăn ý mà đi ra ngoài tiếp tục uống rượu.
Xưa nay Lý Thước vốn nói nhiều nhưng lần này lại không nói một lời, chỉ yên lặng đóng cửa phòng.

Trong phòng hiện tại chỉ có hai người Thẩm Châu Hi và Lý Vụ.
Thẩm Châu Hi biết biểu hiện của mình khiến Lý Vụ xấu mặt, nàng tức giận bản thân ở thời khắc mấu chốt lại rơi nước mắt.

Nàng cũng sợ mùi rượu trên người Lý Vụ, nói không chừng hắn sẽ ra tay đánh nàng.
Nhưng Lý Vụ chỉ xoay người rời khỏi phòng ngủ rồi đi ra nhà chính.
Thẩm Châu Hi cũng không biết mình nên may mắn hay thất vọng.

Nàng quá sợ hãi chuyện thành thân, chỉ cần nghĩ tới là cả người nàng đã cứng đờ, hô hấp khó khăn.

Nàng không thể nhịn được nước mắt khoảnh khắc khăn voan vén lên.

Hai chân nàng cũng phải cố mãi mới không chạy ra khỏi cửa.
Nhưng ngoại trừ bản thân thì có ai lý giải được thống khổ trong lòng nàng đâu?
Lý Vụ nhất định sẽ không để ý tới nàng.

Đây là do nàng làm sai, khiến hắn mất mặt trước bao người.

Người khác nói không chừng còn tưởng hắn đoạt dân nữ, nhưng Lý Vụ xưa nay chưa từng cường ép nàng.
Đúng vậy, Lý Vụ không hề bức nàng làm chuyện nàng không muốn.

Nhưng nàng quá sợ hãi, thực sự sợ.

Chỉ cần nghĩ tới vết xe đổ của phụ hoàng và mẫu phi là nàng đã sợ hãi việc thành thân, sợ hãi nam nhân.


Lúc trước rốt cuộc vì sao nàng lại đồng ý gả cho Lý Vụ chứ?
Nàng tình nguyện xuống tóc làm ni cô cơ mà! Hiện tại còn kịp không?
Thẩm Châu Hi cảm thấy bản thân tự đập hết thảy, vì thế không nhịn được ôm mặt khóc.
Tiếng cửa mở lại vang lên, tiếng bước chân quen thuộc quay trở lại.

Thẩm Châu Hi không hề ngẩng đầu mà nghe tiếng bước chân ngừng trước mặt.

Nàng muốn mở miệng xin lỗi nhưng lại chỉ có tiếng khóc phát ra.
Tiếng thở dài của Lý Vụ vang lên trên đỉnh đầu.

Tiếp theo một bàn tay to ấm áp nâng khuôn mặt toàn là nước mắt của nàng lên.
Lý Vụ ngồi xổm trước giường, bất đắc dĩ nhìn nàng, trong tay hắn là một cái khăn ướt sạch sẽ.

Hắn vụng về nhưng ôn nhu lau nước mắt và phấn trang điểm trên mặt cho nàng.
“Ngày đại hỉ mà ngươi khóc cái gì?” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi không trả lời được, nàng chỉ khóc, vừa khóc vừa trốn tránh động tác của hắn.
Nàng thẹn trong lòng, không thể đón ý tốt của hắn được.
Lý Vụ lại đè nặng gáy không cho nàng trốn, vì thế nàng chỉ có thể bị động để hắn dùng khăn mặt lau cho mình.
“…… Ngươi không giận ta sao?” Thẩm Châu Hi vất vả lắm mới nức nở nói được một câu này.
Lý Vụ xoa loạn trên mặt nàng, tranh thủ lúc rảnh tay liếc nàng một cái nói: “Lão tử tức chết rồi.”
“Vậy vì sao ngươi không mắng ta?” Thẩm Châu Hi khóc nức nở hỏi: “Ngươi không đánh ta sao?”
“Ngoại trừ lúc trên giường còn lại ta không đánh nữ nhân.” Lý Vụ nói.
“…… Nhưng hiện tại đang ở trên giường mà?”
“Ngươi thật đúng là quả dưa ngốc.” Lý Vụ bỗng nhiên duỗi tay, nhanh chóng búng lên trán nàng nói: “Đánh rồi đó, ngươi vừa lòng chưa?”
Thẩm Châu Hi mờ mịt ngồi trên giường hít hít cái mũi.
Cái này mà cũng là đánh sao? Ngón cái và ngón trỏ của hắn chẳng qua búng nhẹ lên trán nàng một cái, còn không đau bằng mẫu phi đánh nàng đâu.
“Ngươi thật sự không tức giận sao?” Thẩm Châu Hi lại hỏi.
“Ta tức giận thì thế nào? Ngươi muốn bồi thường cho ta thế nào đây?” Lý Vụ liếc nàng một cái.
Thẩm Châu Hi trầm mặc một hồi mới buồn bực nói: “Chờ ta tìm được a huynh ta sẽ để huynh ấy cho ngươi rất nhiều tiền.”
“Lão tử đâu có thiếu tiền.”
“Vậy ngươi thiếu cái gì?”
“Trước kia thiếu một nữ nhân,” Lý Vụ nói: “Hiện tại không thiếu.”

“Nhưng ta đã phá……” Thẩm Châu Hi lại rưng rưng: “Ta làm ngươi mất mặt.”
Lý Vụ nhíu mày nói: “Đừng tự dát vàng lên mặt nữa, không phải ngươi chỉ rớt vài giọt nước mắt thôi sao, mặt mũi lão tử sao mà mất được?”
“Ngươi thật sự không tức giận sao?” Thẩm Châu Hi nức nở hỏi.
“Sao ngươi cứ chít chít oa oa cùng một câu này thế?” Lý Vụ nói: “Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?”
Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, mới vừa rồi đã khóc một hồi nên hiện tại nàng chẳng muốn ăn cái gì.
“Ngươi uống say sao? Có uống canh giải rượu không?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Ngươi biết làm à?”
“…… Không.”
“Vậy ngươi hỏi cái rắm.”
Thẩm Châu Hi hé miệng, mắt lại đỏ lên.

Lý Vụ rất là đau đầu, tay cầm khăn ấn lên mắt nàng rồi vội nói: “Tổ tông của ta, khắc tinh của ta, ngươi đừng khóc nữa ——”
Khăn mặt lại lau loạn lên trên mặt nàng, vài lần khiến nàng suýt thì nghẹt thở.

Lúc này Thẩm Châu Hi mới mơ hồ nói: “…… Ai bảo ngươi đánh rắm.”
“Ta mang ngươi đi một chỗ ngươi có đi không?”
“Chỗ nào?”
……
Thẩm Châu Hi không nghĩ tới đời này mình sẽ có cơ hội mặc áo cưới hai lần.

Cũng không nghĩ trong đêm động phòng nàng sẽ mặc váy cưới cùng tân lang trốn đi trong đêm.
Lý Vụ đỡ cánh tay của nàng giúp nàng nhảy ra khỏi rào tre của hậu viện.

Hai người đi trong bóng đêm, càng lúc càng xa, khách khứa ở tiền viện không hề biết gì.
Chỗ Lý Vụ mang nàng tới là một căn phòng mục nát đã lâu không sửa chữa.

Căn phòng rách nát kia bằng cái phòng ngủ của nàng bây giờ, tường đất đã đổ hơn phân nửa, mặt đất cũng có ngói vỡ rơi xuống cùng với cỏ tranh mục nát bị gió hong khô.

Gió lạnh từ nóc nhà thủng lỗ chỗ ào ào thổi tới.

Đây là một căn nhà rách đến khất cái cũng không thèm tới.
Lý Vụ mang theo nàng tiếp tục đi về phía trước, ở một chỗ cách căn phòng rách kia chừng nửa dặm là một mảnh rào chắn bằng gỗ đã sụp nhiều chỗ.

Đống rào gỗ phần lớn đã mục ruỗng đổ xiêu vẹo, cái bị gãy nửa, cái bị vùi trong đất.

Một cây đại thụ cành lá tươi tốt đứng lặng bên cạnh rào chắn, che mưa che gió cho mảnh đất hoang phế này.
Bỏ qua cảnh tượng hoang vắng nơi này Thẩm Châu Hi vẫn đột nhiên sinh ra cảm khái năm tháng vô tình.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì Lý Vụ đã leo lên cái cây to kia, hắn giẫm lên thân cây to lớn, hai ba bước đã trèo lên cành cây rậm rạp bên trên.
Hắn dịch qua một chút sau đó cúi đầu vươn tay nói với nàng: “Đi lên.”
“Ta lên thế nào?” Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm.

“Trèo lên giống ta ấy.” Lý Vụ nói: “Ta kéo ngươi.”
“Ta không trèo được đâu!” Thẩm Châu Hi hoảng loạn lắc đầu liên tục.
Lý Vụ lại vẫn vươn tay không có ý rụt lại: “Ngươi không thử thì sao biết mình không làm được?” Hắn nói.
Nàng không cần thử cũng biết không được!
Có danh môn khuê tú nào mặc váy cưới tầng tầng đi trèo cây không?
Nhưng Lý Vụ vẫn luôn nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh kiên nhẫn, bàn tay duỗi ra cũng không hề thu lại.
Hắn kiên nhẫn chờ nàng.
Thẩm Châu Hi đã quên mất cảm giác được một người chờ mong là thế nào.

Nàng không nghĩ tới đời này còn được một kẻ quê mùa thế này chờ mong.
Mà nàng thế nhưng cũng muốn đáp lại chờ mong của hắn.
Bàn tay giấu trong tay áo to rộng của nàng giật giật.

Nàng nhìn cái tay vươn ra giữa không trung, bất kể nhìn thế nào thì cái tay kia cũng không có ý thu hồi.
Lòng nàng do dự, nhưng cảm giác ấy dần nhạt đi.
Nàng vươn tay.
Lý Vụ cong khóe miệng, bàn tay vốn vững vàng duỗi ra lúc này bỗng nhiên hoạt động.

Hắn cầm tay Thẩm Châu Hi kéo cả người nàng lên trên.

Thẩm Châu Hi hét lên một tiếng, hai chân theo bản năng giẫm lên thân cây.

Đợi nàng lên được rồi, dưới sự trợ giúp của Lý Vụ nàng luống cuống tay chân đứng trên một nhánh cây to rộng.
Lý Vụ để nàng bám vào thân cây, còn mình thì dần trèo lên.

Mỗi khi lên được một bước hắn lại quay người kéo nàng lên theo.

Áo cưới của hắn vẫn mãi lắc lư trước mặt nàng, hắn chưa từng để nàng bị tụt lại phía sau.

Hai người giống như song song mà đi, nàng vĩnh viễn theo kịp bước chân hắn.
Rốt cuộc, hai người đều đã trèo được lên ngọn cây.
Thẩm Châu Hi ngồi trên nhánh cây thô to, phía sau lưng đổ mồ hôi ẩm ướt.

Một cơn gió đêm mát lạnh thổi tới, vài sợi tóc bị xõa tung trong lúc trèo cây lúc này bay múa trước mặt nàng.

Nàng thấy trời đất lúc này hoàn toàn thay đổi khi nhìn từ trên cây, ngực vì thế mà kích động tới độ không nói được một lời.
Lý Vụ cũng không nói chuyện, hai người lẳng lặng nhìn bóng đêm vô tận.
“Chỗ này là nơi ta lớn lên.” Sau một lúc hắn mới nói.
“Ở căn nhà kia sao?” Thẩm Châu Hi quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Dưới tàng cây này.” Lý Vụ nói: “Ở chuồng vịt này.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.