Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 270: Chương 270




Ba ngày sau Lý Vụ cùng nữ tộc trưởng lại ngồi xuống đàm phán.
“Thế nào, các người nghĩ kỹ chưa?” Lý Vụ cong chân, bộ dạng cà lơ phất phơ nói, “Muốn giao dịch với ta hay người tiếp theo đây?”
Nữ tộc trưởng mở miệng nói cái gì đó, Đông Mĩ Tễ thì phiên dịch lại: “Giao dịch với ngươi, có thể.

Ba năm, có thể.

Nhưng chúng ta cũng có, yêu cầu.”
“Nói.” Thoạt nhìn Lý Vụ có vẻ đã đoán được nên thoải mái rung rung chân, bộ dạng lưu manh kia bị Thẩm Châu Hi ở bên cạnh lặng lẽ đè lại.
Hắn thấy nàng nhíu mày thì ngượng ngùng hạ chân xuống.
Nữ tộc trưởng lại nói gì đó khiến Đông Mĩ Tễ lộ ra giật mình.

Một lát sau hắn do dự nói lại cho Lý Vụ: “Mẹ ta nói, các ngươi hỗ trợ, đánh Kỳ Nhất Thân.”
“Không được.” Lý Vụ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, “Chuyện giữa hai bộ lạc của các ngươi ta mặc kệ —— muốn ta quản cũng được nhưng ba năm biến thành mãi mãi, như thế ta sẽ đánh đám người kia phải tâm phục khẩu phục.”
“Không thể.” Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại lời nữ tộc trưởng, “Chỉ có thể, ba năm.”
“Ta cũng không thể.” Lý Vụ quả quyết nói, “Đừng mong chiếm lợi của lão tử.”
Đông Mĩ Tễ nhìn về phía nữ tộc trưởng và chờ phiên dịch lại lời bà ta.

Nữ tộc trưởng thì yên lặng nhìn Lý Vụ còn hắn cũng không hề né tránh nhìn bà ta.

Sau một lúc lâu bà ta mới mở miệng gọi: “Lý Vụ.”
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng trợn mắt.
Không đúng, chính xác là toàn bộ những người có thể hiểu tiếng Đại Yến của Thanh Phượng quân đều trợn mắt.
“Ngươi có lý do phải giúp chúng ta.” Nữ tộc trưởng chậm rãi nói.
Không những bà ta có thể nói tiếng Đại Yến mà lời này còn tiêu chuẩn và hoàn chỉnh hơn Đông Mĩ Tễ nhiều.
Tên nhóc kia ngây ra như phỗng mà nhìn mẹ hắn.
Lý Vụ thì biến sắc, ánh mắt hắn mang cảnh giác và hồ nghi nhìn bà ta một lượt, “Sao ngươi lại nói được tiếng của chúng ta?”
“Người cùng ngươi tới đây dạy ta rất nhiều.” Nữ tộc trưởng nói.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn Lý Vụ.
Lý Vụ thì lập tức nghĩ tới gần 200 binh lính cùng hắn rơi xuống vực.
“Bọn họ còn sống ư?!” Hắn khó có thể nén kích động trong lòng mà hỏi luôn.
Ngày đó sau khi hắn tỉnh lại từng mất rất nhiều ngày tìm kiếm những người cùng rơi xuống vực với mình.

Nhưng mỗi lần hắn đều bất lực trở về.

Lý Vụ chỉ có thể tin rằng mình là người duy nhất mạng lớn nên không chết sau khi rơi xuống vực.

Hiện tại bỗng nhiên biết những người khác còn sống nên hắn kích động cũng là bình thường.
“Người của ngươi,” nữ tộc trưởng nói, “Ta có 22, còn lại đều ở chỗ Kỳ Nhất Thân.”
“Sao bà không nói sớm!” Lý Vụ giận tím mặt, “Trả người cho lão tử, bằng không ta sẽ đánh luôn cả hai bộ lạc các ngươi!”
“Phía trước ta mượn, hiện tại có thể trả cho ngươi.” Nữ tộc trưởng nói, “Chỉ cần ngươi giúp chúng ta đánh bại Kỳ Nhất Thân.”
“Ngươi không nói lão tử cũng muốn cứu anh em của ta về!” Lý Vụ mắng.
Chuyện hai bên liên hợp với nhau tấn công Kỳ Nhất Thân cứ thế được thương định.

Trước khi phái binh lính đi đánh nhau Lý Vụ yêu cầu Nhung tộc trả lại 22 binh sĩ.

Thẩm Châu Hi vốn cho rằng hai bên sẽ lại cãi nhau một hồi mới xong nhưng không nghĩ nữ tộc trưởng lại sảng khoái đồng ý yêu cầu này.
Chỉ chốc lát sau 22 nam tử được đưa tới.

Dù bọn họ mặc da thú nhưng vẫn mang bộ dạng của người Đại Yến.

Bọn họ vừa thấy Lý Vụ và Thẩm Châu Hi cùng một đám người Đại Yến ở trong lều tranh thì vẻ thản nhiên ban đầu biến thành hổ thẹn.

Cả đám vội che thân trên trần trụi của mình.
“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải mới mất mặt một hai ngày, đừng có làm bộ tịch khiến ta ghê tởm đi!” Lý Vụ tức giận mắng, “Lúc trước ta ở trong thôn xóm sao không thấy các ngươi liên hệ với ta?!”
Một người trong đó tủi thân nói: “Không phải chúng ta không muốn liên hệ với tướng quân mà bọn họ canh giữ không cho chúng ta có cơ hội mật báo với tướng quân……”
Lý Vụ hùng hổ mắng một lúc, cuối cùng để mấy kẻ này vội chạy về doanh địa ở bờ sông thay quần áo.
“Tới lượt ngươi thực hiện hứa hẹn.” Nữ tộc trưởng nói.
“Lão tử còn lừa bà chắc?” Lý Vụ không kiên nhẫn nói, “Đám Kỳ Nhất Thân kia ở đâu? Mau kể rõ tình huống của bọn họ cho ta nghe ——”
Bàn đàm phán biến thành nơi họp quân nghị.
Thẩm Châu Hi nửa hiểu nửa không mà nghe bọn họ nói chuyện.

Mới vừa thăm dò xong tình huống của Kỳ Nhất Thân, còn chưa biết phải đánh bại những kẻ rất cảnh giác kia bằng cách nào thế mà Lý Vụ đã đập bàn nói: “Lòng ta hiểu rõ —— trước khi mặt trời mọc ngày mai ngươi đưa người của ngươi tới bờ sông, chúng ta hội hợp rồi sẽ cùng nhau xuất phát.”
“Ngươi muốn đánh như thế nào?” Nữ tộc trưởng hỏi.
“Ngày mai ngươi sẽ biết.” Lý Vụ nửa che nửa lộ nói, “Trước khi xuất binh ta không thể nói ra việc này cho bất kỳ ai, miễn cho tin tức lọt ra và kẻ địch biết được.”
“Được.” Nữ tộc trưởng gật gật đầu.
Sau khi ấn định thời gian xuất binh hai bên tự dẹp đường trở về chỗ mình.

Trước khi đi Lý Vụ làm mặt quỷ với Đông Mĩ Tễ, lại dùng ánh mắt ý bảo “Gà đệ, cùng tới xây dựng sự nghiệp đi”.

Nữ tộc trưởng chú ý tới ánh mắt hắn và liếc nhìn Đông Mĩ Tễ một cái khiến tên kia sợ tới mức chạy trối chết.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng trở về doanh địa ở bờ sông.


Lý Vụ gọi 22 người kia tới, lúc này bọn họ đã mặc áo giáp da.

Cả đám ngồi họp bàn và định ra kế hoạch tấn công vào ngày hôm sau.
Thẩm Châu Hi hơi lo lắng nhưng Lý Vụ lại biểu hiện cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ thế nên lo lắng kia cũng tiêu tan một phần.
Sau khi Lý Vụ dỗ nàng đi ngủ thì hắn nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng mang theo đội quân 800 người có cả người của Nhung tộc lặng lẽ rời khỏi doanh địa.
Lúc Thẩm Châu Hi tỉnh lại vào sáng hôm sau thì Lý Vụ đã đại thắng trở về.

Kỳ Nhất Thân tuy xảo trá cảnh giác nhưng lạc hậu, vũ khí bằng đá và gỗ của bọn họ đâu thể nào địch lại kiếm sắt và áo giáp da của Thanh Phượng quân? Hơn nữa bọn người kia chỉ quen cách tác chiến của Nhung tộc, vì thế thắng lợi đối với Lý Vụ quả là dễ như trở bàn tay.
Nhung tộc không có truyền thống hành hạ tù binh đến chết.

Sau khi xác định nữ tộc trưởng của Nhung tộc muốn giữ người lại thế là Lý Vụ mang binh về doanh địa của mình.
Lúc nàng tỉnh lại thậm chí hắn đã kịp tắm xong, thay quần áo mới sạch sẽ.
Sau khi mặt trời lên cao Thanh Phượng quân dỡ bỏ doanh địa lâm thời, dưới sự dẫn dắt của Lý Vụ mọi người đi tới cửa ra thông với Thôn Thiên Động.
Dàn xếp xong việc trong tộc nữ tộc trưởng cũng đi vào cửa động đưa thuốc giải độc để bọn họ bình yên đi ra ngoài.

Dựa theo ước định, năm con voi đúng lúc tráng niên cùng quản tượng của Nhung tộc cũng gia nhập đội ngũ của Thanh Phượng quân.
Lý Vụ và Đông Mĩ Tễ trao đổi ánh mắt nhưng tên kia lại làm như không thấy.

Lý Vụ đã định đánh ngất hắn mang đi nhưng ngại mẹ hắn cứ nhìn chằm chằm bên này nên chỉ đành nén ý xấu xuống.
Thôi…… không mang được con trai tộc trưởng thì về sau tới mang cháu trai của tộc trưởng đi.

Dù sao hắn cũng muốn bắt cóc một người tới giúp hắn nuôi voi.
Lý Vụ tiếc nuối lắc lắc đầu rồi dắt tay Thẩm Châu Hi đi vào trong động.
Nhìn Thanh Phượng quân liên tiếp đi vào Thôn Thiên Động tối tăm thế là Đông Mĩ Tễ đứng ở cạnh tộc trưởng lộ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, người cũng ngây ra.

Chờ hắn hoàn hồn thì thấy mẹ mình đang nhìn mình không nói một lời.
“Mạ mạ……” Đông Mĩ Tễ cảm thấy chuyện mình muốn rời đi đúng là không tốt vì thế cúi đầu lộ thần sắc hổ thẹn.
Nhưng điều khiến hắn chấn động là mẹ hắn không hề tức giận hay phỉ nhổ suy nghĩ của hắn.
“Muốn đi thì đi.” Nữ tộc trưởng mang vẻ mặt bình tĩnh nói, “Đi xem hắn có tuân thủ lời hứa hay không, cũng xem bên ngoài có bộ dạng gì.

Sau đó ngươi mang theo những thứ tốt có thể khiến tộc nhân sống càng tốt hơn về đây……”
Đông Mĩ Tễ ngây ra, sau đó hắn cực kỳ vui mừng mà gật đầu thật mạnh đáp: “Vâng!”
Nữ tộc trưởng nhìn Đông Mĩ Tễ vung đôi chân to chạy như gió vào trong Thôn Thiên Động, sau đó bà ta ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh mà hít một hơi.


Cuối cùng bà ta xoay người quay về phía thôn xóm.
Người của Nhung tộc lục tục đuổi theo bà ta.
Thôn Thiên Động lại khôi phục bộ dạng khói độc lượn lờ.
……
Trong Thôn Thiên Động đen nhánh chỉ có tiếng bước chân của Thanh Phượng quân cùng tiếng nước nhỏ xuống.

Ngẫu nhiên sẽ có một giọt nước lạnh băng rơi xuống cổ người ta khiến họ phải run lên.

Năm con voi đi ở phía trước mở đường, trong bóng đêm thi thoảng sẽ vang lên tiếng huýt sáo ra hiệu lệnh của quản tượng.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ phía sau, Đông Mĩ Tễ chạy chân trần trên những vũng nước, tay múa may chạy tới.
“Chờ ta…… Cùng nhau! Xem chó!” Hắn sốt ruột hô lớn.
Có thể lừa…… không, mời được một quản tượng thế nên Lý Vụ đương nhiên cầu mà không được.

Hắn nhiệt tình mời Đông Mĩ Tễ ngồi lên con voi của hắn và Thẩm Châu Hi.
Nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, sau nửa canh giờ con đường hẹp dài kia dần rộng hơn.

Sau khi bọn họ bò qua một sườn núi nước chảy thì tầm nhìn lập tức trở nên rộng rãi, ánh sáng phía cuối đường khiến tinh thần người ta run lên.
Sau khi đi ra khỏi cửa động Thẩm Châu Hi nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài và suýt nữa đã khóc vì kích động!
Rốt cuộc nàng cũng ra ngoài rồi!
Voi vung cái vòi dài, Đông Mĩ Tễ thì vừa tò mò đánh giá núi rừng bốn phía không khác gì trong nhà, vừa dùng tiếng Đại Yến sứt sẹo hỏi: “Chúng ta, đi đâu?”
Thẩm Châu Hi nhìn về phía Lý Vụ.
“Tạm thời khó mà về Tương Dương, nếu không chúng ta về Kim Châu nhé?” Ngưu Vượng giục ngựa đi lên ngửa đầu hỏi Lý Vụ vẫn đang ngồi trên lưng voi, “Ở Kim Châu chúng ta có đất, có người, không cần nhìn sắc mặt triều đình.”
Lý Vụ trầm mặc thật lâu, cứ muốn nói lại thôi, ánh mắt thì nhìn Thẩm Châu Hi.

Nàng cũng đại khái hiểu hắn đang khó xử cái gì.
Cuối cùng hắn cũng không dài dòng mà chỉ thở dài nói: “…… Trước tiên rời khỏi đây đã rồi bàn tiếp.”
Tới đêm binh lính dựng một doanh địa tạm thời.
Thẩm Châu Hi nhắm mắt nhưng mãi không thể ngủ được, trong lòng nghĩ rất nhiều.

Dung mạo hiền từ và hung bạo của phụ hoàng hiện ra trong đầu nàng.

Khi thì ông ta là người cha hiền từ đặt nàng ngồi trên đầu gối nghe báo cáo và quyết định mọi việc.

Khi ông ta lại là một kẻ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng mà không nói một câu.
Nàng là công chúa Đại Yến, hẳn phải chia sẻ gánh nặng khôi phục giang sơn này.

Dù cho tan xương nát thịt cũng muốn vì đương kim thiên tử của Đại Yến mở đường mới phải.
Vốn nên như thế.
Nhưng Đại Yến mục ruỗng còn có thể cứu chữa sao?
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, Thẩm Châu Hi nín thở nén run rẩy trong cổ họng.

Lý Vụ ở bên cạnh cũng không nói gì.


Hắn quá an tĩnh nên nàng đoán hắn cũng đang trầm tư khó ngủ.
Thẩm Châu Hi cố nén khác thường trong giọng nói của mình và nhẹ giọng phá tan im lặng: “…… Chàng nghĩ thế nào?”
Sau một lúc lâu Lý Vụ trở mình ôm chặt lấy thân thể nàng, chôn mặt ở cổ nàng và thấp giọng nói: “Ta nghĩ Ngư Đầu trấn đã không còn, vậy chúng ta đi đâu ẩn cư đây?”
Thẩm Châu Hi hiểu và nàng biết Lý Vụ cũng hiểu ——
Thiên hạ to lớn này đã chẳng còn chỗ nào cho bọn họ ẩn cư.
Dù vậy nàng vẫn nỗ lực nhếch miệng nói: “Nơi ấy phải có non nước, mùa xuân có hoa, mùa hạ có nước chảy, mùa thu có lá đỏ và mùa đông có tuyết rơi ——”
“Được.”
“Phải có đồ ăn ngon ——”
“Được.”
“Phải có hồ để bơi thuyền rồi thả câu nấu cơm ——”
“Được.”
“Phải có lầu cao để nhìn ra xa, rồi đủ rộng để cưỡi ngựa ——”
“Được.”
“Quan trọng nhất chính là phải có mông giấy ——”
“Đều nghe nàng.” Lý Vụ nói, “Nàng muốn cái gì lão tử dù phải trộm cũng sẽ mang về cho nàng.”
Thẩm Châu Hi nín khóc mỉm cười xoay người đối mặt với hắn.

Nàng vươn tay nhéo mặt hắn, dùng đôi mắt cười rưng rưng lệ nói: “Vậy chàng mang ta về hoàng cung đi.”
Lý Vụ ngơ ngẩn.
“Nơi đó có non nước, có cây có hoa, có thể chơi thuyền lại có lầu cao.

Ngự Thiện Phòng hội tụ đầu bếp hàng đầu trong thiên hạ, còn có mông giấy mềm mại nhất.” Thẩm Châu Hi rưng rưng cười và nhìn Lý Vụ nhẹ giọng nói, “…… Mang ta về nhà đi.”
Lý Vụ im lặng thật lâu không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, thần sắc nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
“…… Nàng có biết mình đang nói cái gì không?”
“Ta biết.”
Thẩm Châu Hi cầm lấy tay hắn.

Bọn họ là vợ chồng thế nên họ cũng hiểu nhau hơn bất kỳ kẻ nào trên đời này.

Nàng biết hắn không nên quay lại thành một thôn phu nơi sơn dã, mà hắn cũng biết phẩm đức của nàng thì sẽ không cho phép bỏ qua trách nhiệm mình sinh ra đã có.
“Kim Châu dễ thủ khó công, nhưng như vậy thì sao? Chẳng lẽ chúng ta sẽ canh gác một mảnh non nước nho nhỏ ấy rồi làm rùa đen cả đời ư?”
Lý Vụ trầm mặc không nói.
Lời nàng đúng là tâm sự của hắn.

Nếu không giải quyết Phó Huyền Mạc thì bọn họ có thể tránh được nhất thời nhưng sao tránh được cả đời?
“Phó thị một tay che trời, khống chế triều chính, có cử chỉ mưu nghịch.

Đại Yến đã ở vào lúc suy tàn……” Thẩm Châu Hi gằn từng chữ một và chậm rãi nói: “Mong phu quân ——”
“Sớm thanh quân sườn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.