Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 39: Chương 39




Ngoài cửa sổ có tiếng sóng vang vọng, trên hành lang lặng ngắt như tờ.
Ánh nắng như vàng trút xuống toàn bộ hành lang trên lầu 3 của Kim Mang Các.

Bên cánh cửa khắc gỗ cuối hành lang có một nam tử dáng người như ngọc, tay áo màu xanh lá phấp phới.

Gió từ con sông nhẹ thổi qua, những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn như ẩn như hiện.
Đến nô tỳ đứng trên hành lang cũng không nhịn được thay đổi tư thế đứng vài lần nhưng nam nhân kia vẫn đứng lặng nơi đó không biết mệt mỏi, cũng không nhúc nhích.
Tia sáng màu vàng chậm rãi dịch chuyển trên người hắn, nhưng trước sau không khiến bóng dáng lạnh lẽo của hắn ấm lên tí nào.
Hai nô tỳ trẻ tuổi không nhịn được ngó nhìn, lại yên lặng vì hắn mà bất bình.

Bọn họ hận mình không phải người ở trong phòng, như vậy là có thể mời hắn vào ngồi, uống chén trà nóng rồi nói chút chuyện nhàn nhã.

Một mảnh hiếu tâm của hắn cũng coi như được viên mãn.
Cuối cùng cánh cửa đóng chặt kia cũng mở ra, thị nữ Ngưng Vũ bên người Phương thị đi ra.

Dù cửa vẫn mở nhưng bên trong có một tấm bình phong vẽ hoa cúc mùa thu ngăn cản tầm nhìn.
Ngưng Vũ hành lễ với Phó Huyền Mạc, mi mắt rũ xuống nói: “Công tử trở về đi, thân thể phu nhân không khỏe nên vẫn đang ngủ.”
Phó Huyền Mạc rũ mắt, móc từ trong tay áo ra một thứ đưa cho nàng ta: “Mong Ngưng Vũ cô nương thay ta chuyển cho mẫu thân.”
Ngưng Vũ kinh ngạc nhìn xuyến Phật châu trong tay Phó Huyền Mạc.

Nó là một chuỗi hạt được làm từ gỗ thơm, mang một mùi lạ lùng.

Mảnh ngọc bên dưới có hoa văn hình mây, cắt thành góc cạnh, là thứ những phụ nhân có tuổi thích nhất.
“Đây là chuỗi Phật châu mười tám viên bằng trầm hương ta ngẫu nhiên có được.

Nó có tác dụng an thần, mẫu thân ngủ kém lại hay nằm mộng nên ta nghĩ đeo cái này vào sẽ có ích.” Phó Huyền Mạc nói.
“Công tử có tâm.” Ngưng Vũ cung kính dùng hai tay đón lấy.
“…… Ta không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi nữa.

Phiền người thay ta chăm sóc mẫu thân cho tốt.”
“Công tử yên tâm, đây là bổn phận của nô tỳ.”
Ngưng Vũ cúi đầu hành lễ, đợi đôi giày trước mặt rời đi rồi nàng ta mới cầm xuyến Phật châu quay vào phòng.
Nàng ta vòng qua bình phong, đi vào sương phòng sau đó hành lễ với Phương thị lúc này đang nằm trên giường.
“Phu nhân, công tử đi rồi.

Ngài ấy để lại một xuyến Phật châu 18 hạt bằng gỗ trầm hương.”
Phương thị coi nhưng không nghe thấy mà chỉ nhắm mắt thầm niệm kinh.

Ngón tay tái nhợt mảnh khảnh của bà ta nhẹ lần tràng hạt trong tay.
Ngưng Vũ nhớ tới công tử đã đứng ngoài cửa hai canh giờ thì không đành lòng nên cười nói: “Xuyến Phật châu này làm cực tinh xảo, trên mỗi viên đều khắc chữ, mặt chính diện khắc chữ phúc, mặt bên kia khắc chữ thọ.

Nô tỳ kiến thức mỏng nhưng cũng biết chữ này rất đẹp, không biết là của vị đại gia nào.”
Phương thị mở đôi mắt không có ánh sáng ra sau đó nhàn nhạt nói: “Mang tới đây.”

Ngưng Vũ tiến lên một bước sau đó đặt xuyến Phật châu vào tay bà ta.

Phương thị nhẹ nhàng vuốt ve chữ viết trên hạt châu, sau một lúc lâu mới nói: “Là tác phẩm của Viên đại sư ở Kim Châu, đây là chữ Ngụy ông ta am hiểu nhất.”
“Vẫn là phu nhân kiến thức rộng rãi, Ngưng Vũ chỉ biết đẹp nhưng không biết đẹp ở chỗ nào.” Ngưng Vũ cười nói: “Xuyến Phật châu này ngụ ý cát tường, còn có tác dụng an thần.

Không bằng ngài mang nó bên người thử xem có thể ngủ ngon hơn không.”
“Công tử có thể tìm được một món đồ tinh xảo thế này đúng là có tâm!” Trong sương phòng có một tiểu nha đầu bỗng nhiên nói.
Ngưng Vũ hoảng sợ, vội vàng trừng mắt nhìn tiểu nha đầu có ý tốt nhưng lại gây chuyện kia.

Phương thị cũng thay đổi sắc mặt, bà ta lạnh nhạt ném xuyến Phật châu lên bàn sau đó lại nhắm mắt lần tràng hạt trong tay.
“Cất đi.” Bà ta lạnh giọng nói.
Ngưng Vũ biết lúc này không thể ngỗ nghịch Phương thị nên chỉ đành cầm lấy xuyến Phật châu kia sau đó tìm một cái hộp gỗ bỏ vào rồi xoay người giao cho tiểu nha đầu vừa lỡ lời và nói: “…… Cất vào nhà kho đi.”
Tiểu nha đầu mang vẻ mặt hối hận mà đón lấy.

Nàng ta ủ rũ cụp đuôi cầm hộp gỗ đi ra khỏi phòng.

Chờ nàng ta đi rồi hai nô tỳ đứng canh ở ngoài hành lang lập tức ghé tai nhau nói: “…… Aizzz, lại cất vào nhà kho.”
“Có lần nào không như thế đâu? Đến tột cùng là vì sao phu nhân lại đối xử với con ruột của mình như thế nhỉ?”
“Nghe nói lúc công tử mười ba tuổi đã làm sai chuyện gì đó chọc cho phu nhân giận dữ.

Từ đó về sau hai người chưa từng ngồi chung bàn ăn cơm.”
“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”
“Ta không biết, ngay cả lão gia cũng không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì.”
“Mặc kệ công tử làm sai cái gì nhưng trước sau ngài ấy vẫn là con ruột của phu nhân, sao phu nhân có thể ý chí sắt đá như thế……”
Tiếng đàm tiếu sau lưng ngày càng xa, tiểu nha đầu đành hết hy vọng mà đi ra ngoài.

Nàng ta cũng không rõ vì sao công tử tốt như thế mà phu nhân lại nhẫn tâm như vậy?
Tiểu nha đầu mang theo thần sắc vội vàng đi về phía trước, sau lưng nàng ta đột nhiên có một người đi ra.

Dương Liễu mặc một thân áo váy màu nguyệt bạch xinh đẹp nho nhã lại đoan trang, bước chân nàng ta nhẹ nhàng không tiếng động.

Nàng ta không hề kinh động bất kỳ ai mà đi xuống cầu thang rộng lớn của Kim Mang Các.
Nàng ta chắp tay đi đến trước cửa một căn phòng đang mở cửa ở lầu 2 sau đó rũ mi cụp mắt và uốn gối hành lễ.
“Công tử, phu nhân vẫn bỏ xuyến Phật châu đó vào nhà kho.”
Nàng ta không dám ngẩng đầu và vẫn duy trì tư thế uốn gối hành lễ kia.

Trong phòng lặng im một lúc lâu mới có người nói: “Đã biết, ngươi đứng lên đi.”
Dương Liễu đứng dậy, ngước mắt nhìn trong phòng, nơi này trống rỗng không có gì ngăn cách.

Đồ đạc chỉ có một chiếc giường, một cái trường kỷ và vài thứ đồ lặt vặt khác.
Phó Huyền Mạc nghiêng người ngồi trên trường kỷ sát cửa sổ, tay hắn cầm ấm trà tử sa trên bàn để pha trà.

Dương Liễu thấy vậy thì nhanh chân chạy tới cầm lấy ấm trà kia mà pha trà cho hắn.

“Việc nhỏ thế này sao phải phiền công tử.”
Nàng ta hết sức chăm chú pha nước, bất kể là biểu tình rũ mắt hay động tác nhẹ nhàng trên tay đều không có gì để bắt bẻ.

Nàng ta không khác gì danh môn khuê tú, giống tài nữ đọc đủ thứ thi thư.

Ngoài cửa sổ ánh nắng nghiêng về tây chiếu lên người nàng ta.

Mỹ nhân lóa mắt, đáng tiếc không ai nhìn.
Phó Huyền Mạc rũ mày, ánh mắt nhìn hàng chữ tục tằng trên bức thư trước mặt.

Bọn họ đã tìm khắp kinh đô và vùng lân cận nhưng không hề có tung tích của Việt Quốc công chúa.

Hoặc nàng không có ở những chỗ đó, hoặc nàng…… đã không còn ở trên nhân thế.
Nhưng còn có một khả năng đó là bọn họ tìm sai chỗ.

Nói ra thì Kim Châu này cũng là vùng lân cận kinh thành.
Dương Liễu châm trà xong lại nhìn lướt qua lá thư trong tay Phó Huyền Mạc.

Nàng ta lui về sau một khoảng và nhẹ giọng nói: “Công tử có nói với phu nhân xuyến trầm hương kia là ngài tự mình tới cửa cầu Viên thượng tọa không?”
“Bà ấy muốn biết thì sẽ biết.” Thần sắc trên mặt Phó Huyền Mạc nhàn nhạt, không để lộ cảm xúc gì.

Giọng hắn cũng giống khói sóng trên sông, mờ mịt mà đạm mạc.

“…… Nhưng bà ấy không muốn biết.”
“Nỗ lực của ngài mọi người đều thấy, khúc mắc trong lòng phu nhân có một ngày sẽ được cởi bỏ.” Dương Liễu an ủi hắn.
“Sẽ có một ngày ư?…… Là ngày nào chứ?” Phó Huyền Mạc thấp giọng nói.
Dương Liễu đang muốn trả lời thì hắn đã ra lệnh: “Gọi ám vệ tam vào.”
Hóa ra hắn chỉ đang lẩm bẩm, cũng không quan tâm nàng ta có trả lời hay không.
Dương Liễu giấu thất vọng trong đáy mắt sau đó uốn gối hành lễ và đáp: “…… Vâng.”
Chỉ chốc lát sau trước mặt Phó Huyền Mạc đã có thêm một người.

Đó là ám vệ tam mà Phó gia nuôi.

Bọn họ không có tên, hoặc đúng hơn tên bọn họ chính là số hiệu.

Người sẽ chết nhưng số hiệu thì vĩnh viễn còn đó.

Chẳng hạn ám vệ lục đã chết thì sẽ còn các ám vệ lục khác xuất hiện.
Ám vệ tam đi tới sau đó quỳ một gối và chắp tay gọi người ngồi trên trường kỷ: “Công tử.”
Phó Huyền Mạc buông mật tin Ngự Phong gửi từ kinh đô tới và nói: “Ta cho ngươi một bức họa của Việt Quốc công chúa, ngươi mang theo 10 người đi tra xét các nơi quanh Kim Châu này xem sao.”
Dương Liễu cúi đầu đứng hầu ở một bên làm như không nghe thấy gì.

“Vâng!” Ám vệ tam không chút do dự nhận lệnh.
“Lấy giấy bút tới.”
Phó Huyền Mạc còn chưa dứt lời Dương Liễu đã đi ra ngoài cửa.

Rất nhanh đã có tỳ nữ đưa tới mấy thứ văn phòng tứ bảo cực tốt.

Dương Liễu đứng bên tay trái Phó Huyền Mạc sau đó tự nhiên nhận nhiệm vụ mài mực cho hắn.
Mực nước đen nhánh đã mài xong, Phó Huyền Mạc đứng trước bàn rộng, tay cầm lấy một cây bút cán trúc tinh xảo rồi nhẹ nhàng chấm mực nước.

Hắn hơi do dự đặt bút lên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh trên bàn.
Bàn tay thon dài tái nhợt của hắn cầm bút bay múa không hề có lưỡng lự, giống như hắn đã vẽ ở trong lòng trăm ngàn lần.
Chỉ vài nét bút ít ỏi mỹ nhân đã hiện ra: Thiếu nữ mặc cung trang lộng lẫy tựa trên lan can của nhà thủy tạ, trong ngực ôm một con mèo béo ú lông dài.

Tư thế của nàng ấy đoan trang, môi hé cười, một đôi mắt thu thủy lộ ra ngây thơ của trẻ nhỏ.
Mỹ nhân trong tranh thần thái sinh động, nếu không cẩn thận quan sát lại nghiền ngẫm nhiều lần thì sao có thể múa bút thuận lợi không hề lưỡng lự như thế?
Phó Huyền Mạc liền mạch lưu loát vẽ xong mới ngừng bút và nhẹ đặt bút lên giá bút Đồng Sơn ở bên cạnh.
Bàn tay trong tay áo của Dương Liễu siết lại nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh.

Nàng ta ôn nhu nói: “Kỹ thuật vẽ của công tử lại tiến bộ rồi.”
Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích mà nhìn kỹ bức vẽ chưa khô mực, ánh mắt trầm tĩnh.

Sau một lúc lâu hắn mới nói: “Con mèo này có lẽ đã chết.”
Ánh mắt Dương Liễu nhìn con mèo Ba Tư trong bức họa.

Con mèo này là nàng ta chủ động nhắc với Phó Huyền Mạc.

Nàng ta nói trong kinh bỗng nhiên lưu hành một loại mèo Ba Tư lông dài, các quý nữ tranh nhau nuôi.

Nàng ta từng gặp một con như thế ở trong phủ của Đại Lý Tự thiếu khanh, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Sau đó trong phủ quả thực có thêm một con mèo Ba Tư lông trắng thuần.

Nàng ta còn chưa kịp vui vẻ thì hôm sau con mèo đã bị đưa vào cung.
Dương Liễu đè nén cảm xúc của bản thân, bình thản nói: “Mỗi người có mệnh của mình, mèo cũng thế.”
Nét mực nhanh chóng khô đi, Phó Huyền Mạc thu lại tầm mắt từ bức họa, thần sắc chán ghét ngồi xuống trường kỷ.
“…… Cầm đi.”
“Vâng!”
Ám vệ tam thật cẩn thận cầm lấy bức họa sau đó chắp tay hành lễ với Phó Huyền Mạc rồi yên lặng rời khỏi sương phòng.
“Công tử tăng người tìm là vì nghĩa huynh có tin tức của công chúa sao?” Dương Liễu mở miệng.
“Xem như có tin tức.”
Phó Huyền Mạc cầm lấy chén trà, tay áo thấp thoáng theo động tác uống trà của hắn.
“…… Công tử tăng bao nhiêu người? Nếu tìm ở kinh đô và vùng lân cận thì từng ấy người sợ là không đủ.”
“Dương Liễu.” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng gọi.
Dương Liễu run lên, lập tức cúi đầu đáp: “Có thuộc hạ.”
“Chuyện ngươi không nên quản……” Hắn nhàn nhạt nói: “Thì đừng hỏi nhiều.”
“…… Vâng.”
“Công tử ——” một người mặc trang phục của thị vệ bước nhanh vào phòng hành lễ sau đó nói: “Đông Thanh huyện, Vĩnh Điền huyện, Ngư Đầu huyện đều đã đưa võ bị tới, người phía dưới đều đang kiểm kê để nhập kho.”
“Đã biết.”
Thị vệ đứng dậy lui ra.
Phó Huyền Mạc buông chén trà sau đó từ trên cao nhìn xuống dưới qua cánh cửa sổ khắc hoa.
Dòng sông lấp lánh, trời trong như được tẩy rửa.


Dưới Kim Mang Các khí thế to lớn có vô số người trang phục lẫn lộn đang gồng mình gánh những rương gỗ nặng nề đi vào sân.

Thần sắc trên mặt bọn họ chết lặng, bóng dáng nhỏ bé bận rộn.

Từ độ cao của Phó Huyền Mạc nhìn xuống thì những kẻ này không khác gì những con kiến mỗi ngày hắn sẽ vô ý giẫm đạp không biết bao nhiêu mà kể.

Bất kể là tính mạng hay những hỉ nộ của bọn họ đều nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Lúc này trong sân của Kim Mang Các đã chất đầy rương hòm lớn nhỏ, dưới dự giám sát của đám cẩm y vệ mặt lạnh, eo đeo bảo kiếm, mỗi người ra vào đều vội vàng.

Bọn họ nhanh chóng di chuyển giữa Kim Mang Các và những chiếc xe ở bên ngoài.
Trong đám người bận rộn đến chân không chạm đất đó có một nam tử trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của Phó Huyền Mạc.

Hắn lưng hùm vai gấu, cả người thon dài thẳng tắp, dù trên người là áo vải thô tầm thường nhất nhưng trong đám người kia hắn vẫn rất nổi bật.
Bên cạnh hắn là hai kẻ khác tuổi không lớn nhưng phong cách lại khác biệt.

Một kẻ gương mặt xấu xí, thiếu nửa má trái, một kẻ thân cao chín thước, bộ mặt hung dữ.
Ba người này tụ ở một góc hẻo lánh, cùng quản sự trong lâu nói cái gì đó.

Cái tên khuôn mặt xấu xí kia không biết nói gì mà quản sự cười rất vui vẻ.
Có lẽ cảm nhận được cái gì nên nam tử hắn chú ý lúc đầu bỗng ngẩng phắt dậy, ánh mắt rõ ràng sắc bén của hắn nhìn chằm chằm về phía này.
“…… Đi tra xem bọn họ đang nói cái gì.” Phó Huyền Mạc đạm nhiên nói.
Dương Liễu liếc mắt xuống dưới sau đó hiểu ra hắn đang nói ai.
“Vâng.”
Sau nửa canh giờ đội ngũ vận chuyển võ bị của các huyện đều rời đi.

Dương Liễu cũng đã quay trở lại.

Nàng ta đứng trước mặt Phó Huyền Mạc cung kính nói: “Ba người này tới từ Ngư Đầu huyện, đều là cô nhi, ngày thường cũng không làm việc đàng hoàng mà sống dựa vào việc thu nợ thuê.

Người công tử để ý tên là Lý Vụ, là đại ca trong ba người.

Lần này ngoài hộ tống võ bị cho Ngư Đầu trấn hắn còn muốn hỏi thăm một người tên là ‘Thẩm Huyễn’.”
“Thẩm Huyễn?” Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng vuốt chén trà ở bên cạnh.
“Vâng.

Người này mới thành thân trước đó không lâu.

Vợ hắn vì chiến loạn trong kinh thành nên bị tách khỏi anh trai.

Người Lý Vụ tìm kiếm chính là anh vợ của hắn.

Nghe nói người này làm việc cho Nguyên Long Đế thế nên hắn mới nghĩ tới chuyện tới Kim Mang Các thử vận khí.” Dương Liễu nói.
Phó Huyền Mạc nói: “Bên cạnh bệ hạ cũng không có người nào tên là Thẩm Huyễn.”
Dương Liễu mang theo khinh thường nói: “Lấy xuất thân của hắn thì anh vợ sao có thể là cận thần bên cạnh bệ hạ được? Chắc đây là một hiểu lầm, dù nguyện trung thành với bệ hạ thì kẻ đó cũng không có khả năng trực tiếp góp sức dưới trướng bệ hạ.”
Phó Huyền Mạc rũ mắt chăm chú nhìn ảnh ngược trong chén trà.
“…… Công tử có muốn theo sát kẻ này không?” Dương Liễu hỏi.
Phó Huyền Mạc bình tĩnh nói: “Chỉ là kẻ vô danh, không cần lo lắng.”
“Vâng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.