Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 79



Chỗ này khá gần nhà của Dư Duy.

Hai người không gọi xe nữa, tay trong tay vui vẻ đi bộ về nhà mất mười mấy phút.

Từ đại sảnh đến thang máy, đi được hết nửa dãy hành lang rồi Dư Duy mới ngửi được mùi rượu bia nồng đậm trên người mình.

"Khó ngửi quá." Anh giơ tay lên: "Lãnh đạo, hôm nay anh xin phép tắm rửa trước đã."

"Được, lãnh đạo phê chuẩn."

Ôn Biệt Yến đi sau nhìn anh vào phòng mình, đợi anh lấy được một bộ quần áo ngủ sạch sẽ rồi chậm chạp bước vào phòng tắm mới miễn cưỡng yên tâm được đôi chút.

Xem ra để anh bạn này tự tắm chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Cậu nhìn anh đứng đần ở cửa cả nửa ngày cũng không chịu đi vào, khẽ chọc chọc eo anh: "Anh ơi?"

Anh không đáp lại gì cả.

"Bạn học tiểu Dư? Duy Duy?"

"Không đúng." Dư Duy quay sang, nhéo nhéo tay cậu: "Gọi lại lần nữa đi"

Yêu cầu này có hơi khó hiểu.

Cơ mà sóng não của mấy con ma men từ trước tới giờ có mấy khi chung một đường với người bình thường đâu, không cần hiểu nó muốn gì, chỉ cần thuận theo là được rồi.

Ôn Biệt Yến không nghĩ tới việc dỗ dành bạn trai vào phòng tắm lại có trong danh mục kế hoạch chăm sóc ma men ngày hôm nay luôn ấy, cậu vẫn đang nghiêm túc nghĩ xem nên gọi gì: "Bạn trai?"

Dư Duy lắc đầu: "Không phải."

"Anh Dư?"

"Cũng không đúng."

Ôn Biệt Yến càng lúc càng thấy khó hiểu, bắt đầu nghĩ ngược lại, gọi xưng hô mà anh thường gọi mình để gọi anh: "Cục... cục cưng?"

Ánh mắt của Dư Duy lộ rõ vẻ vui mừng, cười rộ lên: "Tuy rằng anh cũng thích vầy lắm, nhưng em sai rồi."

Ôn Biệt Yến hết cách: "Vậy thì em chịu."

Dư Duy cố chấp nhìn chằm chằm vào cậu, như kiểu "nếu em mà không gọi đúng thì hôm nay anh nhất quyết bén rễ đâm chồi chỉ đứng đây không xê không dịch một xíu nào cho mà xem."

"Gợi ý chút được không?"

Dư Duy nghĩ nghĩ một hồi, nhẹ nhàng gõ lên khung cửa phòng tăm: "Em chỉ gọi đúng một lần, ở bên trong phòng tắm"

Bên trong phòng tắm....

Chỉ gọi đúng một lần......

Kí ức xẹt qua trong đầu, Ôn Biệt Yến bỗng dưng nhớ ra

Cậu mân mê góc áo, hàng mi run rẩy ngại ngùng.

"...... Chồng.... Chồng ơi?"

Cậu thực sự đã thốt ra nó.

So với những lần thử vừa rồi thì thanh âm của câu này thấp hơn rất nhiều, ẩn chứa chút ngại ngùng nũng nịu.

Như thể có cánh bướm khẽ bay lên, đậu lại trên đầu tim của Dư Duy.

Anh càng cười tươi hơn.

"Em đúng rồi, vợ yêu ~"

Dư Duy vui vẻ gật đầu, cuối cùng thì cũng có thể lễ thượng vãng lai được rồi. Anh quay người tưng tửng đi vào nhà tắm, để lại Ôn Biệt Yến ngây ngốc bị hai chữ "vợ yêu" quanh quẩn trong đầu.

Cậu đặt tay lên khóe miệng, hai vành tai đỏ bừng.

Thật là......

Điện thoại trong túi khẽ rung lên.

Ôn Biệt Yến uống một ngụm nước lạnh, xác nhận trên mặt đã hết nóng rồi mới đặt cốc xuống, lấy điện thoại ra.

Nhóm đón sinh nhật Dư Duy đã phát hiện ra hai người dắt tay nhau bỏ trốn từ lâu rồi, thì thầm to nhỏ bàn tán đủ chuyện một hồi lâu. Nhưng ai ai cũng ngầm hiểu ý nhau nên không tag hai người vào, đến gần 12 giờ rồi Phương Ái mới tag Ôn Biệt Yến vào, hỏi hai người vẫn còn ở bên nhau à, về đến nhà chưa?

Ôn Biệt Yến nhắn lại: 【 Về rồi, vẫn ở cạnh nhau. 】

Cậu đổi lại trình tự câu trả lời.

Cả đám như thám tử Sherlock Holmes, tỏ vẻ em đã hiểu tất cả rồi

Trương Vọng: 【 Uầy! 】

Vệ Nhiêu: 【 Uầy! 】

Phương Ái: 【 Uầy! 】

Lông Xanh: 【 Uầy! 】

Lý Vân Phong: 【 Uầy. 】

Thành Hàn: 【 À đúng rồi, hình như tụi mình chưa ăn bánh kem. 】

Triệu Nhã Chính: 【 Uầy! 】

Ôn Biệt Yến nhìn bọn họ thi nhau cợt nhả như vậy, cũng chẳng để tâm mấy: 【 Mấy cậu về chưa? 】

Phương Ái: 【 Chưa, anh Dư mua nhiều đồ ăn vặt quá, giải quyết nốt cái đã. 】

Phương Ái: 【 Đã gửi một hình ảnh 】

Lý Vân Phong: 【 Ừ, đồ ăn của KTV ngon thật. 】

Tiền Húy: 【 Anh Dư đâu rồi?! 】

Tiền Húy: 【 Tôi phải chửi nó một trận mới được! 】

Tiền Húy: 【 Buổi hòa nhạc của tôi còn chưa kết thúc mà nó đã chuồn mất tiêu rồi?! 】

Cậu nhớ tới khúc ca gào thét của Tiền Húy ở phòng KTV ban nãy, cảm thấy có chút may mắn vì đã rời đi.

Ôn Biệt Yến: 【 Anh ý đang tắm. 】

Tin nhắn vừa mới chuyển đi thì bên trong phòng tắm phát ra tiếng kêu.

Anh gõ gõ cửa gọi cậu: "Yến Yến, còn đấy không?"

Tiền Húy nhắn gì Ôn Biệt Yến cũng không thấy, đứng dậy đi đến cửa phòng tắm: "Em đây, sao vậy?"

"Em nhìn này."

"?"

Ôn Biệt Yến vẫn đang nghĩ xem nên nhìn kiểu gì, có nên đẩy cửa đi thẳng vào không thì thấy khung kính mờ ở cửa xuất hiện hơi nước.

Anh cẩn thận vẽ lên màn hơi đấy, hai nét bút cong cong tạo thành một trái tim tình yêu.

Từ khi cả hai bắt đầu hẹn hò đến giờ, cậu thấy trình độ làm mấy chuyện mà các bạn nữ hay làm của anh càng lúc thành thạo hơn rồi. Từ gấp giấy đến vẽ vời, chỉ thiếu điều biến thành pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời cho cậu ngắm mà thôi.

"Em thấy chưa?" Dư Duy hỏi cậu

Ôn Biệt Yến mỉm cười lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại dấu vết tình yêu của anh trước khi nó bị hơi nước lấp mất.

"Em thấy rồi." Cậu cất điện thoại đi, nói: "Anh tắm rửa cho hẳn hoi vào, đừng nghịch nước nữa."

"Cũng đừng vẽ linh tinh lên kính nữa."

"Được...."

Hơi nước lấp mất hình trái tim đi rồi.

Dư Duy tắm xong, đến lượt Ôn Biệt Yến bước vào phòng tắm ngập tràn hơi nước nóng hôi hổi. Cậu phát hiện ra tấm gương chứa đầy hình trái tim, đủ loại lớn bé được vẽ bằng tay.

Thời gian trôi đi, hơi sương kết thành bọt nước rồi chảy xuống, để lại những vệt nước dài ngắn trên những trái tim.

Hóa ra ai đó còn nghĩ cậu chưa nhìn thấy hình trái tim trên cửa kia nên mới cố chấp vẽ thêm lên gương nhiều như vậy, nhất quyết phải để cậu chiêm ngưỡng được mới chịu bỏ qua.

Ôn Biệt Yến bật cười.

Cậu treo quần áo lên giá, nghĩ nghĩ một hồi rồi lại vẽ thêm rất nhiều hình trái tim nhỏ lên gương.

Đúng là không nên xem trọng chỉ số thông minh của những ai có người yêu mà, vừa mới dặn người ta phải tắm rửa nghiêm túc không được nghịch nước xong, giờ lại đi phạm tội rồi.

Tắm xong cậu về lại phòng, Dư Duy đã ngoan ngoãn chui vào chăn chơi Anipop từ bao giờ. Anh vừa thấy cậu cái đã tắt điện thoại đi luôn, nhét vào dưới gối rồi vỗ vỗ chỗ trống bên mình: "Tới đây nào, anh cho thuê chỗ!"

Ôn Biệt Yến vẫn ngựa quen đường cũ chiếm trọn chỗ mình thích nhất, không quên rướn người hôn anh một cái: "Tiền thuê."

Nói xong, không biết cậu nghĩ gì mà lại ôm mặt anh hôn thêm vài cái nữa, chỉ là một vài nụ hôn đơn thuần trong sáng vừa chạm lại rời mà thôi, hệt như mèo nhỏ làm nũng vậy.

Dư Duy uầy một tiếng: "Vị khách thuê này giàu thế?"

"Không phải khách thuê, là chủ nhà." Ôn Biệt Yến nghiêm túc nói: "Chỗ này không tồi, em thích lắm, mua! Sau này sẽ thường xuyên đến đây ~"

"Còn nữa, chúc chủ nhà sinh nhật vui vẻ nha. Chúc mừng anh đã đến tuổi trưởng thành."

Chủ nhà cảm thấy mùi rượu lại xộc lên đầu mình rồi, vui đến nỗi suýt thì quên mất mình là ai. 

"Yến Yến, anh muốn hôn em quá."

"Nhưng ban nãy anh uống rượu rồi, em có ghét anh không?"

"Sao lại quên nhanh vậy?" Ôn Biệt Yến cười anh: "Không phải ban nãy anh hôn em rồi à?"

Cũng đúng.

Dư Duy nheo mắt lại, bây giờ anh rất rất muốn ôm ôm hôn hôn bạn trai đủ kiểu lắm, nhưng lại chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cậu một chút rồi lại thôi. 

Ôn Biệt Yến: "?"

"Không phải chỗ này," Dư Duy nói: "Nơi này dễ xảy ra sự cố lắm, anh hôn em chút thôi là đủ rồi."

Về nguyên tắc thì không thể hôn, nhưng có thể ôm

Anh ôm chặt Ôn Biệt Yến vào lòng, rõ ràng là chung một loại sữa tắm mà sao Yến Yến lại thơm thế không biết chứ lại. 

"Yến Yến, em biết không, hôm nay anh thật sự rất vui đó. Đây là lần sinh nhật thứ mười tám của anh rồi, từ trước tới nay sinh nhật của anh vốn luôn rất vui, nhưng lại chưa có cái sinh nhật nào vui như thế này." 

Ôn Biệt Yến rất thích ở trong một căn phòng thật an tĩnh, thật ấm áp rồi cùng anh nói chuyện phiếm, giọng nói của anh khi trò chuyện với cậu luôn luôn mang theo chút dịu dàng nhẹ nhàng, cậu rất thích nghe. 

"Bởi vì anh đã thoát khỏi đội ngủ trẻ vị thành niên rồi, không phải giả mạo thông tin trên game nữa?" 

"Anh đăng kí thông tin trên game bằng thông tin của ba anh, nên cũng không tính là giả mạo đâu." Dư Duy vui vẻ nói.

Ôn Biệt Yến: "Vậy thì tại sao?"

"Vì anh trưởng thành rồi, từ trẻ con thành người lớn, là nam tử hán chẳng sợ giông bão gì cả." Dư Duy nói: "Mà bạn trai anh vẫn là trẻ vị thành niên, vậy nên anh có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc em ấy." 

Thế giới quan của những con ma men vốn chẳng phức tạp rối ren tẹo nào, hoặc có thể nói, thế giới quan của tiểu Dư cực kì trong sáng đơn thuần.

Trong tâm trí của anh, chỉ cần vượt qua tuổi 18 này thì sẽ là từ trẻ con biến thành người lớn, có thể chịu trách nhiệm với những chuyện mà anh muốn chịu. Nhưng, cho dù Yến Yến của anh có vượt quá cái tuổi 18 này đi chăng nữa, có trưởng thành như nào đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ chỉ là một đứa bé, mãi mãi chỉ là một đứa bé mà thôi. Anh sẽ chăm sóc bé con của anh mãi mãi, là chuyện đã định không thể di dời 

"Yến Yến, anh có thể chăm sóc em mãi mãi!"

Giọng nói của anh lộ rõ vẻ vui mừng, vì giờ đang là buổi tối nên anh đã cố gắng hạ âm lượng xuống mức nhỏ nhất rồi. 

Niềm vui là một thứ gì đó rất dễ lan truyền.

Đặc biệt là khi người lây truyền nó là người mình yêu, hai dòng cảm xúc cứ vô hình kết lại vào nhau, cùng chung một nhịp đập. Họ có thể cảm nhận được mọi niềm vui nỗi buồn của đối phương, từng chút từng chút truyền sang bên mình. 

Trong lòng Ôn Biệt Yến bỗng dưng rộn rạo cả lên, cậu muốn nói: Dù anh có không là người trưởng thành đi chăng nữa thì anh vẫn luôn chăm sóc em rất tốt, khiến em từ một người bình thường trở thành búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ, được anh dốc lòng bảo vệ, không cần phải đối mặt với bao giông bão hiểm nguy ngoài kia. 

Nhưng cậu không nói ra, vì cậu vẫn còn một chuyện khác quan trọng hơn cần nói với anh. 

"Anh, hôm nay em không tặng quà sinh nhật cho anh."

Dư Duy chớp mắt: "Em có mà, anh có thể ở đón sinh nhật bên người mình yêu nhất, đấy chính là món quà độc nhất vô nhị mà em tặng cho anh rồi." 

Ôn Biệt Yến cười rộ lên, bảo không phải: "Cái khác cơ."

"Từ giờ đến lúc bạn trai anh trưởng thành chỉ còn có ba tháng nữa thôi. Tính ra thì cũng vừa lúc công bố kết quả kì thi so tài tri thức toán học với bài khảo sát đầu năm ấy." 

Ôn Biệt Yến nói: "Anh, nghiêm túc thi cử nha, chờ đến hôm sinh nhật em sẽ bù cho anh phần quà bị thiếu ngày hôm nay này, được không?" 

Dư Duy gật đầu đồng ý theo bản năng, còn định hỏi xem cậu tặng gì thì mới chợt nghĩ "hẳn là bí mật lắm", có hỏi thì chắc Yến Yến cũng chẳng trả lời đâu nên mới chuyển hướng sang chủ đề khác: "Cơ mà em này, sinh nhật em thì phải để anh tặng quà chứ?" 

"Giống nhau cả."

"?"

"Bởi vì món quà em tặng anh cũng chính là món quà mà em muốn anh tặng em." 

"Cố lên nha bạn trai ~"

Ôn Biệt Yến cọ cọ cằm anh: "Đừng làm em thất vọng đó."

...

Thời gian chờ đợi kì thi trôi qua rất mau, thời gian ngồi trong phòng thi thì lại càng mau hơn nữa. 

Trước hôm thi môn văn một hôm, Dư Duy trưng vẻ mặt vô cảm nhai đi nhai lại bài《 Nhạn môn thái thú hành 》hơn một trăm lần, đến trong mơ cũng bị Lý Hạ nhéo tai hỏi tại sao tác phẩm xuất sắc của ông truyền cho đời sau lại bị anh bôi thành đống cứt như này. 

Xời, may quá. Không thi vào. 

Dù sao thì anh cũng không muốn thi vào bài thơ quỷ quái này đâu.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, thời khắc anh ngừng bút theo tiếng "dừng" của thầy giám thị, ấy cũng là lúc mà anh chuẩn bị bước chân lên phần mộ của lớp 12. Một năm ngập tràn bài kiểm tra sắp tới chính là chiếc quan tài vô hình bao trọn lấy tâm hồn của học sinh năm cuối, có thể một bước lên trời hay là phải nhắm mắt buông xuôi, tất cả đều phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân trong năm này. 

Không có gì bất ngờ khi hai tháng nghỉ hè bỗng dưng rút ngắn lại còn mười lăm ngày. Mười lăm ngày trôi qua, ai ai cũng biến thành đồng môn của Tiểu Long Nữ —— đệ tử tân nhiệm của phái Cổ Mộ.

May là không có bài tập về nhà.

Đây chắc là chút lương tri duy nhất còn sót lại của trường học, là chút dịu dàng cuối cùng của thầy cô bộ môn chăng?

Dư Duy vứt hết Lý Hạ với thái thú của ông ra sau đầu rồi đánh một giấc hai ngày một đêm. Ngày thứ ba, anh phải dậy sớm giúp ông Dư thu dọn đồ đạc để đi ra thủ đô tham gia cuộc hội nghị nghiên cứu và thảo luận về kiên trúc cổ, sau đó tiễn ông ra sân bay.

Cơ mà mới còn hơn mười rưỡi, bây giờ mà xuống tầng thì chỉ có mà cháy thui. Bầu trời đầy mây lấp kín mặt trời, ánh nắng từ khẽ hở chiếu xuống thiêu cháy cả mặt đất.

"Ước gì bây giờ có cơn mưa rào nhỉ." Dư Thu đẩy kính lên, hỏi con trai: "Ba đóng cửa sổ phòng ba chưa đấy? Đừng để lúc về thấy sàn nhà ngập nước đấy nhá." 

"Ba chưa đóng đâu." Dư Duy kéo cổ áo ra phẩy phẩy một chút, tản bớt cảm giác nóng nực trong người: "Nhưng con đóng rồi, nước không vào được đâu. Ba nhanh lên đi, tài xế dưới tầng giục nửa ngày rồi đấy." 

Anh xách hành lý lên bỏ vào cốp xe, bên trong mở điều hòa mát rười rượi, cả người bỗng chốc thoải mái hơn hẳn. 

Từ nhà anh đến sân bay mất khoảng nửa giờ ngồi xe, ông Dư thì phóng khoáng thích trò chuyện nên cứ ngồi nói chuyện phiếm với tài xế mãi không thôi. Dư Duy ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu ơi là lâu, mãi mới lấy điện thoại ra nhắn với Yến Yến cho đỡ chán. 

Dư Duy: 【 Trời nóng thật đấy, anh ngủ được có tí. 】

Dạo gần đây Ôn Biệt Yến đều ở nhà ngoại chăm sóc bà, thời gian rảnh cũng nhiều nên cũng hồi âm nhanh hơn hẳn

【 Ừm, trời sắp mưa rồi, chờ mưa xong sẽ đỡ nóng hơn nhiều. Anh đang trên đường đến sân bay à?  】

Dư Duy: 【 Anh vừa mới lên xe, em vẫn đang ở nhà ngoại đúng không? Sức khỏe của bà em dạo đây thế nào rồi? 】

Ôn Biệt Yến: 【 Em vẫn đang ở đấy, anh yên tâm, bà ý vẫn ổn. Bây giờ có thể tự chống gây đi dạo được rồi.  】

Dư Duy: 【 Vậy thì tốt rồi, bao giờ em về? Nào em về anh dắt em đến quán kem hôm trước Phương Ái nói! 】

Ôn Biệt Yến: 【 Em không biết, chắc tầm hai ngày nữa 】

Dư Duy: 【 Ok, anh chờ em......】

Cả hai cứ chia sẻ cho nhau về những mẩu chuyện vụn vặt thường ngày xảy ra dạo gần đây. 

Đấy cũng là điểm kì diệu của tình yêu đó, dù nội dung trò chuyện có là em xem bộ phim tối qua chưa, ngủ có đủ không, sáng nay ăn gì, có ngon không..... Chỉ là những chủ đề bình thường xoay quanh cuộc sống hàng ngày, thậm chí còn có chút nhàm chán. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc bên kia màn hình là người mình yêu, bóng dáng người ấy sẽ vô hình hiện ra trong tiềm thức. 

Chỉ cần nghĩ đến việc lúc ấy người kia đang làm gì, đang trưng ra biểu cảm như nào thì nhàm chán cũng biến thành thú vị, có ngồi nghe cả ngày cũng không thấy phiền. 

Quãng đường đi có hơi tắc nên thời gian dự tính đến sân bay bị chậm mất mười mấy phút, may là bọn họ đi sớm nên vẫn kịp. 

Dư Duy nhắn nốt câu tạm biệt với Ôn Biệt Yến rồi xuống xe lấy đồ đạc hành lý ra, sau đó đi vào đại sảnh với ông Dư. 

"Con để khẩu trang ở ngăn cuối, ở thủ đô nhiều khói bụi lắm, nhớ phải đeo khẩu trang đó." 

"Không uống được sữa đậu nành cũng phải cố mà uống đó, thơm mà." 

"Lúc về không cần mang quà cho con đâu, cũng đừng mang giày dệt thủ công nhá. Có đôi nào ba mua mà con đi không?" 

Dư Duy còn rất nhiều điều muốn dặn ông, anh vừa nghĩ vừa nói: "Với lại con chưa ủi bộ vest của ba đâu đó, dù sao thì cũng phải gấp lại mà. Hình như ở khách sạn có bàn ủi thì phải, trước hôm họp ba mượn khách sạn rồi ủi qua chút, không thì nhờ nhân viên khách sạn ủi hộ cũng được ——"

"Không cần phục vụ đâu." Ông Dư xen mồm vào: "Mẹ con biết cách dùng bàn ủi mà."

"?"Dư Duy nhíu mũi: "Sao ạ?"

Dư Thu vừa cười vừa nói: "Ý ba là mẹ con sẽ dùng bàn ủi giúp ba ủi quần áo."

Dư Duy: "...... Giúp ba kiểu gì được, vận khí? Hay là dùng điều khiển từ xa?" 

"Không phải, mẹ con cũng đến thủ đô chơi, phòng khách sạn ở ngay cạnh ba luôn."

"......"

Dư Duy trưng vẻ mặt vô cảm "ờ" một tiếng, ném trả hành lý lại cho Dư Thu

Mấy thứ khác chắc không cần anh dặn dò nữa đâu nhỉ, anh chỉ là con rơi được nhặt về mà thôi, không xứng. 

Dư Duy chán nản đứng đợi ở sân bay một hồi lâu, đến tận lúc thông báo chuẩn bị khởi hành vang lên rồi cũng không thấy Nhạc Lam đâu, chắc hẳn hai người hẹn nhau ở thủ đô rồi..

"Họp xong đừng dính lấy mẹ con lâu quá, nhớ về sớm đấy nhá." Dư Duy nhắc nhở ông: "Con chỉ có nửa tháng nghỉ hè thôi đó, còn phải về quê thăm bà nữa, vào năm học rồi con không có thời gian đâu." 

"Biết rồi, ba sẽ chú ý."

"Biết chừng mực mà sao giờ ba vẫn còn chơi cái trò theo đuổi mẹ con kiểu giới trẻ bây giờ hay làm vậy? À không, giới trẻ bây giờ cũng chẳng làm mấy trò nay, ba mẹ lố quá rồi đó." 

"Nhưng mẹ con thích mà, chả lẽ ba lại không chiều theo cô ấy sao?"

"Sao con thấy ba cũng thích lắm vậy?"

"...... Ha ha."

Dư Thu chỉ cười cười ngốc nghếch cho qua chuyện

Dư Duy tiễn ông lên máy bay xong thì về luôn, ra khỏi sân bay thì trời bắt đầu đổ mưa. 

Mưa mùa hè không dai dẳng như mùa đông, hạt mưa cũng chẳng dịu dàng trút xuống, cứ như những viên đá trong veo rơi thẳng xuống mặt đất không chút thương xót, thi thoảng lại còn tặng kèm theo gió lớn và sấm sét. 

Dư Duy có che ô thì lúc về cũng bị ướt mất nửa người

Anh chui vào phòng tắm rửa một lúc, tắm xong thì mới phát hiện mùa hè này không chỉ có cơn mưa rào kéo đến, mà ngay cả kì mẫn cảm của anh cũng ùa về theo rồi. 

Dù đã tiêm thuốc ức chề rồi nhưng các tế bào trong Alpha vẫn kích thích như thường. 

Cảm giác khó chịu bực bội dồn nén trong huyệt Thái Dương nhói thành từng cơn, chút nhớ nhung như hại mầm mọc thành cây đại thụ giang rộng tán lá chắn cả một vùng trời. 

Anh nhớ Yến Yến.

Không phải anh chưa từng trải qua kì mẫn cảm một mình, dù sao thì anh cũng trải qua kì mẫn cảm một mình vô số lần trong quá khứ rồi mà. Trải qua rồi mới thấy mình thật sự rất trâu bò, là biểu hiện của một người đàn ông đích thực. 

Nhưng bây giờ anh không chịu được. 

Anh đã nếm qua vị ngọt của Yến Yến rồi, bây giờ không có lại cảm thấy vô cùng trống trải. Cảm giác đắng ngắt trong miệng như gấp lên mười lần khiến anh không tài nào nhịn xuống được. 

Nhưng Yến Yến của anh đang ở nhà bà ngoại mà.

Dư Duy ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen, mưa rền gió dữ sấm sét ầm ầm. Bây giờ cục cưng của anh nên nằm trên giường chơi điện thoại trong bầu không khí thoải mái nhất, chứ không nên bận bịu lo lắng cho cái kì mẫn cảm dở dở ương ương tự dưng mọc đâu ra của anh này, càng không nên dầm mưa chạy đến nhà anh. 

Bạn nhỏ Dư Duy thực sự rất hiểu chuyện, anh nhẫn nhịn hết tất cả khó chịu trong người lại, đến cả video call buổi tối cũng nén giọng không lộ bất cứ dấu vết gì. 

Chỉ có điều, nhịn quá cũng biết mệt

Đặc biệt là sau khi nghe giọng Yến Yến xong anh càng thấy khó chịu hơn, bên ngoài kia vẫn còn mưa, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để ngủ cũng không thể cứu rỗi anh khỏi cơn khó chịu bức bối này. 

Dư Duy mất ngủ nguyên một đêm.

Không quá lời đâu, nguyên một đêm thật đấy. 

Sáng hôm sau, cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, anh xốc chăn lên nhìn chằm chằm bên ngoài. 

Mãi một lúc lâu sau anh mới lấy lọ thuốc ức chế ra tiêm cho mình một mũi, sau đó thay quần áo, đội mũ lưỡi trai vào rồi đi ra ngoài.

Mười mấy phút sau, Dư Duy ngồi xổm dưới đại sảnh khu chung cư Yến Yến ở, lặng lẽ sám hối trong lòng. 

Theo nguyên tắc thì Alpha đang đến kì mẫn cảm không nên ra ngoài một mình, là anh có tội, nhưng anh thật sự không chịu được nữa. 

Tuyến thể của anh thành tinh mẹ rồi, lúc nào cũng nhảy nhảy nhót nhót làm anh bực hết cả mình. Đã thế lại còn liên kết vào đám tế bào não để đồng thanh hô to yêu cầu pheromone của bé hoa nhài nữa, đầu anh muốn nổ tung vì tụi nó luôn rồi.

Anh không còn cách nào cả, trong một phút bốc đồng anh đã chạy tới đây chờ Yến Yến đi xuống tầng, chỉ cần như vậy thôi thì cũng có thể ngửi chút ít mùi hoa nhài thoang thoảng rồi. 

Cơ mà hành động này hệt như đang trả thuế IQ vậy

Dư Duy ngồi xổm một lúc lâu ơi là lâu, mãi sau mới phát hiện ra bản thân anh ngốc quá, ngốc đến nỗi anh không dám tự nhận đây là mình luôn ý.

Anh hậm hực vò đầu vỗ mông đứng dậy, ngẩng đầu đếm khoảng cách từ chỗ mình đến nhà Yến Yến, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì cậu không ở đó, nếu không thì đã thấy hết đống hành động ngốc nghếch này của anh rồi. 

Từ nãy đến giờ anh ngồi đây cũng được một lúc lâu rồi, lúc đứng dậy thì huyệt Thái Dương bỗng dưng nhói lên, đầu đau như búa bổ. 

Dư Duy nhắm chặt mắt lại, sau đó thở hắt ra, quay người chuẩn bị về nhà nằm bẹp trên giường chịu cơn đau tra tấn dữ dội này ——

"...... Tiểu Dư?"

Giọng nói mang theo chút hoài nghi bỗng dưng vang lên, bước chân của Dư Duy chợt ngừng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn bóng người dưới vành nón, hai người đang đứng đằng xa kia thấy anh quay lại, bỗng dưng hiểu ra ý đồ của Dư Duy. 

"Tiểu Dư, cháu ở đây làm gì"

"......"

Tiểu Dư chẳng làm gì cả, tiểu Dư chỉ đang thấy vô cùng choáng váng mà thôi.

Hây dà, bé hoa nhài anh không chờ được, nhưng lại vô tình gặp được ba mẹ của bé hoa nhài. 

Chuyến đi này cũng không tệ cho lắm.

Anh ngoan ngoãn tháo mũ xuống, định bảo "Cháu chỉ đi ngang qua mà thôi." Nhưng còn chưa kịp nói thì Ôn Tỉ đã chỉ lên nhà: "Tới rồi mà sao không lên nhà đi, chưa gọi cho A Yến à?"

"...... Yến Yến ở nhà ạ??"

"Ừ, vừa mới về xong." Ôn Tỉ nói: "Hai đứa không hẹn nhau à?"

Hơ.... cả nhà ba người ai cũng đang chờ anh cả.

Dư Duy không biết nên oán trách đời hay là nên cảm thấy may mắn nữa, anh giơ tay xoa xoa tuyến thể, sợ bị ba mẹ của Ôn Biệt Yến phát hiện ra điểm bất thường: "Không ạ.... Cháu chỉ đi ngang qua thôi...."

Hai vợ chồng nhìn nhau, không định vạch trần lời nói dối vụng về này

"Đang nghỉ hè mà dậy sớm như này."

Chương Dao mỉm cười chủ động mời anh lên nhà: "Đã đến đây rồi thì lên nhà ngồi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.