Đầu dây bên kia có vẻ bị sốc trước lời tuyên bố đầy tính xung kích của Cừu Dịch, đến nỗi trong thời gian dài chẳng thốt nên lời.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì Cừu Dịch đã nhanh chóng trao trả điện thoại cho Trác Chính Thanh.
Trác Chính Thanh ngẩn người, nhìn Cừu Dịch đầy nghi hoặc.
Cừu Dịch nói: "Đi thôi, người gọi điện cho cậu vừa rồi chắc là bảo vệ phải không? Chúng ta ra cổng chính xem tình hình thế nào."
Trác Chính Thanh gật đầu lia lịa, dẫn Cừu Dịch ra khỏi phòng khách, đi về phía cổng chính của khu biệt thự.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới cổng chính.
Đêm đã khuya, Cừu Dịch nheo mắt nhìn, từ xa đã thấy một chiếc siêu xe màu đen đang bật đèn pha.
Một tên thanh niên mặc áo khoác da, tai đeo mấy cái khuyên, đang giận dữ túm cổ áo bảo vệ, có vẻ như muốn đánh người.
Bảo vệ nhà anh Đoạn Ứng Hứa là cựu quân nhân, đáng lẽ không dễ bị một gã thanh niên nhãi nhép này khuất phục. Nhưng khổ nỗi gã lái chiếc siêu xe trông đắt tiền vô cùng, nên bảo vệ hơi e dè về thân phận của gã, không dám tùy tiện đánh trả, vì thế mới bị túm cổ áo.
Cừu Dịch dùng tay phải đỡ cổ, vặn vẹo cổ một chút rồi bước tới.
Phát hiện có người đến gần, gã thanh niên quay đầu lại.
"Cậu là ai?" Tên thanh niên hỏi, "Là người giúp việc Đoạn Ứng Hứa thuê à?"
Cừu Dịch vén mái tóc trắng của mình: "Với diện mạo này của tôi, nhìn thế nào cũng không giống người giúp việc nhỉ."
Vừa dứt lời, hắn chợt nảy ra một ý định xấu xa.
Tên thanh niên nhíu mày.
Trác Chính Thanh lén nhìn Cừu Dịch, thấy hắn lặng lẽ nháy mắt với cậu.
Là fan cuồng của Cừu Dịch, Trác Chính Thanh đã xem đi xem lại tất cả tác phẩm hắn đóng rất nhiều lần, cực kỳ quen thuộc với một số thói quen khi biểu diễn của hắn. Cậu lập tức nhận ra Cừu Dịch đang ấp ủ quỷ kế gì đó.
Trong số các nhân vật Cừu Dịch từng đóng, cậu thích nhất là nam chính Lăng Tư trong bộ "Thám tử 0 giờ Lăng Tư". Trong phim, Lăng Tư là một kẻ tinh ranh có nhiều sở thích kỳ quặc, thường xuyên trêu chọc những người cộng sự của mình.
Mỗi khi Lăng Tư giở trò nghịch ngợm, ánh mắt anh ta luôn đảo qua đảo lại.
Trác Chính Thanh lập tức tiếp lời, tiến lên một bước đáp với tên thanh niên: "Tôi là vệ sĩ của cậu chủ Đoạn! Anh là ai vậy? Tôi không nhớ cậu chủ Đoạn có vị hôn phu nào cả."
Cừu Dịch liếc nhìn Trác Chính Thanh, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Trác Chính Thanh vội vàng ho khan vài tiếng ngượng ngùng.
Tên thanh niên lúc này mới buông tha cho cổ áo bảo vệ, xô Trác Chính Thanh một cái: "Tôi đâu có nói chuyện với cậu, tôi đang hỏi cái tên đứng bên cạnh cậu kìa."
Trác Chính Thanh quay đầu nhìn xung quanh mình: "Bên cạnh tôi đâu có ai đâu?"
Tên thanh niên tức giận chỉ vào Cừu Dịch: "Đứng ở đó không phải là tên tóc trắng à? Lúc nãy tôi cướp điện thoại của bảo vệ, giọng của tên tóc trắng này nghe giống như thằng tự nhận mình là đàn ông của Đoạn Ứng Hứa. Hắn là ai?"
Trác Chính Thanh nuốt nước bọt: "Người nói chuyện với bảo vệ lúc nãy chỉ có mình tôi thôi mà..."
Tên thanh niên sửng sốt.
Bảo vệ chỉnh lại cổ áo bị tên thanh niên túm đến nhàu nát. Mặc dù không hiểu tại sao Trác Chính Thanh lại giả vờ không nhìn thấy Cừu Dịch, nhưng nghĩ rằng cần phải phối hợp diễn xuất thì cứ phối hợp thôi, nên ông cũng thuận thế giả vờ mù lòa có chọn lọc: "Lúc nãy tôi chỉ gọi điện cho cậu Trác thôi."
"Vậy ai là người nói với tôi hắn là ông xã của Đoạn Ứng Hứa!?" Tên thanh niên hoang mang tột độ.
Cừu Dịch nhếch môi cười, áp sát vào tên thanh niên đang như bị sét đánh, vắt tay lên vai cậu ta, đè hết trọng lượng cơ thể lên người đối phương: "Chậc chậc, có vẻ chỉ có cậu mới nhìn thấy tôi thôi nhỉ."
Tên thanh niên nuốt nước bọt.
Cừu Dịch ngoảnh đi chỗ khác, giọng nhẹ nhàng: "Ban đầu tôi còn định quấn lấy Đoạn Ứng Hứa một chút, gã đàn ông đó âm khí nặng, vừa hay cho tôi hút sạch tinh khí, nhưng trước đó, lấy cậu làm món khai vị trước cũng không tệ."
Cừu Dịch tự hào mình là một diễn viên chuyên nghiệp, trước khi đóng bất kỳ vai nào đều sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng, bổ sung kiến thức về nghề nghiệp hoặc kỹ năng đặc thù của nhân vật mình hóa vai để tránh sai sót khi diễn xuất, vì vậy hắn học được khá nhiều thứ tạp nham.
Kỹ thuật đè chết con mồi, khiến nó như phải gánh chịu ngàn cân, là từ vai đô vật mà hắn đã từng đóng.
Tên thanh niên bị Cừu Dịch đè lên vai, cảm thấy vai phải như bị đè bởi quả tạ, nặng đến mức khiến cậu ta suýt ngã chúi.
Nghe Cừu Dịch nói vậy, cộng thêm áp lực từ đối phương...Tên thanh niên toát mồ hôi lạnh.
Mái tóc trắng của Cừu Dịch dưới ánh đèn pha trông càng thêm quái dị.
"Các người thật sự không nhìn thấy hắn sao?" Tên thanh niên run rẩy, chỉ vào vai phải của mình.
Trác Chính Thanh trở nên căng thẳng: "Này cậu kia, ăn bậy được chứ đừng nói bậy nha. Đâu có ai ở đó đâu..."
Cuối cùng cũng nhận ra Cừu Dịch và Trác Chính Thanh đang làm gì, bảo vệ phối hợp mà trầm mặt xuống, giọng nói trở nên nặng nề: "Thực ra... trước đây tôi có nghe một tin đồn về nhà họ Đoạn."
"Khu biệt thự này trước kia là tài sản của một vị quân phiệt thời Dân Quốc, quân phiệt đó thích nam sắc, nuôi một chàng nghệ sĩ hát Opera nhan sắc tuyệt trần ở trong nhà. Nhưng sau đó quân phiệt được chiêu an, theo toán quân lớn xuống phía Nam, để lại chàng ca sĩ một mình trong nhà. Trong khi chờ quân phiệt trở về, ngày ngày chàng ta đều xướng lên một bản Opera."
"Đáng tiếc quân phiệt đoản mệnh, chẳng bao lâu đã chết, tin dữ truyền đến tai chàng ca sĩ, chàng khóc suốt một đêm, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm. Từ đó về sau, thường có người bắt gặp một chàng trai tóc trắng hát những bản Opera với giọng trầm buồn ở ngay đây..."
Tên thanh niên: "..."
Ánh mắt cậu ta đờ ra.
Khóe miệng Cừu Dịch hơi giật giật, tuy hắn biết nhiều thứ, nhưng Opera thì thật sự dốt đặc cán mai.
Dù sao diện mạo đẹp cỡ nào cũng có hạn, với khuôn mặt sắc lẻm đầy ngông ngạo của hắn, thực sự không phù hợp để đóng mấy vai yêu kiều tao nhã, vì thế Cừu Dịch hầu như chẳng đóng được vai nào liên quan đến Opera hết.
Hắn hắng giọng, bắt đầu hát qua quýt một bài dân ca nước ngoài nào đó.
May mà tên thanh niên cũng mù tịt về Opera, nên chiêu này của Cừu Dịch thật sự đã làm cậu ta hoang mang tột độ. Cậu ta lập tức hét toáng lên, xô Cừu Dịch ra, chạy vội đến chiếc siêu xe của mình, nhảy phóc vào ghế lái như khỉ đột, chuẩn bị lái xe chuồn thật nhanh.
Thấy vậy, Cừu Dịch tặc lưỡi một cái, ung dung tiến lên, phóng mình bám vào đuôi xe.
Hắn đã đóng không ít phim hành động, cũng từng tự mình thực hiện nhiều pha mạo hiểm, cảnh này với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Cừu Dịch bám vào tay nắm cửa bên hông xe, túm lấy gương chiếu hậu, áp sát vào chỗ ghế lái.
"Chạy cái gì mà chạy hở? Không sợ tôi giận lên rồi nguyền rủa cậu sao?" Cừu Dịch cười hì hì.
"Á á á á á!" Tên thanh niên gào lên thảm thiết.
Cừu Dịch cong khóe miệng: "Đừng hét to thế chứ, khuya rồi, để cho hàng xóm ngủ."
Tên thanh niên mếu máo: "Anh ơi tha cho em đi! Em còn cha già mẹ yếu, nhà còn con chó Husky đang chờ ăn, xin tha cho em một con đường sống, em nguyện hiến tế anh trai của em cho anh!"
Cừu Dịch ngạc nhiên: "Cậu chẳng phải đã bảo mình là hôn phu của Đoạn Ứng Hứa sao?"
"Em là em họ anh ấy, em họ thôi!" Tên thanh niên nói năng lộn xộn, "Em chỉ là một thằng em út thôi mà!"
"Vậy tại sao lại bảo mình là hôn phu của anh cậu?" Cừu Dịch thắc mắc.
Tên thanh niên nức nở: "Em nói cho vui mồm thôi."
Cừu Dịch: "..."
Thì ra đây là một thằng nhóc to xác.
Hắn cảm thấy hơi chán, cũng không muốn tiếp tục làm khổ thằng em họ xui xẻo của Đoạn Ứng Hứa nữa, bèn qua loa nói đại: "Cơ mà, Toán cao cấp và Vật lý đại cương trên người cậu dương khí khá nặng đấy, tôi ghét nhất hai món này."
Tên thanh niên căng thẳng, nuốt nước bọt liên tục mấy cái.
"Nên thôi, tạm thời tha cho cậu...Tối nay vẫn là quấn lấy Đoạn Ứng Hứa vậy, hehe. Lần sau tôi sẽ tìm cậu," Cừu Dịch vẫn giữ nguyên nụ cười, đột nhiên buông tay khỏi gương chiếu hậu rồi nhảy xuống xe, "Thôi đi đây. Ciao~"
Hắn còn tinh quái chen thêm một câu tiếng Ý, chẳng quan tâm tên thanh niên có hiểu hay không.
Tên thanh niên vừa thoát chết, hú hồn hét toáng lên thêm vài tiếng nữa, rồi lái xe phóng đi như bay.
Cừu Dịch nhảy khỏi xe, đáp xuống đất vững vàng.
Hắn đứng dậy, phủi phủi bụi trên tay, thở dài, tiếc nuối nghĩ rằng đáng lẽ mình nên thêm môn Hóa học hữu cơ vào danh sách những thứ đáng sợ nhất.
Cừu Dịch quay người, đi trở lại cổng biệt thự.
Khi về đến cổng, hắn thấy bảo vệ và Trác Chính Thanh đã biến đâu mất, chỉ còn một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở cổng.
Cừu Dịch nghiêng đầu, nhận ra đó là Đoạn Ứng Hứa.
"Tôi vừa xuống lầu không thấy cậu đâu, nhớ ra Thăng Vinh gọi điện bảo đã đến cổng nhà rồi, nên đoán rằng cậu đã ra đây đón nó," Đoạn Ứng Hứa vẫn lạnh lùng xa cách như mọi khi, như một cỗ máy không cảm xúc, chỉ biết thuật lại sự thật khách quan, "Đoạn Thăng Vinh là em họ tôi, tối nay bố mẹ tôi không đến, để cậu gặp nó trước cũng tốt," anh nhìn quanh, "Thăng Vinh đâu rồi?"
Cừu Dịch trầm ngâm ba giây.
Hắn ánh nhìn sâu thẳm: "Về nhà làm bài tập rồi."
"Vậy à," Đoạn Ứng Hứa gật đầu, có vẻ không nhận ra Cừu Dịch đang nói hươu nói vượn, "Nó đã là sinh viên năm hai rồi, xem ra học hành cũng rất căng thẳng."
"Đúng vậy," Cừu Dịch nhìn xa xăm, vẽ một dấu thánh giá trước ngực như đấng cứu thế, "Cầu Chúa phù hộ cậu ta không bao giờ trượt môn."
Đoạn Ứng Hứa chăm chú nhìn hắn.
Cừu Dịch nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
"Không có gì... chỉ là đột nhiên thấy màu trắng rất hợp với cậu." Đoạn Ứng Hứa đáp lại một cách máy móc.
Cừu Dịch vuốt vuốt mái tóc trắng của mình, tự luyến nói: "Biết làm sao được, người đã đẹp trai thì màu tóc gì cũng cân được hết."
Mất trí nhớ chỉ là mất đi ký ức thôi, cũng không làm thay đổi tính cách vốn có của hắn. Thực ra trong tiềm thức, dù là nhuộm tóc trắng, hay trêu đùa bạn bè, đều là những việc Cừu Dịch muốn làm. Chỉ là vì lòng nhân đạo, hắn đã kìm nén bớt cái tâm muốn làm ác của mình.
Hắn vốn dĩ là kẻ chỉ muốn nhìn thế giới náo loạn.
Đoạn Ứng Hứa tay chống cằm nhìn Cừu Dịch, suy nghĩ một chút xem theo "logic của người bình thường", mình nên trả lời Cừu Dịch thế nào.
Cừu Dịch đút tay vào túi quần bảo: "Cứ nói thật là được rồi, bảo tôi rất đẹp trai là xong."
Đoạn Ứng Hứa gật đầu: "Cậu rất đẹp trai."
Cừu Dịch nhếch môi cười.
Đoạn Ứng Hứa lặng lẽ nhìn Cừu Dịch chăm chú.
Thực ra anh không nói thật.
Ngoại hình của Cừu Dịch đúng là xuất sắc bậc nhất, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cảm nhận chính của Đoạn Ứng Hứa về đối phương không phải là "Cừu Dịch trông rất đẹp", mà là...
Biệt thự của Đoạn Ứng Hứa nằm ở ranh giới giữa khu đô thị và ngoại ô, xung quanh không có khu phố sầm uất. Sau khi đêm về, khu biệt thự không bị ánh đèn neon chiếu rọi quá nhiều, ánh trăng có thể tự do tuôn vào ngưỡng cửa nhà anh.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, mái tóc của Cừu Dịch như ngọc trai tỏa sáng.
"Người bình thường" sẽ không nhuộm tóc trắng.
Tại sao Cừu Dịch có thể "không bình thường" một cách tự nhiên như vậy?
Đoạn Ứng Hứa suy tư.
Trong lòng anh, lần đầu tiên sau rất khoảng thời gian dài đằng đẵng, nảy sinh chút cảm xúc mà đáng lẽ con người nên có.