Sau Khi Mất Trí Nhớ Lỡ Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Tình Địch

Chương 9



"Mẹ kiếp, anh cho em uống cái rượu gì thế này?" Cừu Dịch bị sặc đến nỗi phải thè lưỡi ra, "Đệch mẹ, cay quá."

Đạo diễn Lưu cười đầy ác ý: "Cho cái tội chiều nay không gọi điện báo trước là không đến được! Đệch, chú không đến được thì ít nhất cũng gọi điện hú tôi một tiếng chứ!"

Cừu Dịch không tiện nói thật là hắn thực ra muốn đến lắm, chỉ là vô tình bị lạc đường, đành phải cười gượng: "Lần sau nhất định, lần sau nhất định nhớ."

...Có những người khi không có bên cạnh thì mới nhớ ra họ tốt đến nhường nào, Cừu Dịch thầm rơi lệ trong lòng. Nếu có Hoàng Hách, người đàn ông kiêm mẹ già của hắn ở đây thì làm sao hắn có thể bị lạc đường chứ!

Cùng lúc đó, Hoàng Hách đang ở nhà sắp xếp lịch trình cho các nghệ sĩ dưới trướng bỗng hắt xì mạnh một cái.

"Làm lỡ mất cả buổi chiều của mọi người, phạt cậu lên sân khấu hát một bài tạ lỗi đi." Đạo diễn Lưu cáu kỉnh nói.

Cừu Dịch sảng khoái gật đầu: "Được!"

Hắn chỉnh lại cổ áo, cởi chiếc áo khoác đang mặc, xắn tay áo lên, rồi bước lên sân khấu nhỏ được đặt trong đại sảnh khách sạn.

·

Do phải đợi Cừu Dịch cả buổi sáng vì "nụ hôn chào buổi sáng" nên Đoạn Ứng Hứa đã tích tụ khá nhiều công việc.

Mặc dù văn phòng của anh nằm trong tòa nhà văn phòng của Đông Tấn Entertainment, nhưng thực tế trong giờ làm việc, ngoài các vấn đề liên quan đến Đông Tấn, Đoạn Ứng Hứa còn phải xử lý một số công việc của gia tộc. Sự vụ của Đông Tấn Entertainment anh có thể ủy thác cho trợ lý đặc biệt và thư ký lo liệu, nhưng công việc của gia tộc thì chỉ có thể tự mình đích thân xử lý.

Cứ thế làm việc, anh làm thẳng đến chiều tối.

Lấy điện thoại ra xem giờ, thấy bây giờ đã gần 10 giờ, Đoạn Ứng Hứa hơi nhíu mày, tạm dừng công việc đang làm.

Cừu Dịch trước đó có nói, chiều nay hắn phải đến đoàn phim...Giờ này đoàn phim chắc đã tan làm rồi, Cừu Dịch đã về nhà chưa, hay vẫn đang quay phim ở đoàn?

Đoạn Ứng Hứa thoáng dừng lại.

Nói thật, anh không rõ thái độ của mình đối với Cừu Dịch có đúng hay không.

Anh đã đến tuổi "nên kết hôn", vì vậy khi Cừu Dịch cầu hôn, anh đã trực tiếp đồng ý, nhưng sau khi kết hôn phải đối mặt với người bạn đời mà về lý thuyết anh không có chút tình cảm nào... Đoạn Ứng Hứa có hơi không chắc chắn.

Tại sao Cừu Dịch lại cầu hôn anh? Đoạn Ứng Hứa suy nghĩ.

Không hiểu sao, anh chợt nhớ đến một vài chuyện trong quá khứ.

Anh vẫn nhớ khuôn mặt khóc đến tan nát cõi lòng của mẹ khi bà phát hiện ra anh không có cảm xúc như người bình thường.

Đoạn Ứng Hứa không hiểu tại sao mẹ lại khóc, anh biết cảm xúc đó gọi là "đau khổ", nhưng tại sao mẹ anh lại đau khổ, anh không thể hiểu được.

Nếu Cừu Dịch phát hiện ra anh là một quái vật không có cảm xúc, hắn cũng sẽ khóc như mẹ anh sao?

Đoạn Ứng Hứa nghĩ, sau khi đồng ý lời cầu hôn của Cừu Dịch, anh đã xem các bộ phim truyền hình mà Cừu Dịch đóng, để tìm hiểu thêm về đối phương.

Cừu Dịch là một diễn viên xuất sắc, đã đóng vô số cảnh khóc.

Vị hoàng đế trẻ tuổi trở thành tù binh, viên cảnh sát ma túy đau đớn mất đồng đội, kẻ bắt nạt hối hận về hành vi của mình... Đoạn Ứng Hứa đã thấy vô số gương mặt khóc lóc của Cừu Dịch, nhưng anh không thể tưởng tượng ra Cừu Dịch khi đối mặt với anh sẽ rơi lệ như thế nào.

Có lẽ, Cừu Dịch sẽ không khóc vì anh như mẹ anh.

Không hiểu sao, khi nghĩ đến điểm này, trong lòng Đoạn Ứng Hứa lại nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ mà chính anh cũng không nói rõ được.

Anh tháo kính, xoa xoa sống mũi.

Thực ra Đoạn Ứng Hứa không cận thị, đeo kính chỉ là để che đi đôi mắt mà thôi.

Khi em họ Đoạn Thăng Vinh 5 tuổi, lần đầu tiên Đoạn Ứng Hứa gặp cậu đã làm đứa trẻ kia sợ đến khóc. Đoạn Thăng Vinh khóc òa lên, nói ánh mắt anh rất đáng sợ, giống như quái vật vậy.

Kể từ đó, Đoạn Ứng Hứa bắt đầu đeo kính.

Đi đến cửa sổ kính lớn trong văn phòng, Đoạn Ứng Hứa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm kính, nhìn xa xăm thành phố trong đêm.

Ánh mắt anh lạnh lẽo.

Anh không có trái tim.

Đột nhiên, Đoạn Ứng Hứa lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho người giúp việc ở nhà, hỏi xem Cừu Dịch đã về chưa. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, anh cất điện thoại, lấy chìa khóa xe, xuống lầu, lái xe thẳng đến phim trường.

Khi Đoạn Ứng Hứa đến tòa nhà có trường quay, hầu hết đèn trong tòa nhà phim trường đã tắt, bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài, uể oải canh gác ở cửa.

Thấy có một chiếc xe thể thao trông rõ là đắt tiền đỗ trước cửa tòa nhà, bảo vệ lập tức tỉnh hẳn.

Đoạn Ứng Hứa hạ cửa kính xe xuống, hỏi: "Cừu Dịch ở đâu?"

Một lúc sau, anh mới chợt nhận ra mình nên gọi điện cho Cừu Dịch trước khi đến phim trường, hỏi xem đối phương còn ở đó không mới phải.

Bảo vệ không nhận ra Đoạn Ứng Hứa, nhưng phần nào đoán được thân phận không đơn giản của anh từ chiếc xe thể thao.

Suy nghĩ một chút, bảo vệ trả lời: "Ý ngài là Cừu Dịch đóng vai thám tử Lăng Tư ấy ạ?"

Đoạn Ứng Hứa gật đầu.

"Tôi nhớ anh Cừu hình như là người của đoàn phim đạo diễn Lưu," bảo vệ nói, "Lúc tan làm đạo diễn Lưu có mời khách, dẫn người trong đoàn và cả đoàn bên cạnh đi ăn cơm, anh Cừu chắc cũng đi cùng rồi."

"Nói cho tôi biết họ ăn ở đâu."

Bảo vệ vội vàng báo một chuỗi địa chỉ.

Đoạn Ứng Hứa gật đầu, định lái xe đến nơi bảo vệ nói.

Bảo vệ tò mò hỏi thêm: "À, ngài ơi, ngài là người quen của ảnh đế Cừu phải không ạ?" Anh ta ngượng ngùng nói, "Nếu có cơ hội, có thể cho tôi xin chữ ký của ảnh đế được không? Ban ngày khi thấy cậu ấy vào tôi thực sự không dám hỏi."

Đoạn Ứng Hứa vô cảm nói: "Tôi là chồng của cậu ấy."

"Ồ..." Bảo vệ gật gật đầu.

Đoạn Ứng Hứa lái xe đi.

Một lúc sau.

Bảo vệ như vừa tỉnh mộng: "Cái gì!?"

Tuy nhiên Đoạn Ứng Hứa đã đi xa, không để ý đến sự sửng sốt của bảo vệ.

·

Khi Đoạn Ứng Hứa đến khách sạn, từ xa đã nghe thấy một giọng hát trầm khàn.

Anh nghiêng đầu, nhận ra đó là giọng của Cừu Dịch, liền đi theo tiếng hát, tìm thấy nơi đạo diễn Lưu đặt chỗ.

Bước qua ngưỡng cửa đi vào, Đoạn Ứng Hứa lập tức thấy Cừu Dịch trên sân khấu nhỏ.

Cậu thanh niên nhuộm mái tóc trắng nổi bật đang gác chân, ngồi ngả ngớn ở mép sân khấu.

Trong tay hắn cầm một cây đàn guitar, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay gầy gò rắn chắc; chiếc áo sơ mi trên người đã cởi ba cúc trên cùng, để lộ xương quai xanh sâu hoắm.

Do chân quá dài nên khi hắn gác chân, mắt cá chân thon gọn lộ ra.

Hắn mở miệng, hát một bài hát chậm rãi như khúc nhạc đêm.

Hàng mi của người đàn ông trẻ tuổi ấy dưới ánh đèn chiếu rọi tạo thành một bóng mờ nhạt, khiến Đoạn Ứng Hứa bỗng sinh ra cảm giác hư ảo, như thể đối phương chỉ là một bóng ma không thể chạm vào.

Trong quán rượu, đám người say mèm đang lắng nghe chàng trai trẻ hát, có vài người đã say khướt, loạng choạng giơ tay, nâng ly chúc mừng thanh niên tóc bạc.

Đột nhiên.

Cậu thanh niên thay đổi nhịp điệu, giọng hát như dòng thác tuôn trào, lao vun vút về phía trời cao, rồi với khí thế có thể nhổ núi lấp biển...

Hắn hát lạc tông.

Có gã say mèm đang nâng ly lập tức không giữ nổi, trực tiếp đổ ụp rượu lên người mình.

Đoạn Ứng Hứa: "..."

Cừu Dịch đang cầm đàn vội vã im bặt, cười gượng xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, em thực sự không hát nổi giọng cao."

"Đệt mẹ, lúc đầu hát hay thế, sao đột nhiên lại xìu như diều đứt dây vậy?" Người vừa đổ rượu lên mình chính là đạo diễn Lưu, mặt đỏ gay vì say, chửi bới om sòm, "Cừu Dịch, mi làm vậy coi được không hả? Không hát được giọng cao chẳng khác gì đua xe mà không biết bốc đầu!"

"Cái này thì liên quan gì đến bốc đầu chứ!" Cừu Dịch biện hộ.

Đạo diễn Lưu ợ một cái: "Không đủ sốc!"

Cừu Dịch khịt mũi tỏ vẻ khinh thường: "Hôm nào đi đua xe với em đi, em cho anh thấy thế nào mới gọi là phong cách, bốc đầu chỉ là trò mèo thôi."

"Chú mày cứ ba hoa đi," đạo diễn Lưu bắt đầu nói nhảm, "Hoàng Hách bảo tôi, cậu là thằng đầu óc không có phương hướng, không có GPS thì đường thẳng cũng đi không nổi, chỉ có mỗi cái bằng lái xe máy. Đua xe cái mọe gì... Khoan đã," Đạo diễn Lưu bỗng tỉnh táo lại một chút, "Chiều nay cậu bỏ đoàn phim, bảo là đi tiếp bố mẹ sếp Đoạn, thực ra là đang nói dối phải không, cậu bị lạc đường à?"

Cừu Dịch vội vàng phủ nhận: "Anh nói bậy cái gì đấy!"

Đạo diễn Lưu càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng: "Đậu má, Cừu Dịch, cu mày đùa hả, ngay trong thành phố mà cũng lạc đường được!"

Cừu Dịch: "..."

Hắn không dám thừa nhận mình thực sự đã bị lạc cả buổi chiều.

Lúc này, Đoạn Ứng Hứa đang đứng bên cạnh quan sát bỗng lên tiếng.

"Tiếp bố mẹ tôi? Cậu đang nói gì vậy, hôm qua hai người họ đâu có đến?" Anh bình thản nói ra sự thật.

Cừu Dịch: "..."

Đạo diễn Lưu: "..."

Cừu Dịch bị vạch trần, hết cả hồn: "Sao anh lại đến đây?"

Đoạn Ứng Hứa gật đầu với hắn: "Đến đón cậu về nhà."

"Không, ý tôi là... sao không gọi điện trước cho tôi?" Cừu Dịch hỏi.

Đoạn Ứng Hứa lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở nhật ký cuộc gọi gần đây, đưa cho Cừu Dịch xem một loạt cuộc gọi nhỡ: "Tôi đã gọi, cậu không nghe máy."

Cừu Dịch ngượng ngùng, mọi người trong đoàn phim đều say mèm, khách sạn ồn ào quá, nên hắn không nghe thấy điện thoại rung.

Đạo diễn Lưu chửi ầm lên: "Đậu mợ! Cậu còn nhớ bảo sếp Đoạn gọi điện cho cậu, sao cậu không nhớ gọi điện cho tôi!?"

Cừu Dịch gầm lên: "Chuyện bị lạc đường, làm sao có thể đường hoàng nói cho người khác biết được!"

Đạo diễn Lưu: "..."

Cừu Dịch lại nói: "Hơn nữa anh với em có quan hệ gì chứ? Em là bạn thân của Hoàng Hách, anh cũng là bạn thân của Hoàng Hách, làm tròn lên thì cùng lắm chỉ là anh em ngủ chung ký túc xá, chia nhau phần cơm hộp của Hoàng Hách mà thôi. Em chỉ mới cho anh leo cây có một lần chứ nhiêu, cho anh em leo cây vài lần thì có đáng gì đâu? Sao anh phải so đo thế?"

Đạo diễn Lưu vô thức gật đầu, nhưng một lúc sau mới nhận ra có gì đó không ổn.

Cừu Dịch nói thì nghe có vẻ có lý đấy, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hình như đang nói nhảm.

Đoạn Ứng Hứa không nói gì nữa, chỉ chằm chằm nhìn Cừu Dịch và đạo diễn Lưu đấu khẩu.

Không hiểu sao, anh luôn cảm thấy đạo diễn Lưu dường như có quan hệ tốt với Cừu Dịch khiến anh thấy khó chịu.

Còn về lý do tại sao lại cảm thấy khó chịu... Đoạn Ứng Hứa nghiêng đầu, không hiểu rõ lắm.

Anh vốn là một con quái vật không có trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.